Từ sau ngày hôm đó Tống Uy Long liền trở thành bạn tốt của Tô Mộ Tuyết. Anh thường xuyên đến thăm cô,mang đồ ăn cho cô thậm chí chơi cùng cô. Nhiều lần Tô Mộ Tuyết thắc mắc hỏi anh là bác sĩ ở đây vì sao lại suốt ngày nhàn rỗi ở cùng cô? Tống Uy Long liền thành thật trả lời “ Em không biết anh là viện trưởng ở đây sao?” khiến Tô Mộ Tuyết thật sự á khẩu không nói được câu nào .
Sáng hôm nay cũng như mọi ngày Tống Uy Long khuôn mặt vui vẻ mang đồ ăn sáng đến phòng Tô Mộ Tuyết.
“ Linh Chi ăn sáng nào.” Đặt khay xuống bàn anh đưa tay tính lấy đi cuốn tiểu thuyết “Trao lầm tình yêu cho anh” của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm trên tay cô. Mấy ngày trước Tô Mộ Tuyết nói có việc nhờ anh giúp đỡ thì ra cô muốn nhờ anh đưa cô ra khỏi bệnh viện tâm thần nhưng vì vết thương của cô chưa lành Tống Uy Long kiên quyết không cho cô đi nên anh đành mua tạp chí ,tiểu thuyết...đến cho cô đọc giết thời gian.
“Uy Long vết thương của em đã khỏi rồi.” Thâm ý rõ ràng,cô thật sự rất rất muốn thoát khỏi nơi đây.Cô là một người bình thường không hề điên làm sao cô có thể chịu được khi sống trong bệnh viện tâm thần cơ chứ.
“Đầu em còn đau nhức hay không?”
“Chỉ thỉnh thoảng mới hơi đau một chút mà thôi.”
“Được vậy ngày mai anh sẽ đưa em đi,nhưng anh có điều kiện.”
“Điền kiện gì?”
“Em phải sống chung với anh.”
“Cái gì? Anh...chúng ta là nam chưa cưới gái chưa gả nha sao có thể sống chung được.” Tô Mộ Tuyết cả kinh ,cô vốn là một cô gái truyền thống lần đầu tiên giao cho ai là sẽ theo người đó đến chết....nhưng,cũng chính vì điều này mà cô phải chịu bao đau khổ Hứa Tống Thiên gây ra.
Aizzz,Sao lại nghĩ đến tên khốn đó rồi?
“Anh trai không thể sống cùng em gái sao?” Phải,cô đã nói cô vừa muốn anh là bạn tốt của cô vừa muốn anh là người anh trai của cô.
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết,anh nói là phải nghe lời.”Không cho Tô Mộ Tuyết tiếp tục phản bác Tống Uy Long trực tiếp giở thói bá đạo quen thuộc của mình.”Mau ăn sáng đi ,xong anh sẽ đưa em đi dạo .”
Tô Mộ Tuyết ngoan ngoãn ngồi ăn không nói gì nữa.
Sau khi ăn sáng xong Tống Uy Long quyết định đưa cô xuống vườn hoa đi dạo. Nào ngờ đang đi bỗng một giọng nói không mấy tốt đẹp vang lên.
“Ôi Linh Chi,cuối cùng ta cũng tìm thấy con rồi.Con sống ở đây cũng thật tốt đi.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng gõ dày cao gói đi tới. Bà ta không ai khác chính là mẹ ghẻ trong truyền thuyết của thân xác này đồng thời cũng là người đã thuê bọn lưu manh cưỡng bức Trương Linh Chi - Tố Cẩm.
Tô Mộ Tuyết nhíu mày cố lục lọi trí nhớ mới biết được thân phận của người trước mặt này cô đang muốn nói chuyện thì một bàn tay nhẹ véo eo cô,là Tống Uy Long. Ngước mắt khó hiểu nhìn lại anh ý muốn hỏi “ Sao vậy?”
Anh dùng ánh mắt ra hiệu khiến cô nhớ ra lời anh nói hôm qua.
--- ------
Đột nhiên Tống Uy Long hỏi cô”Linh Chi em trở nên như vậy...có muốn trả thù hay không? Chỉ cần em muốn anh sẽ giúp em.”
Lúc đó cô không ngần ngại liền trả lời:“ Muốn,em rất muốn.” Em muốn trả thù cho thân thể này coi như lời cảm tạ Linh Chi đã cho em thân thể của cô ấy đồng thời em cũng muốn trả tù kẻ đã hại em kiếp trước.
“Vậy em phải nghe lời anh ,tiếp tục giả điên cho đến khi thời cơ thích hợp,được chứ?”
“Được,em sẽ nghe theo anh.”
--- ----
Thay bằng bộ mặt ngây ngây ngô ngô Tô Mộ Tuyết nhìn thấy Tố Cẩm như nhìn thấy quỷ vội vàng chạy nấp sau lưng Tống Uy Long. Khắp người cũng đồng diễn run rẩy theo lời nói.
“ Uy Long,phù thuỷ...hoàng hậu xấu xí của nàng Bạch Tuyết đến rồi...em sợ.”
Tống Uy Long không ngờ cô diễn nhập tâm như vậy đưa anh mắt tán thưởng nhìn cô đồng thời cũng rất phối hợp. Anh ôm lấy cô vỗ về.
“Linh Chi ngoan,không phải sợ hoàng tử sẽ đánh đuổi mụ hoàng hậu xấu xí cho em.”
Tô Mộ Tuyết giật giật khoé môi. Hoàng tử? Không ngờ anh cũng tự luyến như vậy. Còn có...cánh tay của anh,này...là đang ăn đậu hũ công khai a~
Tố Cẩm nhìn hành động của Tô Mộ Tuyết biết cô bị điên thật thì vô cùng vui sướng,chỉ cần cô ta điên thì hai đứa con của bà sẽ có tất cả tài sản của Trương gia. Nhưng vui sướng còn chưa bao lâu liền nghe thấy cô nói bà ta là hoàng hậu xấu xí. Khuôn mặt xinh đẹp với lớp trang điểm đậm liền trở nên vặn vẹo,hàm răng nghiến lại kêu “ken két“. Trông bà ta vô cùng ...mắc cười.
Căm ghét nhìn Tô Mộ Tuyết bà ta nhìn cô như kẻ thù không đội trời chung.
“Con ranh,mày nói ai là hoàng hậu xấu xí?”
“Xấu xí còn hung dữ ,oa,Uy Long bà ta từng đánh em đau lắm,sợ lắm.”
“Mày...” Tố Cẩm định giơ tay cho Tô Mộ Tuyết một bạt tai bỗng một giọng nói tuy già nua nhưng lại vô cùng uy nghiêm vang lên.
“Tố Cẩm dừng tay!”
Xuất hiện là một ông lão đã qua lục tuần nét mặt uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.Tay ông chống gậy chậm rãi tiến về phía ba người Tô Cẩm Tuyết.
“Ba...ba sao người lại ở đây?” Tố Cẩm nhìn người đi tới sợ hãi lắp bắp không nên lời.
“Nếu ta không không cho người theo dõi cô liệu ta có biết cô hại cháu ta ở đây hay không?” Hừ lạnh nhìn bà ta ông Trương càng thêm tức giận.
“Lão gia ông không nên tức giận.” Quản gia đức sau dìu ông nhẹ nhắc nhở.
Trương lão gia bước qua Tố Cẩm đi đến trước mặt Tống Uy Long,giọng nói ông giấu không được sự vui mừng,đôi mắt già nua đỏ hoe.
“Linh Chi,cháu ngoan của ông.”
Tô Mộ Tuyết co rúm người lại càng khuất sau tấm lưng rộng của Tống Uy Long chứng tỏ cô đang rất sợ hãi.
“Linh Chi,ta là ông nội của con đây con không nhận ra ta hay sao?”
“Ông...ông nội?”
“Đúng đúng ông là ông nội.” Nghe cô gọi ông Trương lão ra mừng đến rơi nước mắt. Đứa cháu nhỏ tội nghiệp ông luôn yêu thương vì sao lại trở nên như thế này?
“Ông...ông bà xấu xí đánh đánh con,đau lắm!” Nhào vào lòng ông Trương,Tô Mộ Tuyết khóc nức nở kể. Khi nãy nhìn thấy ông cô lại bất giác nhớ đến gia đình kiếp trước,không biết bây giờ họ như thế nào? Có đau lòng hay vẫn căm hận cô không nghe lời.
“Ngoan,ông sẽ đòi lại công bằng cho con. Có ông ở đây con yên tâm.” Vỗ vỗ đầu cô như hồi nhỏ,ông thương tiếc “Sao con lại gầy như thế này. Lần này trở về nhất định phải bồi bổ.”
Tống Uy Long nãy giờ im lặng chứng kiến cảnh tình thân cảm động bây giờ mới lên tiếng.
“Ông Trương.”
“Cậu là...?”
“Cháu là Uy Long.”
“Uy Long...Cháu về nước khi nào sao không đi xem lão già này.”
“Cháu về được nửa tháng,nhưng vì bệnh tình của Linh Chi nên...thật có lỗi.”
“Không sao,cảm ơn cháu bấy lâu nay chăm sóc con bé.Nếu không có cháu thì không biết giờ này con bé như thế nào” Nói xong Trương lão gia đánh mắt về phía Tố Cẩm khiến bà ta sợ hãi thụt lùi lại.” Bây giờ ta muốn đưa Linh Chi trở lại gia tộc,nếu cháu rảnh rỗi thì đến chơi với nó.”
“Được ạ. Để cháu đưa hai người đi.”
Nói rồi ba người xoay người rời đi Tô Mộ Tuyết bày bộ dáng sợ hãi không đổi nhưng trong lòng lại tò mò không thôi. Không biết Trương gia như thế nào? Với tình hình này thì có lẽ trong gia tộc giết người bằng thủ đoạn ngầm này sẽ chỉ còn Trương lão gia làm chỗ dựa duy nhất của cô rồi.
Còn về Tố Cẩm bà ta ở đằng sau căm hận hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng Tô Mộ Tuyết .Dường như hận không thể băm cô ra thành từng khúc. Trương Linh Chi mày đã điên mà còn dám quay lại Trương gia sao? Để tao xem mày sống ở đó như thế nào?