Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 29: Chương 29: Thách thức tôi là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn




Sáng sớm hôm sau…

Lâm Hy quay trở về căn hộ của mình một chuyến. Không biết có phải vì linh cảm hay không mà suốt dọc đường cô luôn cảm thấy trong lòng lo sợ, bất an, giống như là điềm báo trước cho một trận bão táp sắp xảy ra.

Đường về căn hộ của cô phải đi ngang một quốc lộ hướng ra biển. Bởi không nằm ở bãi chính nên con đường này thỉnh thoảng mới có xe cộ đi lại.

Đi được nửa đường thì Lâm Hy nhìn thấy có hai chiếc Land Cruiser màu đen chạy ngược hướng với cô.

Khu cô sống thuộc hạng cao cấp, nên việc có những chiếc xe hạng sang chạy qua cũng là chuyện bình thường, mặc dù mọi khi cô không hề thấy.

Nhưng điều làm Lâm Hy giật mình ngay sau đó là một cặp mắt sắc lẹm, lạnh lẽo đến đáng sợ của một người đàn ông ngồi ở chiếc xe thứ hai.

Kính xe chỉ hé mở một khoảng, đủ để nhìn rõ được ánh mắt trông vừa xa lạ lại vừa thân quen. Cái liếc mắt đó, thoáng chốc làm toàn thân cô run rẩy, nỗi bất an cùng cảm giác hỗn loạn ập đến.

Ký ức về bảy năm trước một lần nữa gợi lên trong đầu cô.

Mọi sự trên đời, cho đến tận ngày hôm nay không điều gì có thể khiến cô sợ hãi, chỉ riêng một cái tên.

Dù chiếc xe đã cách rất xa cô, nhưng cô vẫn có cảm giác cơ thể của mình run rẩy đến mức suýt thì tông vào lan can lao xuống vực.

Lâm Hy bất ngờ thắng gấp, tạo ra từng tiếng bánh xe ma sát trên đường. Trước sau bây giờ đều không có xe cộ qua lại, cô tự vả mặt mình một cái, không ngừng thở gấp.

Chẳng bao lâu đã gục đầu xuống vô lăng. Cô tự nói với bản thân: Chỉ là trùng hợp, đúng vậy… là trùng hợp thôi. Đã bao nhiêu năm, không lý nào mà ông ta lại tới tìm cô được.

Lý trí của cô hiện tại chỉ toàn là Hứa Dĩnh Hàn, trong tình cảnh này người cô nhớ đến đầu tiên cũng chỉ có hắn. Cô không nghĩ nhiều, rút điện thoại ra gọi cho hắn.

Chưa đầy 3 giây, đầu giây bên kia nhấc máy:

“Mới đi chưa được bao lâu mà đã thấy nhớ chồng em rồi sao?”

Lâm Hy cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cô không muốn Hứa Dĩnh Hàn phải lo, chỉ là hiện giờ cô thật sự muốn nghe giọng hắn.

“Ừm… nhớ anh rồi.”

Bên kia là giọng cười vui vẻ của hắn: “Ngoan, lát nữa anh đến với em.”

“Ừm.”

Nói thêm mấy câu thì hai người tắt máy, Lâm Hy cũng cảm thấy ổn hơn đôi chút. Cô nổ máy tiếp tục lái về căn hộ của mình. Cũng đã nhiều ngày cô không về thăm Hứa Chí Hâm, kể từ sau đêm hôm đó.



Tại Điềm Thất…

Sau khi tắt máy, Hứa Dĩnh Hàn trở lại phòng bao.

Ở bàn lúc này, ông lớn cùng Thẩm Dung Yên và một người đàn ông toát lên vẻ quyền lực, cương nghị đang ngồi sẵn đợi hắn.

Giọng nói rõ ràng là đang không vui của ông lớn cất lên: “Hôm nay, thời gian của con nên dành riêng cho Thẩm Dung Yên, những việc khác không cần phải quan tâm đến.”

Hứa Dĩnh Hàn ngồi xuống, hắn vẫn giữ im lặng không nói gì, mò lấy bao thuốc trong túi ra châm lửa hút.

Thẩm Dung Yên thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng: “Ngài Tống Ngôn, chuyện hôn sự của tôi và Dĩnh Hàn… tôi e là không thỏa đáng.”

“Có gì mà không thỏa đáng chứ?” Ông lớn quay sang nói với Thẩm Dung Yên bằng giọng ôn nhu.

Tống Ngôn bấy giờ mới cất giọng nói lạnh lẽo:

“Hàn lão đại, cậu thấy thế nào?”

Hứa Dĩnh Hàn liếc nhìn ông ta không chớp mắt, tay dụi điếu thuốc xuống bàn. Hoàn toàn không có một chút kính nể.

“Nếu tôi nói là tôi không đồng ý với hôn sự này thì ngài Tống nghĩ sao?”

“Cạch” ông lớn đặt mạnh ly trà xuống bàn, biểu lộ sự không hài lòng.

“A Hàn! Chuyện này ta đã quyết, hôn sự này tuyệt đối không thể bỏ. Thẩm Dung Yên xinh đẹp lại giỏi giang, lấy được con bé là phước phần của con.”

“Hừ!” Hứa Dĩnh Hàn nhếch khóe miệng cười.

Nửa điếu thuốc trên tay bị hắn vò nát, ông lớn nhìn thấy cảnh này còn cảm thấy dè chừng. Bởi ông biết, hắn như vậy là đang tức giận, mà một khi hắn tức giận thì cực kỳ đáng sợ.

Hứa Dĩnh Hàn ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tống Ngôn, nụ cười càng thêm quỷ dị:

“Ngài Tống, ông ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên muốn kiếm chuyện với tôi có đúng không?”

Tống Ngôn cười lạnh một tiếng, thân phận của ông ta trong giới, không một ai là không biết đến danh tiếng của ông ta.

Một người trẻ tuổi như Hứa Dĩnh Hàn lại dám ăn nói với ông ta như thế. Chưa kể, chuyện của Xã Phường Châu bị hắn tiêu diệt chỉ trong một đêm ông ta cũng đã nghe qua, trong lòng lại sinh thêm hứng thú.

Phải chi con trai của ông cũng được nửa phần như hắn thì ông ta đã không phải lao tâm khổ tứ suốt bao nhiêu năm.

Tống Ngôn uống một ngụm trà, ngước mặt lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn: “Đôi bên xứng đôi vừa lứa, lại môn đăng hộ đối, gả cho nhau cũng là chuyện thường tình.”

“Đúng đúng! Ngài Tống đây nói rất đúng. A Hàn, Thẩm Dung Yên con bé ưu tú như thế, con lại còn có chỗ nào không vừa ý?” Ông lớn bồi thêm một câu.

“Nếu cô ấy ưu tú như thế, sao ba không tự lấy về cho mình đi?”

“Con…” Ông lớn tức đến nỗi suýt thì không kiềm chế được mà ném cả ly trà vô mặt hắn.

Hứa Dĩnh Hàn không muốn ở chung bầu không khí với bọn họ, hắn dứt khoát đứng dậy.

“Tôi không nói lại lần hai. Ngài Tống, ba tôi nể ông chứ tôi thì không đâu, cẩn thận trụ sở của ông!”

Tống Dương bật cười thành tiếng, nhưng nụ cười không chạm đến mắt: “Vậy phải xem xem, Hàn lão đại đây có đủ năng lực để lật đổ được tôi hay không?”

Hứa Dĩnh Hàn không nhìn Tống Ngôn lấy một cái, cứ thế bước thẳng ra ngoài. Lúc tới cửa, hắn bất chợt đứng lại, nói với Tống Ngôn một câu: “Thách thức tôi là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn!” Sau đó thì đi luôn.



Vừa rời khỏi Điềm Thất, Hứa Dĩnh Hàn lệnh cho Hàn Tam lái xe đến căn hộ của Lâm Hy liền ngay lập tức.

Lúc nghe điện thoại của cô, hắn đã nhận ra có điều bất thường trong giọng nói run rẩy. Vả lại, Lâm Hy chưa bao giờ nói chuyện dễ nghe như thế với hắn bao giờ cả.

Hắn không nghĩ rằng cô sẽ gặp chuyện gì đó nguy hiểm, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Hắn không yên tâm để cô ở một mình với Hứa Chí Hâm. Không phải vì hắn sợ cậu ta sẽ làm hại cô, mà bởi vì xung quanh Hứa Chí Hâm luôn có người ngày đêm muốn trừ khử cậu ta.

Tới nơi, Hứa Dĩnh Hàn vừa bước vào nhà đã thấy ngay cảnh tượng khiến máu điên của hắn sôi lên sùng sục.

“Nếu không muốn tôi phế luôn cánh tay của cậu thì ngay lập tức buông vợ tôi ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.