“Chậc! Nửa đêm rồi mà em còn tới tận phòng tôi để làm gì? Định ám sát tôi à?”
Lâm Hy định thần lại, cô không trả lời hắn, cúi người cầm lấy cái chăn ban nãy bị rớt dưới đất lên rồi đi thẳng vào trong.
Lâm Hy nhìn một lượt xung quanh.
Người đâu rồi???
Cô nghi hoặc đi tới đi lui khắp phòng. Từ nhà vệ sinh, tủ quần áo cho tới gầm giường, cô không bỏ sót một ngóc ngách nào.
“Rốt cuộc thì em đang muốn làm gì?” Giọng hắn nghiêm nghị.
Lâm Hy nghe thấy hắn nạt cô thì có chút tủi thân, cô quay lại nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe.
Hắn dựa vào cái gì mà lớn tiếng với cô chứ? Là vì cô đã làm hỏng chuyện tốt của hắn và Thẩm tiểu thư sao?
Trong phòng hiện tại chỉ bật mỗi đèn ngủ, ánh sáng yếu ớt mờ ảo khiến hắn chỉ có thể nhìn thấy được cô đang đứng trước mặt chứ không thể nhìn thấy được khóe mắt đang hằn tia đỏ của cô.
Lâm Hy vốn không phải là một cô nàng mít ướt, động tí là khóc. Nhưng không hiểu tại sao, dạo gần đây cô luôn nhạy cảm với từng lời nói hành động của Hứa Dĩnh Hàn.
Cô cắn chặt môi, một chữ cũng không nói.
Lâm Hy đến đây, Hứa Dĩnh Hàn tất nhiên rất vui, hắn vui đến mức muốn nhảy điệu tango tại chỗ. Nhưng hắn vẫn phải nghiêm mặt lạnh lùng với cô. Ai kêu cô dám khen đàn ông khác trước mặt hắn.
Hứa Dĩnh Hàn đương nhiên biết rõ là cô chỉ đang muốn chọc tức mình, nhưng vẫn phải ngược cô một chút để lần sau cô còn biết an phận.
Hắn bỗng lớn giọng: “Lượn về phòng!”
“Không thích!” Ngữ điệu của cô không nóng không lạnh. Cô leo thẳng lên giường hắn rồi trùm chăn kín đầu.
Hứa Dĩnh Hàn thở dài, đỡ trán cười thỏa hiệp, sau đó cũng leo lên giường nằm bên cạnh cô. Cảm nhận được hơi thở đều đặn, có vẻ như cô đã ngủ.
Hắn thừa nhận rằng bản thân không thể giận cô được lâu, ngay lúc này hắn chỉ muốn được ôm cô ngủ.
Hứa Dĩnh Hàn chầm chậm nhích người lại, thẳng tay vén tấm chăn lên sau đó ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô vào lòng.
Lâm Hy nãy giờ vốn không hề ngủ, cô chỉ là muốn giả câm giả điếc, không thèm quan tâm đến hắn thôi.
Bất ngờ bị hắn ôm, cô giật nảy mình.
Tên đàn ông xấu xa, ban nãy chẳng phải là hắn còn đang lớn tiếng với cô sao? Vậy mà chưa được bao lâu đã ôm chặt lấy cô như thế rồi. Cái kiểu vừa đấm vừa xoa gì vậy chứ?
“Nhắm mắt ngủ đi!” Giọng Hứa Dĩnh Hàn trầm thấp bên tai.
Lúc cảm nhận được cơ thể hơi run của cô thì hắn đã biết cô không hề ngủ. Nhưng hắn vẫn không muốn vạch trần cô ngay.
Lâm Hy nằm quay lưng lại với hắn, ngón tay không ngừng cào cấu tấm ga giường.
“Anh hung dữ với tôi làm gì chứ?” Cô gái nhỏ nói với âm lượng không lớn nhưng hắn vẫn bị giật mình. Bởi hắn nghe ra được sự tủi thân pha lẫn với sự tức giận trong đó.
Hắn làm tổn thương cô sao???
Hứa Dĩnh Hàn có chút hoảng rồi, vội lật người cô lại, bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ hơi lớn tiếng chứ đâu có hung dữ với em.”
Lâm Hy: Khác gì nhau chứ?
Thấy cô im lặng không nói gì, hắn khẩn trương ngồi bật dậy bế cô ngồi lên đùi mình. Lâm Hy cũng không quấy, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hứa Dĩnh Hàn dựa lưng vào thành giường, hắn nhìn cô chăm chú, sau đó rút điếu thuốc ra châm lửa hút.
Hắn nhả ra ngụm khói dày, cụp mắt nhìn xuống hai bàn tay đang vân vê gấu áo của cô.
“Em nghĩ Thẩm Dung Yên đang ở chỗ của tôi?” Hứa Dĩnh Hàn hỏi.
Lâm Hy chột dạ, cô nghiêng đầu nhìn Hứa Dĩnh Hàn. Hiện tại trong đầu cô đang rất rối, cô cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào cả.
“Tôi…”
Yết hầu Hứa Dĩnh Hàn chuyển động.
Cô không hề biết là trong lúc cô đang nằm ở phòng mình đọc những lời bàn tán trên group chat, thì Hứa Dĩnh Hàn hắn cũng đang lượn một vòng trong group.
Nhóm của tổ chức đương nhiên phải có hắn rồi, chỉ là hắn chẳng bao giờ xuất hiện khiến lâu dần mọi người nghĩ hắn đã bỏ xó cái nhóm này rồi.
Vậy nên Hứa Dĩnh Hàn cũng đoán được phần nào lý do cô tới đây tìm hắn vào giờ này.
Cô là đang không có cảm giác an toàn.
Hứa Dĩnh Hàn đối diện với cô, điếu thuốc trên tay cũng đã hút gần hết, hắn nhìn cô trầm lặng như đang chuẩn bị cho một quyết định nào đó.
Vài giây trôi qua…
“Lâm Hy.” Hắn nắm lấy hai bàn tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
“Chúng ta… kết hôn đi.”
“Hả?” Kết hôn? Cô có đang nghe nhầm không vậy? Hắn nói hắn với cô… kết hôn?
Nhưng cô và hắn còn chưa từng hẹn hò, chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương. Vậy mà hắn đã muốn kết hôn, Lâm Hy cảm thấy hắn hẳn là đang muốn trêu chọc cô.
Lâm Hy vặn vẹo muốn xuống nhưng bị Hứa Dĩnh Hàn nắm chặt eo không cho nhúc nhích.
Cô bất mãn cùng oán giận gào lên: “Anh không cần phải vì chuyện của đêm hôm đó mà cảm thấy có lỗi, chúng ta đã lớn cả rồi, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm.”
Hứa Dĩnh Hàn cau mày, hắn véo nhẹ lên eo cô, nét mặt sa sầm: “Tôi có dạy em ăn nói như vậy sao?”
“Vậy tại sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn với tôi? Rõ ràng chúng ta còn chưa là gì…”
Hắn tức giận vỗ nhẹ một cái lên mặt cô, lực tay ở eo cô càng siết chặt: “Em nói chưa là gì nghĩa là sao? Thật sự coi tôi là trai bao?”
Lâm Hy rõ ràng là đang không hiểu ý của hắn. Cô nói đúng mà, bọn họ còn chưa xác định mối quan hệ.
“Em ăn sạch tôi rồi cứ thế phủi mông bỏ đi không định chịu trách nhiệm?” Hắn nhướng mày tỏ ý hỏi cô.
Lâm Hy: “…”
Gì chứ, ai ăn ai còn chưa biết đâu, hắn lại còn dám nói như thế.
“Lão đại à… tôi mà có cơ hội đó, tôi nhất định sẽ nhai sạch anh không chừa lại miếng xương.”