Dịch giả: trongkimtrn
Biên: Vivian Nhinhi
Dận Chân sau khi nhận lấy cái đồng hồ quả quýt thì cũng không dám đứng dậy, mà cúi xuống hành lễ một cái thật sâu: “Hoàng A Mã, thần nhi được ban thưởng vật này, rất lo sợ.”
Khang Hi hơi sững sốt một chút liền hiểu ý của Dận Chân, cười cười nói: “Đồ mà phụ vương ban cho mà còn không yên lòng nhận lấy sao? Thôi được rồi! Chờ đại a ca, tam a ca, ngũ a ca, lục a ca cùng vào học thì cũng ban thưởng cho mỗi đứa chúng nó một cái đồng hồ y như thế đi. Thái tử thì được thưởng thêm một cái đồng hồ để bàn Tây Dương để phân biệt với các hoàng tử khác. Thế nào, Dận Chân, bây giờ con có thể nhận thưởng rồi nhỉ?”
Dận Chân nghe ra ý không vui trong lời nói của Khang Hi nên hắn vội vàng đáp: “Thần nhi không dám. Thần nhi xin khấu tạ hoàng ân của Hoàng A Mã!”
Khang Hi nghiêm mặt nói: “Người có công minh chính nghĩa ở trong lòng, dù lập công nhỏ như thế nào cũng nên thưởng. Còn kẻ tự tư tự lợi, dù mắc lỗi nhỏ đến mấy thì cũng phải phạt. Dù cho đó là công thần hay là con trai của trẫm thì cũng phân xử y như vậy!”
Mấy vị đại thần trong Thượng Thư phòng vừa nghe Khang Hi răn dạy, tất cả đều rối rít quỳ xuống đất nghe giáo huấn.
Sau khi từ biệt Khang Hi, Dận Chân muốn lập tức về thẳng nơi ở của mình. nhưng hắn lại không ngờ Lưu trụ, là cận thái giám thân cận của Thái tử, đã giành trước một bước chờ hắn ở cửa hậu cung rồi. Khi gặp Dận Chân, Lưu Trụ trước tiên là thỉnh an, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Bẩm Tứ gia, Thái tử gia sai nô tài thỉnhTứ gia đi Dục Khánh cung một chuyến.”
Dận Chân thầm nghĩ: “Đến thật là nhanh.” Nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Ta hiểu rồi, vậy chúng ta cùng đi qua đi, làm phiền công công dẫn đường ở phía trước.” Lúc Dận Chân đi tới Dục Khánh Cung thì gặp mặt thái tử đang ở đó, Dận Chân đang chuẩn bị chào theo lệ thường thì hắn lại bị thái tử ngăn lại, nói: “Tứ đệ à, ta không phải đã nói rồi sao? Hai ta là huynh đệ với nhau, cần gì phải hành xử xa lạ như vậy chứ! Hôm nay, sự tình ở Thượng Thư phòng ta cũng biết rồi, đệ làm vô cùng tốt.”
Dận Chân âm thầm cảnh giác. Sự tình mới chỉ vừa phát sinh, thế mà nhanh như vậy thái tử rõ ràng đã nhận được tin tức, có thể thấy được thực lực lực lượng phe cánh của thái tử và Sách Ngạch Đồ hùng hậu như thế nào ở trong hoàng cung này. May mà chính mình dùng biện pháp là bản thân chịu Khang Hi mắng ngay tại chỗ mới có thể vãn hồi lại chuyện được ban thưởng kia, nếu không thì đúng là có một mối họa ở ngay trước mắt rồi. Hắn lập tức kính cẩn nói: “Thần đệ tạ ơn thái tử. Thần đệ ngu dốt, chỉ cầu làm việc sao cho ổn thỏa, không khiến cho Hoàng a mã và thái tử mất mặt thì đã là vạn hạnh rồi.”
Thái tử mỉm cười, nói: “Tứ đệ không cần tự coi nhẹ mình như vậy, say này người nhị ca như ta còn cần dựa vào sự hiệp trợ từ Tứ đệ nữa mà.”
Dận Chân đương nhiên hiểu rõ dụng ý của thái tử. Một dụng ý là khuyên bảo chính mình có chừng mực quân thần, đừng mang ý đồ tranh thủ tình cảm trước mặt Khang Hi, một dụng ý khác là biểu hiện ra ý muốn lôi kéo. Dận Chân cũng bất đắc dĩ, chỉ đành phải bày ra dáng vẻ lá mặt lá trái(*) đáp: “Thần đệ hiểu rõ!”
(*)
Thật vất vả lắm mới ứng phó xong với thái tử, Dận Chân cảm thấy buồn nôn như vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
Đợi đến ngày thứ ba, Dận Chân mới nhớ mình có hẹn với Niên Canh Nghiêu. Sau khi được Đông Quý Phi đồng ý, hắn liền dẫn Tần Thuận, Ba Đặc Nhĩ và thêm vài tên tùy tùng, với bộ dạng ăn vận một bộ y phục màu xanh cùng đội lên mũ quả dưa, sau đó hắn ngồi lên cái kiệu có đỉnh đầu làm bằng trúc tơ, rồi cả bọn lập tức đi về phía phủ Dụ Thân Vương. Dụ Thân Vương vừa thấy mặt Dận Chân, thì liền gõ gõ đầu hắn nói: “Lão Tứ ah, cháu cũng coi như là người đọc sách, đã từng học qua Viên áng triều thác liệt truyện trong Sử Ký (1) rồi đi? Có biết cái gì gọi là thiên kim chi tử thì nên cẩn thận không? Nhìn xem, cháu đường đường một a ca hoàng gia, khi chứng kiến loại sự tình ẩu đả như thế này này thì nên đứng cách xa một chút. Dù cháu có muốn ra tay, thì cũng chỉ cần ngồi chỉ đạo khống chế cục diện là được, làm gì phải lấy thân phạm hiểm cơ chứ?”
Dận Chân bị Dụ Thân Vương vỗ đầu giáo huấn một chập, hắn chỉ đành phải cười làm lành nói: “Bá phụ giáo huấn rất đúng, chất nhi đã biết sai rồi!”
Dụ Thân Vương vẫn không buông tha, tiếp tục nói: “Lão Tứ à, cháu phải hiểu được cái dũng của thất phu(*) là gì, cái dũng của vương giả là gì. Dùng cái dũng của thất phu, chỉ có thể địch với một người còn dùng cái dũng của vương giả chính là bày mưu nghĩ kế mà quyết thắng ngoài ngàn dặm, đã hiểu chưa?”
Dận Chân chỉ cười đùa tí tửng mà đáp: “Bá phụ, chất nhi từ lúc đến đây tới giờ thì ngài liền quở trách, chất nhi xin ngài tha cho chất nhi đi mà. Tốt xấu gì thì lần này chất nhi không chỉ toàn thân trở ra, mà còn được Hoàng a mã thưởng đó. Xin bá phụ bớt giận, sau này chất nhi sẽ không dám nữa!”
Dụ Thân Vương lúc này mới xem như bỏ qua, chỉ là khuôn mặt vẫn còn vẻ nghiêm khắc, nói: “Cháu có phải hay không lại yêu cầu ta làm chuyện gì? Bằng không, tiểu tử cháu cũng không có thời gian đến thăm ta như vậy đâu.”
Dận Chân cười một tràng, nói: “Có chuyện thì nhớ người, vô sự thì quên(*), bá phụ coi chất nhi là hạng người như vậy à? Chất nhi tất nhiên phải thường xuyên qua phủ thỉnh an bá phụ mà, bất quá lần này chất nhi thật sự đúng là có việc cầu bá phụ hỗ trợ đây. Chất nhi biết rõ bá phụ cũng là người hiểu rõ Dận Chân nhất, lúc này đây kính xin bá phụ nhất định phải ra tay giúp đỡ!”
Dụ Thân Vương “Hừ” một tiếng, nói: “Coi như cháu có lòng, nói đi, chuyện gì?”
Dận Chân kể lại chuyện hắn ước hẹn với Niên Canh Nghiêu cho Dụ Thân Vương, cũng thỉnh cầu Dụ Thân Vương làm sơ lược an bài Niên Hà Linh ở Lại bộ, cũng vì giúp đỡ nhà Niên Canh Nghiêu vào một quân kỳ. Phúc Toàn thân vương có chút kinh ngạc, hỏi: “Những chuyện này cũng không khó làm, chỗ Minh Châu ta có thể chuyể lời, còn bên Tông Nhân Phủ thì từ lúc An Thân Vương thôi chức đến bây giờ, thì bổn vương cũng kiêm nhiệm tông chính. Nhưng ta vẫn không rõ, đến cùng cháu và bọn họ có liên quan gì với nhau, mà tại sao cháu lại cầu xin ta giúp bọn họ vậy? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì sự tình lần này?”
Dận Chân biết rõ Dụ Thân Vương bên ngoài thì có vẻ hồ đồ lơ đãng, nhưng trong nội tâm lại sáng như gương. Cho nên hắn quyết không tùy tiện dùng lời nói dối để hồ lộng, vì vậy hắn liền thành thành thật thật mà trả lời: “Bởi sự kiện lần này, chất nhi cảm thấy Niên Canh Nghiêu là kẻ hữu dũng hữu mưu, sau này có thể đào tạo thành tài, lại nghe nói đến tình huống của phụ thân của y, nên cháu mới có lòng trợ gúp y.”
Phúc Toàn Thân Vương gật gật đầu, nói: “Chỉ là cháu nên cẩn thận một chút, Hoàng a mã của cháu rất để ý những chuyện như thế này. Đại a ca thường xuyên bởi vì không quản nổi môn nhân của nó mà bị hoàng thượng răn dạy đấy! Ta trước hết đưa bọn họ đến Hoàng kỳ Hán quân, tạm thời quy làm môn hạ của ta; sau này khi mà cháu đã được phong phủ, thì lại đến nhận người về vậy. Ta cũng thay cháu trông coi bọn họ, hảo hảo mà giúp cháu dạy dỗ một chút.” Dận Chân đại hỉ, liên tục nói lời tạ ơn.
Một lát sau, Niên Canh Nghiêu và phụ thân của y là Niên Hà Linh, huynh trưởng y là Niên Hi Nghiêu cầm bái thiếp cùng với túi thơm của Dận Chân đến nhà bái phỏng. Phụ tử ba người, khi vừa thấy Dụ Thân Vương và Dận Chân thì lập tức quỳ gối, nhất là Niên Hà Linh, lão luôn mồm xưng Dận Chân là ân nhân cứu mạng của Niên Canh Nghiêu nên liên tục dập đầu không ngừng.
Dận Chân nhịn không được mà cười phá lên. Hắn nghĩ thầm, trước kia nghe Niên Canh Nghiêu kể, còn tưởng rằng Niên Hà Linh là vị quan thanh liêm trông giống như một con mọt sách, không nghĩ tới lão cũng am hiểu trò sâu trèo lên rồng (2), thấy có que liền bò lên. Hắn lập tức nói: “Không cần cám ơn ta, lệnh lang tuổi trẻ tài cao, đợi thêm một thời gian nữa, hẳn là nhân tài trụ cột quốc gia. Vì vậy, ta nói chuyện một nhà của ngươi cho Dụ Thân Vương. Nhờ ân điển của Dụ Thân Vương, một nhà của ngươi có thể chính thức gia nhập vào Hoàng kỳ quân Hán, nhập tịch làm môn hạ Dụ Thân Vương. Hơn nữa Dụ Thân Vương cũng đáp ứng đi Minh Châu vì ngươi mà bàn về chuyện này.”
Niên Hà Linh liên tục dập đầu, vui vẻ nói: “Cả nhà nô tài đa tạ ân điển của Dụ Thân Vương và Tứ gia. Một nhà nô tài mang ơn này, nguyện vì Dụ Thân Vương và Tứ gia sai đâu đánh đó.”
Dụ Thân Vương nói tiếp: “Đây là ân điể của Tứ gia đối với ngươi nhà các ngươi, ta bất quá chỉ là một Bồ Tát qua đường mà thôi! Sau này. các ngươi sẽ chuyển sang làm môn hạ của Tứ gia, cũng phải cẩn thận cách hành xử sao cho hợp lý, đừng gây ra rủi ro gì. Nếu các ngươi chọc phiền toái gì cho Tứ a ca hoặc là bổn vương, thì tất nhiên bổn vương sẽ không buông tha ngươi. Quy củ khi làm môn hạ chẵc các ngươi đã biết, cũng không cần bổn vương phải nhiều lời nữa. Xem cách làm quan của ngươi cũng không tệ, bổn vương cho ngươi một đạo thủ dụ, ngươi cầm đi tìm Minh Châu, để ông ta tha cho ngươi vụ vừa rồi.”
Niên Hà Linh tất nhiên là vui mừng quá đỗi. Trong triều có người phía sau lưng che chở (có chỗ dựa) so với không có, quả nhiên là bất đồng. Lão lại đi tìm Minh Châu, Minh Châu không chỉ tự mình thu xếp công việc bớt chút thời gian tiếp kiến, ông ta còn đánh tiếng ngay cho Lại bộ, cho Niên Hà Linh một quan vị nội thị các học sĩ, chính lục phẩm. Đây là thân phận thanh lưu, mặc dù quyền lực và trách nhiệm không lớn, nhưng xem như tiền đồ không tệ. Trải qua thêm mấy năm sau này, lại nâng cho chức vị học chính, cho dù chỉ xem ở lâu lên lão làng thì cũng chính là hàng Tam phẩm nhất định chạy không thoát khỏi tay nha, không cần phải nói còn có hậu trường là Dụ Thân Vương và Tứ a ca rồi.
Bây giờ và sau này, Niên Hà Linh cùng với hai đứa con trai đã quyết tâm theo sát Dận Chân rồi. Chỉ cần Dận Chân xuất cung, Niên Canh Nghiêu sẽ trái phải theo sau. Trong lòng Dận Chân tất nhiên mừng thầm, kể từ đây, mình đã thêm một cánh tay. Nhưng cũng vào lúc đó, lại xảy ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
(1) Viên Áng Triều Thác liệt truyện trích từ Sử ký cuốn 101 của Tư Mã Thiên, viết về truyện giữa Viên Áng và Triều Thác.
Viên Áng dưới thời Hán Văn Đế rất được tín nhiệm, nói gì vua cũng nghe, nhưng đến thời Hán Cảnh Đế lại bị điều tra, biếm làm thứ dân. Mà Triều Thác không có tiếng tăm gì thời Văn Đế, bao nhiêu lần can gián không được tiếp thu, đến thời Cảnh Đế, nhờ sự cặn kẽ tỉ mỉ, đường làm quan rộng mở, quyền khuynh triều dã, không ai bì nổi. Triều Thác tước bỏ thuộc địa, mục đích để tăng cường trung ương tập quyền, củng cố sự thống trị của vương triều họ Lưu. Nhưng ở thời khắc nguy cấp nhất khi Ngô Sở phản loạn, Cảnh Đế lại tự mình hạ lệnh giết chết hắn, bởi vậy có thể thấy được kẻ thống trị tàn nhẫn vô tình thế nào.
(2) Sâu trèo lên rồng: đại ý dựa hơi