Trở Về Đời Thanh

Chương 3: Chương 3: Nam Thư Phòng




Không lâu sau khi Dận Chân được như nguyện tiến vào Nam Thư Phòng nhàn hạ đọc sách thì trong nội tâm đã bắt đầu âm thầm kêu khổ không thôi.

Hắn hiện tại bây giờ canh ba thức dậy, canh bốn tiến vào học tập. Muốn có một chút lười biếng cũng không được, trời còn chưa sáng thì đã có Kỳ Ma Ma trong nội cung trong tay cầm chặt hoàng phong xích sắt đứng ở ngoài cửa sổ hô lớn: “Mời Tứ A Ca thay quần áo.” Nếu như không để ý tới lời của Ma Ma thì Ma Ma sẽ đem tổ huấn ra đọc thuộc lòng rồi đề cao âm lượng gọi vào: “Nếu như Tứ A Ca không thức dậy thì sẽ dùng gia pháp tổ tông để xử phạt ngài.” Lúc này đây hắn sẽ được bọn thái giám thay quần áo và rửa mặt sau đó ăn một chút điểm tâm thì cơ hồ liền mang lấy Dận Chân đưa đến Nam Thư Phòng.

Bây giờ đứng đầu các thầy giáo của Nam Thư Phòng là thầy Hùng Tứ Lý, hắn chủ yếu giảng dạy về Hán học cho các A ca, và để cho các A ca tìm hiểu cuốn Thi Chính Tâm Đắc (tâm đắc thi hành biện pháp chính trị) do chính Khang Hi viết. Bởi vì Dận Chân vẫn còn chưa chính thức nhập môn cho nên không thể cùng học chung với ba vị a ca kia được mà phải ngồi một mình trong một gian phòng nhỏ ở bên cạnh nghe Cố Bát Đại giảng bài.

Ban đầu chính là tô hồng cùng đọc ngàn câu văn. Điều này đối với Dận Chân không có một điểm xa lạ nào cả, cùng vời môn hoc thư pháp trong trường tiểu học thời hiện đại mà “kiếp sau” của hắn học gần giống nhau, đó là thầy giáo sẽ lấy một tờ giấy mỏng đặt trên một bản vẽ có sẵn, sau đó học sinh sẽ lấy bút tô lên theo hình vẽ bên dưới giấy. Nhưng mà ở đây toàn bộ đều là chữ phồn thể, lúc bắt đầu viết thật sự rất phiền toái làm cho Dận Chân đau đầu không dứt, đặc biệt tưởng nhớ đên chữ giản thể thời hiện đại. Chẳng qua là nội tình thư pháp của hắn trước kia cũng coi như không tệ cho nên được thầy giáo đánh giá tốt cũng không ít (thầy giáo sẽ viết một chữ tốt trên bản tô của hắn).

Việc đọc ngàn câu văn này cũng sẽ có thầy phê bình, thầy giáo đọc một lần hắn cũng đọc một lần cho đến khi đọc thuộc lòng mới thôi. Sau đó thầy giáo sẽ giải thích ý nghĩa của từng câu và yêu cầu Dận Chân phải hoàn toàn hiểu rõ. Suy cho cùng thì Dận Chân vẫn còn có chút nội tình về văn học (đúng vậy à, tốt xấu gì thì cũng đã từng tốt nghiệp đại học) cho nên tiến độ cũng có chút đặc biệt nhanh, ngàn câu văn vậy mà chỉ dùng có ba ngày để học xong. Nhưng mà Dận Chân cảm thấy rất hổ thẹn so với Tam ca của hắn đã nhìn qua thì không thể quên được, như vậy thì bản thân mình cũng quá bình thường rồi. Nhưng Cố Bát Đại lại vô cùng kinh ngạc và vui mừng không tiếc lời khen ngợi Dận Chân là anh tài ngút trời. Vì vậy, học ngàn câu văn vừa kết thúc liền tiếp tục học Luận Ngữ. Luận Ngữ đối với Dận Chân cũng không có gì xa lạ, ở thời điểm sau này hắn cũng có nghiên cứu rất nhiều, bây giờ chỉ là ôn lại một chút cho biết cái mới mà thôi. Vì vậy Dận Chân chỉ dùng có hai tuần thời gian để học thuộc lòng toàn bộ mà lại còn thuần thục kể lại hàm nghĩa của từng câu văn, như vậy càng thêm thuyết phục Cố Bát Đại hơn, trong nội tâm của hắn đã sinh ra ý nghĩ “con cháu ông trời, xứng đáng là nhân trung long phượng“.

Khang Hi vô cùng quan tâm đến việc học hành mỗi ngày của các Hoàng tử cho nên các thầy giáo của Nam Thư Phòng thường cách mấy ngày sẽ đem quá trình học tập của các vị a ca trình lên cho Khang Hi xem qua. Khang Hi trước có một đoạn thường đặc biệt lưu ý đến sổ ghi chép của Dận Chân, kết cấu tổng thể tuy còn có chút non nớt, (Bởi vì trước kia cũng không có đặc biệt luyện qua thư pháp nhưng bút máy chữ viết cũng không tồi) nhưng mà ngòi bút sắc bén ngay thẳng rất có điểm khí khái.

Nhưng lần này trình lên bài học xác thực lại để cho Khang Hi có một chút nghi hoặc, hắn thật không ngờ, Dận Chân chỉ là một hài tử không đến 14 tuổi rõ ràng lại bắt đầu viết văn. Mặc dù chỉ là một quyển sách tâm đắc về luận học trong Luận Ngữ, nhưng ngôn từ thật sự chuẩn xác và lưu loát, mà phương thức dùng câu có chút đặc biệt hơn nữa luận điệu trong đó cũng hết sức hấp dẫn.

Khang Hi cau mày tự hỏi. Hắn rất quen thuộc tính cách của Cố Bát Đại biết rõ người này chính trực không nịnh nọt, tự nhiên sẽ không mượn cơ hội này làm hộ văn cho Hoàng A ca để tranh công trước mặt Hoàng Đế. Vả lại Khang Hi cũng hiểu rõ văn phong của Cố Bát Đại, tuy không phải là quá để ý đến lý học nhưng có thể nói là nho học chính thống, từ kết cấu thuyết minh của câu văn trong quyển sách thì không thể nào là do hắn viết thay được.

Khang Hi không khỏi nghi nhờ nhưng ngoài mặt lại hiện vẻ mừng rỡ, tại chỗ nghỉ, bình thường mà nói, thời gian một tiết học không dài, một trẻ nhỏ không có khả năng tự mình hoàn thành một bài viết như vậy. Điều đáng mừng chính là chuyện này đúng là sự thật, bài viết xác thực Tứ a ca làm dễ dàng, chính là đứa nhỏ này tài hoa không thể hạn lượng. Tuy nhiên, Khang Hi còn có cảm giác mơ hồ lo lắng. Thường thường người tài hoa thông minh thường hay đoản mệnh, trước đây ở hậu cung cũng có vài đứa như vậy, đều là thông minh lanh lợi, tuy nhiên không có đứa nào là không chết non, mình đây con nối dõi không nhiều, c ho nên nhất định phải phòng ngừa chu đáo, để tránh cho Dận Chân giẫm vào vết xe đổ thì tốt hơn.

Vì thế Khang Hi thông qua Cố Bát Đạt, tỉ mỉ hỏi thăm tình hình học tập của Dận Chân, xác thực ngày đó bài viết đúng là Tứ a ca làm ra. Cố Bát Đại cũng biết hoàng thượng và chính mình cùng lo lắng cho Tứ a ca, tuy là dận Chân học và hiểu với tốc độ làm người khác kinh ngạc, nhưng lại không ngừng học hỏi, giống như đam mê học hỏi quá sức vậy. Khang Hi thấy như vậy cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn cảm thấy Tứ a ca tuổi còn nhỏ, cũng không nên ép buộc thái quá. Mà hắn gần đây cũng không tán thành dùng biện pháp cứng rắn, chỉ cần không vượt khỏi qui cách cũng không sao.

Một ngày kia, Khang Hi đặc biệt đi đến chỗ Đông quí phi, một lần nữa kiểm tra tình thực tế của Tứ a ca. Đông quí phi trong lòng âm thầm suy nghĩ: hẳn là Tứ a ca có phần được vua quan tâm yêu mến, sau này nếu như ở trong bốn huynh đệ thể hiện tài năng, vô luận là phong vương, ngay cả được chọn làm Thái tử, bản thân mình nửa đời sau sẽ không bị bỏ quên.

Khang Hi hoàn tòan không biết những suy nghĩ trong lòng của Đông quí phi, chỉ trầm ngâm chốc lát liền nói:”Đứa con trai này của chúng ta thật sự là rất thông minh. Cố Bát Đại cũng thường khen hắn, trẫm thực hi vọng hắn có thể giống như ta làm cho hoàng gia ngàn dặm vươn xa. Chỉ là…”

Đông quí phi lúc trước nghe được như mở cờ trong bụng, nhưng khi nghe đến “chỉ là” thì làm cho nàng giật mình hoảng sợ. Nàng hiện tại cái gì cũng không quan trọng, chỉ sợ mỗi việc Khang Hi đưa Dận Chân trở lại về cho mẹ đẻ của hắn. Trong lòng nàng đang lo sợ bất an, đã nghe Khang Hi nói tiếp: “Trẫm vô cùng lo lắng, một người nếu như là cực kì thông minh sẽ gặp nhiều kẻ ghen ghét, như vậy sẽ gây nguy hiểm cho hắn. Trẫm nghĩ tới sẽ đưa hắn đi kinh giao đại danh tự để học tập và rèn luyện một thời gian ngắn, cấu Phật tổ hảo hảo che chở cho đứa nhỏ này, ngươi thấy như thế nào?”

Đông quí phi mặc dù nghe thấy trong lòng cũng yên tâm, nhưng vẫn lấy làm kinh hãi. Gia đình Hoàng thất có truyền thống tôn sùng Phật giáo, từ thái tổ đến thái hoàng thái hậu đều tôn sùng Phật giáo. Nhưng thế tổ chương Hoàng Đế, cũng là phụ thân của Khang Hi, lúc trước có lời đồn rằng, trước khi tạ thế đã xuất gia mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế. Chuyện này khi nhắc tới thực sự là không may mắn. Hơn nữa Thái hoàng thái hậu vì chuyện của tiên đế muốn xuất gia luôn luôn canh cánh trong lòng, bởi vậy, chuyện này càng thêm bất lợi đối với tiền đồ của Dận Chân sau này.

Trong nháy mắt những ý nghĩ này hiện lên trong đấu, nàng không khỏi khẽ nhíu mày.

Khang Hi chú ý thấy vẻ mặt của nàng khẽ thay đổi, liền dằn lòng lại, hỏi: “Đồng phi, ngươi đối với ý của trẫm là có chút nghi ngờ?”

Đông quí phi đột nhiên thanh tỉnh thần trí liền gấp gáp nói:”Nô tì chỉ là đau lòng cho Tứ a ca, hắn còn nhỏ chưa bao giờ rời xa nghạch nương, để cho một mình hắn đi lên chùa tu hành, nô tì thật sự là lo lắng ah.”

Khang Hi mỉm cười nói:”Không sao, trẫm hiểu tâm ý của ngươi, trẫm cũng là muốn che chở một ít cho đứa nhỏ này, hơn nữa, lần này đi ra khỏi cung cũng là để cho hắn học hỏi một ít kinh nghiệm. Trẫm rất coi trọng hắn.”

Đông quí phi cười theo, cẩn thận nói:”Hoàng thượng nói rất đúng, Tứ a ca trải qua rèn luyện nhất định có thể trở thành người tài giỏi, chẳng qua nô tì chỉ muốn Tứ a ca sau này lớn lên, cũng muốn dựng nghiệp ở trên triều đình, giúp đỡ hoàng thượng cùng thái tử, đổi lấy lại mang tiếng là tên hòa thượng có phải là không tốt không?”

Khang Hi không khỏi cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói:”Đông phi, trẫm cũng là cảm giác được ngươi cho là Tứ a ca đụng đầu vào chuông phải không. Bất quá, liếm độc tình thâm, trẫm hiểu, mấy huynh đệ tình thâm, Thái Tử danh phận đã định, còn lại chỉ có đại a ca đã phong tước. Như vậy đi, trẫm cũng không thể thiên vị, lão Tam cùng Tứ a ca cũng cùng nhau tiến lên để được phong tước thôi. Lẽ ra, hai người bọn họ không phải là trưởng cũng không phải là đích, trước 15 tuổi trẫm vốn không có ý định phân đất phong hầu, như vậy cũng là phá lệ rồi.”

Đông quí phi nhất thời vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng hạ bái tạ ơn. Khang Hi hàm chứa cười, cầm lấy đầu ngón tay của nàng, thuận thế đem nàng ôm vào long. Hai người sau khi thân mật, phiên vân phúc vũ một phen, Khang Hi mới đi vòng vèo Càn Thanh cung rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.