Trở Về Đời Thanh

Chương 1: Chương 1: Ra đời




Cuối cùng Lộ Kiệt cũng từ từ tỉnh lại. Vừa rồi khi ngủ, hắn đã mê mang một lúc rất lâu, có một sức mạnh như muốn kéo người ta vào đêm tối vô tận đã hoàn toàn biến mất.

Tuy rằng, hắn vẫn chưa thể mở mắt nhưng vẫn cảm giác có điểm gì đó là lạ. Sao xung quanh mình toàn là thứ nước dinh dính, không một mảnh vải che thân, tay chân không chịu nghe sai bảo, còn có một người đang vỗ mạnh vào mông hắn. Một tiếng “Oa” vang lên, không ngờ hắn lại khóc như trẻ sơ sinh, không, chính xác mà nói, hắn chính là một đứa trẻ sơ sinh.

Hắn, Lộ Kiệt, một viên chức đã ngoài 28 tuổi, vừa chợp mắt trong phòng làm việc không ngờ lại biến thành trẻ sơ sinh. Hắn kinh hãi dốc sức liều mạng dãy dụa, nhưng đôi mắt vẫn như bị phết hồ, dù dùng sức giương lên thế nào vẫn không mở ra.

Đúng lúc này một tiếng nói mừng rỡ vang lên tựa như tiếng sét giữa trời khiến cho hắn bàng hoàng: “Chúc mừng chủ nhân, là một tiểu a ca.”

“Ta đang nằm mơ hay vào nhầm bệnh viện tâm thần rồi. A ca? Đây không phải là cách gọi chỉ dùng ở triều Mãn Thanh hay sao?” Lộ Kiệt hoảng sợ.

Tiếng chúc mừng tới tấp và một luồng gió thổi đến gây cảm giác man mát trên da tay khiến hắn dần phủ nhận khả năng mình đang nằm mơ, hay là hắn đã chết rồi và lại đầu thai lần nữa đây? Không thể nào, cho dù hắn chết đi trong giấc ngủ, rồi nhanh chóng đầu thai một lần nữa cũng sẽ tuyệt đối không lộn ngược về quá khứ.

Tiếp đó, hắn cảm thấy mình bị tã lót tơ tằm bọc lấy, hắn không thể không chua xót tiếp nhận chuyện bản thân mình trở thành trẻ sơ sinh là thực. Trời nhìn thấy có lẽ còn thương sao? Chuyện bất ngờ bị biến thành trẻ con đã khiến hắn nhức đầu lắm rồi, nếu quả thật là đi đến triều Thanh thì lại càng thảm, cứ nghĩ đến tỉ lệ trẻ sơ sinh chết vào thời kỳ này là hắn gần như khóc không ra tiếng.

Trong tiếng chúc mừng ầm ĩ của mọi người, hắn mơ mơ màng màng thiếp đi một lát.

Những tiếng bước chân vội vã chen nhau đánh thức hắn dậy, một giọng nói lanh lảnh cất lên khiến hắn giật nẩy mình, “Hoàng Thượng khẩu dụ, Ô Nhã thị sinh hạ hoàng tử khiến trẫm rất vui lòng. Nay thưởng cho Ô Nhã thị một thanh ngọc Như Ý, mười cung nữ và thái giám, người hầu cho tiểu a ca theo thông lệ.”

“Ta thật sự bị cuốn vào dòng thời không, không chỉ trở lại nhà Thanh, một trong những triều đại thối rửa nhất Trung Quốc, mà còn sinh ra trong Hoàng thất. Tỉ lệ chết của trẻ sơ sinh trong Hoàng thất rất cao nha!”

Nhưng hắn vẫn có một tia hy vọng, chỉ một tia thôi. Bởi vì cái tên Ô Nhã thị hình như nghe rất quen tai, láng máng lúc hắn đọc sách lịch sử đã trông thấy trong danh sách các hoàng đế hoàng hậu, chắc hẳn là nhân vật có danh tiếng trong lịch sử, nên con của nàng cũng không phải dạng tầm thường, hơn nữa làm một hoàng tử chắc cũng không tệ, ít nhất cũng là hậu duệ của nhà vua, là tầng lớp ăn ngon mặc đẹp. Trước đây, trong công ty mình luôn phải dựa dẫm vào người khác, không ngờ giờ đây mình cũng có quyền có thế rồi, Lộ Kiệt nhất thời rất đắc ý.

Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, tất cả lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.

Khi Lộ Kiệt tỉnh lại lần nữa, hắn thấy mình đã có thể mở mắt rồi liền hào hứng đánh giá bốn phía xung quanh, nhìn cho đã mắt. Bình thường hắn chỉ có thể xem cung đình nhà Thanh qua Tivi, không ngờ hôm nay lại có thể được tận mắt nhìn thấy thế này. Sau khi xem xong hắn có chút thất vọng, gian phòng không lớn, chỉ tầm mười mét vuông, nhưng cũng có thể tính là lịch sự tao nhã. Bên cạnh hắn là tấm màn màu xanh nhạt có lẫn màu da cam, tiếp đến là một cái hòm sơn bằng gỗ, hiển nhiên là do “ngạch nương” mình có danh phận thấp, cho nên không có nhiều đồ dùng. Trong nhà chỉ có mỗi bình hoa mai làm đồ trang trí mà thôi.

Dựa theo quy củ của triều Thanh, vì mình mới được sinh ra nên sẽ không nói đến chuyện cắt đất phân hầu, với thân phận của một a ca thì “mẹ giàu, con cũng sang”, nếu như địa vị mẫu phi cao thì đãi ngộ của a ca cũng theo đó mà lên. Căn cứ tình hình trước mắt, nếu như không có ân chỉ của hoàng thượng thì đoán chừng chỉ có hai mẹ con với nhau thôi.

Đang lúc hắn híp mắt liếc ngang liếc dọc cảm nhận đôi chút thì một người đầu đội mũ đuôi cá từ cửa bước vào. Đôi mắt của nó mang vẻ ngây thơ nhìn chằm chằm vào hắn, chính là tiểu thái giám mười tuổi Tô Lạp.

Thấy Lộ Kiệt đã mở mắt, tiểu thái giám kêu lên không ngừng: “Chủ nhân, chủ nhân, tiểu a ca đã mở mắt rồi.”

Sau đó, Lô Kiệt bị một bà mụ tóc dài chải rẽ giữa bế lên đi vào phòng bên cạnh, xem ra đã là mùa đông nên trong phòng có thêm lò xông hương thật ấm áp dễ chịu. Hắn được đặt vào lòng một vị phu nhân đang ngồi tựa vào mạn giường, đây chắc là ngạch nương của hắn rồi. Hắn tò mò quan sát nàng, nàng cũng mới chỉ là một cô gái mới lớn mà thôi, khuôn mặt tròn tròn, mắt một mí, theo ngôn ngữ hiện đại thì cũng không thực sự là một mỹ nữ gì, nhưng nhìn đến đôi mắt tràn đầy yêu thương và xúc động kia, hắn cũng không tránh được có chút cảm giác khác thường. Vị ngạch nương này liên tục nói “Con của mẹ” và ôm hắn sát vào lòng, thậm chí hắn còn nghe được nhịp tim của nàng.

“Hoàng thượng giá lâm, Ô Nhã thị mau nghênh đón” âm thanh thỉnh an đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.

Nàng kinh hãi, khuôn mặt đỏ ửng lên, đưa bọc tã cho bà mụ, muốn vùng dậy để xuống giường nghênh đón thì ở ngoài cửa ra vào cũng đã xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, đầu đội mũ lông hồng kết, mặc giáp bào vải bông màu xanh, thắt lưng ngọa long đeo ở hông biểu lộ rõ thân phận.

Tim Lộ Kiệt nhảy dựng lên thình thịch, đây chính là hoàng a mã của hắn, hoàng đế Đại Thanh. Hoàng đế trẻ tuổi đỡ lấy Ô Nhã Thị, ra hiệu cho nàng không cần phải thi lễ, rồi đến bế lấy Lộ Kiệt trên tay bà mụ gần đó, cẩn thận quan sát nhi tử mới ra đời của mình.

Lộ Kiệt cũng nhân cơ hội này quan sát hoàng đế. Vóc người hoàng đế không cao, khuôn mặt thanh tú, dưới lông mày cong cong là đôi mắt hẹp dài điển hình của người Mãn, đồng tử đen nhánh, bộ râu ngắn rậm, khuôn mặt cho thấy người đang vui vẻ. Chỉ có điểm duy nhất không được hoàn hảo đó là trên mặt có vài vết rỗ nhàn nhạt. Mặt rỗ, nhìn thấy người mặt rỗ đáng mến này, Lộ Kiệt hưng phấn kêu to lên, hắn đã có thể khẳng định vị hoàng đế trước mặt này chính là một trong những nhân vật lịch sử mà hắn yêu thích nhất, Thanh Thánh tổ Khang Hi gia! (Vì lúc Khang Hi ba tuổi từng bị bệnh đậu mùa nên để lại vết sẹo suốt đời trên mặt, cũng chính vì nguyên nhân này mà sau khi hoàng đế Thuận Trị băng hà do bệnh đậu mùa, Khang Hi được ủng hộ làm hoàng đế mạnh mẽ hơn hẳn các vị hoàng tử lớn tuổi khác.) Không ngờ được mình lại trở thành con của hắn, thật sự khiến cho Lộ Kiệt mừng rỡ! Hắn hoa chân múa tay vui sướng, vừa cười vừa kêu lên.

Trong khi đó, Khang Hi cũng đang quan sát tường tận đứa con trai này, y thấy đứa con này thật sự đáng yêu, làn da màu hồng phấn còn nhăn nhíu (tuy rằng có thể trong mắt người khác thì nhìn xấu xí như con chuột nhỏ), đôi mắt nhỏ mở to, chiếc miệng nhỏ nhắn cười toe toét, hẳn là đang cười ta rồi, trong miệng còn ồ ồ à à, thật muốn ôm hôn nó quá.

Một lúc lâu sau, Khang Hi quay đầu, cười nói với Ô Nhã Thị: “Mấy ngày hôm nay trẫm thực sự rất cao hứng, hôm trước Diêu Khải Thánh đánh bại hải tặc, Ngạc tướng quân tiếp tục thắng trận, mà không ngờ được ngươi lại sinh cho trẫm một tiểu a ca.”

Ô Nhã Thị nghe thấy vậy cười nói: “Chúc mừng vạn tuế gia, hẳn là đã đến thời kỳ hưng thịnh của Đại Thanh rồi, nhìn tiểu a ca có vẻ thích chí lắm, nhất định về sau có thể trở thành một trợ thủ đắc lực cho hoàng thượng và thái tử rồi.”

Khang Hi trầm ngâm một lúc rồi lại nói: “Trẫm nhất định sẽ chọn một cái tên tốt cho hắn, tuy trẫm đã có mười người con nhưng rất ít người nối dõi, lần lượt chỉ có thái tử, đại a ca Dận Đề cùng tam a ca Dận Chi, nhưng mà nhìn bộ dáng của đứa bé này hẳn là người có phúc. Như vậy đi, gọi nó là Dận Chân nghe được không?”

Ô Nhã Thị liên tục cảm ơn mãi.

Nghe được câu này, Lộ Kiệt mừng muốn ngất luôn, vận khí tốt đến thật không nhỏ, không ngờ mình trở thành Ung Chính, trở thành một nhân vật có thể chi phối lịch sử, thật sự khiến hắn không thể ngờ nổi. Nếu không phải vì sợ làm “cha mẹ” mình hoảng sợ, suýt chút nữa hắn đã hô vạn tuế rồi. Trách không được cái tên Ô Nhã Thị nhe quen tai, thì ra về sau chính là mẹ của Ung Chính, cũng chính là người mà sau này Ung Chính đã hiếu kính sắc phong làm Hoàng Thái Hậu.

“Còn có một chuyện, trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi. Ngươi cũng đã biết cách đây không lâu Đông quý phi sinh cho ta một bé gái nhưng không được bao lâu thì mất, vì thế nên Đông phi thương xót mãi không thôi rồi đổ bệnh, trẫm cũng rất đau lòng nên tính tạm thời để Dận Chân đi qua thử an ủi Đông Phi xem sao. Trẫm cũng biết Dận Chân là con đầu lòng của ngươi, ngươi...” Khang Hi chần chừ không nói tiếp.

Lúc này, lòng Ô Nhã Thị đau như cắt, làm sao nàng cam lòng cho đi đứa con mà mình vừa mới sinh ra chứ, đó là cốt nhục của nàng mà, vừa mới khóc chào đời đã phải đưa ngay cho người ta rồi. Dù vậy, nàng cũng hiểu rõ tuy rằng hoàng thượng nói muốn lấy ý kiến của mình nhưng thực ra đã có chủ ý rồi, hơn nữa mình cũng chỉ là một cung nhân bình thường, làm sao có thể ganh đua với quý phi chứ.

Từ khi Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu qua đời, người mà hoàng thượng yêu thương nhất chính là Đông phi, ngay cả trách nhiệm nuôi dạy thái tử cũng giao cho nàng, việc Đông quý phi chiếm quyền trong hậu cung chỉ là chuyện ngày một ngày hai, thân phận mình lại khác hẳn một trời một vực, có lẽ giao con cho nàng ta nuôi dạy thì mai sau nó sẽ có tương lai hơn.

Vì thế, nàng cố nén lệ trong mắt, nói từ tốn: “Bệ hạ, xin người đừng làm khó thiếp, tiểu a ca được giao cho quý phi nương nương là may mắn của nô tài. Nô tài chỉ cầu mong thỉnh thoảng được nhìn thấy tiểu a ca một cái là cũng thỏa mãn rồi.”

Khang Hi nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy sự trìu mến: “Ngươi có nghĩ thế cũng không uổng ta đã thương yêu ngươi, ngươi thấu tình đạt lý như thế thì trẫm sẽ không phụ bạc ngươi đâu. Vài ngày nữa, nhất định trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi.” Ô Nhã Thị liền tạ ơn hoàng đế.

Khang Hi khoát tay chặn lại và bảo: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ sớm đi. Trẫm cũng hơi mệt nên về tĩnh dưỡng, trẫm mang Dận Chân tới thăm Đông Phi đây, qua ít ngày nữa trẫm sẽ đến tìm ngươi nói chuyện.”

Cứ như vậy Lộ Kiệt rời xa mẹ mình, bắt đầu cuộc sống dưới tư cách hoàng tử Dận Chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.