Editor: Phương
Đêm nay.
Đồ ăn vặt của Vân thị bùng nổ,đơn đặt hàng tăng từng vạn một,trực tiếp lên Hotsearch của Weibo.Theo sát đồ ăn vặt Vân thị là hãng mỹ phẩm của Giang thị cũng lên hotsearch. Tất cả mọi người đều cho rằng là hai vợ chồng hợp tác nhưng thực tế là Vân Lục đến cuối cùng mới biết được mục đích của Giang Úc khi đưa 2000 bộ mỹ phẩm kia.
Cô vừa giận lại vừa khâm phục,rõ ràng tuổi của hai người cũng gần bằng nhau nhưng hắn vẫn luôn luôn đi trước cô một bước.
Tuy nhiên,nhân viên trên dưới của tập đoàn Vân thị vẫn rất bội phục Vân Lục, giống như ngũ thể đầu địa*,toàn bộ đồ ăn vặt dự trữ cũng đều bán hết,còn mười mấy vạn đồ ăn đang chờ làm. Kế tiếp trước khi ăn tết,toàn bộ nhà xưởng không thể nghỉ ngơi,tăng ca làm đến đêm 30.
Ngũ thể đầu địa là năm vóc: 1. gối tả, 2. gối hữu, 3. tay tả, 4. tay hữu, 5. cái đầu) đều gieo xuống đất. Nghĩa là lễ Phật, lễ tượng Phật, lễ thánh tượng Bồ Tát, lễ sư trưởng…. thì nên chí thành lễ như vậy mới tỏ đủ vẻ cung kính.(theo vuonhoaphatgiao)
Vân Xương Lễ gọi điện thoại cho Vân Lục,giọng điệu khích lệ nhưng cũng có vài phần ảm đạm:"Lục nhi,lần này con làm tốt lắm,cha không thể ngờ được con có thể làm được đến tình trạng này."
Vân Lục ừ một tiếng, nhìn một phòng chất đống đồ ăn vặt, nói “Cha,hiện tại con không rảnh,còn phải xử lý công việc nữa."
Nói xong,cô tắt máy.
Vân Xương Lễ vẫn chưa tin tưởng cô,có lẽ ông ta vẫn còn để ý chuyện cô ngồi vào cái ghế chủ tịch. Nhưng Dương Yến lại khác,cô vừa ấn nghe đã thấy một tràng khen dài:"Lục nhi,mẹ vẫn luôn tin con có thể mà,quá tuyệt vời, năm đứa trẻ của GY cũng thật tuyệt quá."
“Nhưng mà” Dương Yến dừng lại “Giang Úc cũng rất lợi hại, các con hợp tác à?”
Vân Lục dựa vào lưng ghế, cười nói “Không phải hợp tác, anh ấy….”
Vân Lục đem chuyện Giang Úc không nói câu nào đã gửi cho cô 2000 phần quà nói là giúp đỡ,vậy mà cô còn ngây thơ nói cảm ơn hắn.
Sau khi nói xong, Dương Yến ở đầu bên kia không nói lời nào,lúc sau mới sâu kín nói một câu:"May là thằng bé thích con."
Bằng không loại đàn ông như vậy thật kinh khủng,năng lực của Vân Xương Lễ còn lâu mới bằng thằng bé,không hổ danh là con cháu Giang gia,ngay cả Dương Yến cũng có cảm giác kiêu ngạo.
Nhưng cũng chỉ có một chút,người bà cảm thấy kiêu ngạo nhất vẫn là Vân Lục,có thể làm ra được quy mô hoành tráng như vậy,đồ ăn vặt Vân thị nhiều năm qua cũng chưa đạt được doanh thu lớn như vậy bao giờ,lần họp thường niên này chắc chắn sẽ in đậm trong lòng mỗi người.
Vân Lục cười cười:"Vâng,đúng vậy, con có thể học anh ấy rất nhiều thứ."
Đầu bên kia Dương Yến trợn trắng mắt:"Nếu thằng bé ăn hiếp con thì con phải nói với mẹ,mẹ che chở cho con."
“Vâng vâng vâng” Vân Lục mỉm cười, mẹ con lại nói chuyện thêm một lát nữa mới tắt điện thoại. Lý Viên đã xuống lầu hỗ trợ tặng quà,Vân Lục mở wechat ra gửi cho Lý Viên một cái đại hồng bao,bảo cô ấy lát nữa đưa GY đi ăn khuya,sau đó Vân Lục cầm áo khoác đi xuống lầu về nhà.
Cô không nói với Giang Úc nên ngồi xe Lưu Yến về nhà,Lưu Yến đi là một chiếc xe mini,đưa Vân Lục về nhà xong còn phải trở lại Nghệ Thuật quán giải quyết tàn dư.
Gió rất lớn,mấy ngày này sẽ không có nắng. U ám,còn có hơi lạnh,Vân Lục xuống xe chào tạm biệt Lưu Yến,Lưu Yến cũng hào hứng mà phất tay lại.
Ánh mắt dừng ở cửa tiểu khu.
Loại tiểu khu này đối với người viên chức làm công ăn lương như Lưu Yến có mơ cũng không dám mơ tới.
Vân Lục cầm túi xách,choàng khăn quàng cổ,đi lên lầu.
Sau khi mở khóa vân tay,trong phòng vẫn còn một ít ánh sáng,Vân Lục thay giày,cởi khăn ra,nhìn vào thư phòng.
Thư phòng đã sửa sang lại tốt,có thể sử dụng.
Treo xong khăn quàng cổ,Vân Lục bước tới thấy Giang Úc mặc áo sơmi màu đen,cúi đầu đang gọi điện thoại,tay vuốt ve quả địa cầu trên bàn.
Ánh đèn trong thư phòng lờ mờ,hắt vào vai rộng chân dài,bóng dáng cao lớn của hắn.Vân Lục lén lút đi tới,từ phía sau ôm lấy eo hắn.
Hơi thở nam tính tràn đầy khoang mũi.
Đầu ngón tay của Giang Úc dừng lại,thu lại tay đặt ở trên quả địa cầu,đặt trên tay Vân Lục,xoa xoa bàn tay trơn mềm của cô.
Tiếp tục cúi đầu nói chuyện.
“Được.”
“Những đồ tồn kho đều lấy ra dùng nhớ lưu ý kỹ ngày hết hạn.”
“Nếu còn xảy ra vụ hết hạn như lần trước nữa,không đơn giản chỉ là sa thải thôi đâu.” giọng nói của hắn trầm thấp,mang theo uy hiếp,người phụ trách bên kia lập tức gật đầu.
Vân Lục tựa vào lưng hắn nghe vậy cũng phản ứng lại,buông hắn ra xoay người cầm điện thoại,đi còn chưa được hai bước đã bị kéo trở về.Vân Lục ngã vào trong lòng ngực Giang Úc,hắn cúi đầu,bỏ điện thoại ra xa,hôn hôn khóe môi cô.
“Đi đâu?”
“Em đi gọi điện thoại cho bên nhân sự,bảo bọn họ nhớ xem hạn sử dụng." Vân Lục giãy dụa nói. Giang Úc ôm eo cô,khóe môi cong lên:" Anh cúp máy rồi giúp em gọi."
Nói xong, hắn nói với đầu bên kia:"Tôi tắt đây,có chuyện gì gửi Wechat cho tôi."
Người phụ trách “Vâng.”
Cách microphone cũng có thể nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng,mềm mại của cô gái đầu bên kia,nghe một lần thì đều muốn biết người bên kia trông như thế nào.Chỉ có thể nhanh chóng tắt máy.
Điện thoại tắt.
Giang Úc ôm eo Vân Lục, dựa vào cái bàn bên cạnh, cằm chống lên bả vai cô,đưa điện thoại ra.
Chiếc điện thoại màu đen ở trước mặt,Vân Lục duỗi tay ra lấy gọi cho Lưu Yến,cô ấy nhanh chóng nhận.
Vân Lục bảo Lưu Yến lưu ý với nhân lực bên kia,toàn bộ kho hàng đều phải xem kỹ ngày,vì cô sợ nếu nhiều đơn quá thì có người sẽ lấy hàng kém chất lượng giao cho người ta.
“Vâng.” Lưu yến gật đầu, còn muốn nói thêm mấy câu,thì nghe thấy thanh âm của người đàn ông ở bên kia truyền tới:"Em béo lên rồi?"
“Không,béo chỗ nào?” tiếng nói nhẹ nhàng của Vân Lục truyền tới,mang theo một chút mị hoặc.
Lưu yến “....”
Đm?
Lưu Yến không đợi Vân Lục đáp lại lập tức tắt máy. Trong bóng tối của thư phòng,cô gái với mái tóc rối được bế lên bàn làm việc,một tay đàn ông cởi dây buộc ở cổ,thuận thế đi xuống,hôn lên môi Vân Lục,đầu lưỡi giao nhau,nhiệt độ trong phòng tăng lên,bóng dáng chồng lên nhau chuyển động.
Đôi chân dài đung đưa trong không trung,cô gái lùi lại,ngón tay nắm chặt lấy bàn làm việc.
“Tiếp theo không bận rộn như vậy nữa?" Thanh âm của Giang Úc rất thấp,mang theo một chút thở hổn hển,dựa vào gần tai cô hỏi.
“Vâng.”
“Năm mới chuẩn bị làm cái gì mới sao?"
Thân thể cao lớn chuyển động,thanh âm của Vân Lục ngắt quãng:"Vâng ạ."
“Ngoan.”
Ngày hôm sau, dì bảo mẫu vào nhà,Vân Lục không đi công ty,mặc quần áo thoải mái ở nhà cùng bảo mẫu vệ sinh nhà cửa. Giang Úc cũng mặc bộ quần áo ở nhac màu đen,đi tới đi lui,một lát lại đi gọi điện thoại sau đó lại trở về xem Vân Lục làm vệ sinh.
Trên vách tường có chỗ cô với tay không tới,Vân Lục bắt hắn tới giúp,Giang Úc không thể không bỏ điện thoại vào trong túi,giẫm lên ghế dựa,không kiên nhẫn hỏi:"Ở đâu?"
“Cái vết màu đen kia kìa,nhanh,gần chút nữa." Tủ âm tường là màu trắng,dính rất nhiều bụi,Giang Úc ngửa đầu,bàn tay to cầm chặt giẻ lau lau. Lúc này điện thoại của Vân Lục vang lên,cô cầm lấy thì thấy là Giang Du Du gọi video tới.
Cô ấn nhận.
Giang Du Du hét to vào trong điện thoại:"Chị dâu là em đây,hai người đang làm gì vậy? Anh trai em sao lại đứng ở chỗ cao như vậy?"
Vân Lục đem điện thoại nâng lên trên cao.
Giang Du Du nhìn thấy anh trai đang đen mặt đứng ở cạnh tủ âm tường,mặt viết đầy chữ khó chịu,nhưng vẫn phải lau.
“Mẹ nó? Anh trai đang làm vệ sinh? Em hoa mắt rồi sao,cha,cha mau đến xem đi,anh ấy ở nhà còn không nỡ đổ một bình dấm."
Cô nhóc vừa gọi vừa thưởng thức dáng vẻ của anh mình.
Chỉ một lát sau,trong video xuất hiện gương mặt của Giang Lục,ông nhướng mày.
Giang Du Du lại hỏi “Cha,cha nhìn xem anh ấy ở nhà có bao giờ làm việc đâu."
“Lần trước dép của con bẩn nhờ anh ấy lấy cho đôi dép mới còn không chịu.”
Giang Lục xoa xoa cái mũi “Con cũng không phải vợ nó.”
“Sao nó nghe con được.”
Nói xong, Giang Lục đi ra chỗ khác. Giang Du Du "a" một cái,cầm điện thoại đuổi theo:"Cha,cha nói xem,lúc mẹ còn sống có phải cha cũng như vậy hay không?"
“Mấy người là đàn ông đấy.”
Bên trong truyền đến âm thanh có chút già nua của dì bảo mẫu truyền tới,bà cười nói:"Cha con còn giặt quần nhỏ cho mẹ con rồi đấy."
Giang Du Du “Con không tin."
Vân Lục ở bên này nghe thấy thế thì kinh ngạc,điện thoại bị Giang Úc giật lấy. Hắn bỏ vào trong túi,không kiên nhẫn hỏi:"Lau chỗ nào nữa vậy?"
Vân Lục ngẩng đầu, chỉ vào bên cạnh tủ âm tường:"Bên đó,có một vết bẩn to lắm."
Giang Úc nhấp môi, dùng sức mà lau. Dáng người hắn cao,chỉ cần dẫm ghế lên là có thể lau tới,sườn mặt vẫn lạnh lùng như ngày thường,nhưng động tác lại vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng vẻ mặt không có tí kiên nhẫn nào.
Vân Lục nhịn không được cười.
Ngón tay cô chọc eo hắn:“Anh chưa bao giờ giặt giúp em cả."
“Trong nhà không có máy giặt sao?” Giang Úc nói dỗi lại một câu.
Vân Lục “......”
Vài giây sau, Giang Úc cúi đầu, đầu ngón tay móc lấy nội y ở trong người Vân Lục,nhướng mày:"Anh giúp em giặt nội y nhé?"
Đầu ngón tay chạm vào da thịt của cô.
Có chút lạnh.
Vân Lục mặt đỏ lên, đẩy tay hắn ra.
“Không cần.”
Giang Úc cười nhẹ, “Sao vậy? Mỗi ngày anh đều có thể giúp em giặt mà."
“Không cần.”
Cách đó không xa mặt dì bảo mẫu đỏ lên,dùng sức chà lau cửa sổ. Đúng là người trẻ tuổi mà,làm sao lại phóng khoáng như vậy chứ.
Đánh xong một hồi đại chiến cuối cùng,sổ sách cuối năm của tập đoàn Vân thị đều rất đẹp, Vân Lục cũng tuyên bố nghỉ tết. Phòng làm việc Linh Đang cũng nghỉ,Vân Lục vội vàng đi tới sân bay đón Dương Yến,bà cầm theo hai cái vali tất cả đều là quần áo mới thiết kế ra.
Mùa đông đã đến rồi,bởi vì đi Giang gia ăn tết nên bà muốn mang chút quà cho nhà đó.
Việc lấy bằng lái xe của Vân Lục còn phải đợi một khoảng thời gian nữa,cho nên lúc này Dương Yến chở Vân Lục bằng chiếc Tesla. Dương Yến ở lại thì Giang Úc sẽ về nhà, gia tộc Giang gia rất lớn,trước Tết đã có rất nhiều họ hàng đến thăm hỏi,Vân Lục lại lần nữa được trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt ấm áp cũng với mẹ mình.
Trong lúc này.
Vân Xương Lễ đã từng đưa ra ý muốn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm nhưng bị Dương Yến từ chối. Vân Lục chỉ ngồi ở một bên,nghe mẹ từ chối ông ta.
Có thể thấy được trong mắt bà đầy quyết tâm.
Người đã đi xa,kiến thức ngày càng được mở rộng sẽ phát hiện ra người mình cho rằng là tốt nhất nhưng cũng chưa chắc đã là thế.
Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Còn có người càng tốt.
Vân Lục cũng không muốn thấy mặt Vân Xương Lễ. Cô dựa gần vào ôm lấy Dương Yến,hỏi:"Mẹ,mẹ có nghĩ tới tìm người mới hay không?"
Dương Yến còn rất trẻ,việc sống cô độc đến già là phi thực tế,Vân Lục hy vọng sẽ xuất hiện người có thể chăm sóc cho bà,có thể giúp đỡ san sẻ công việc với nhau. Dương Yến sửng sốt,xoa đầu Vân Lục,nói:"Tạm thời vẫn chưa nghĩ tới,hiện tại mẹ chỉ nghĩ tới ổn định công việc việc còn lại thì tính sau."
“Có người theo đuổi mẹ sao?" Vân Lụ có thể suy đoán được ý nghĩ của Dương Yến,trước kia cô không biết nhưng từ sau khi nghiêm túc với công việc thì có có thể ngộ ra rất nhiều điều,nếu không bởi vì Giang Úc quá bận,thời gian gặp mặt yêu đương của hai người ít,nếu mỗi ngày đều ở bên nhau thì có khả năng cô sẽ chọn sự nghiệp,từ bỏ tình yêu.
Dương Yến dừng lại,cười cười,nhéo mặt Vân Lục một cái, không trả lời.
Ánh mắt Vân Lục sáng lên:"Thật sao?"
“Con lo lắng chuyện của chính mình đi " Dương Yến nhéo mạnh mặt cô,Vân Lục dãy dụa:"Sao vậy,mẹ,là ai đang theo đuổi mẹ vậy? Nói cho con nghe một chút đi? Đẹp trai không? Người như nào vậy?"
Vân Lục liên tiếp hỏi, đời trước không cơ hội như vậy, đời này thật sự quá tuyệt vời, Vân Lục chớp mắt, trong mắt tràn ngập tò mò,Dương Yến nghiêng đầu cười,đẩy đầu cô ra;"Tránh ra đi."
“Việc này liên quan gì đến trẻ con?”
“Con không phải trẻ con,con còn thiếu ít nữa thôi là đã kết hôn được rồi đấy." Nếu không phải có vụ bắt cóc kia,Vân Lục có khi đã cùng với Giang Úc đi lãnh chứng rồi.
Dương Yến cười một cái, nói “Giang Úc thật ra khá tốt.”
Ít nhất còn là người có thể thương lượng.
Vân Lục đỏ mặt, “Vâng.”
Có một đoạn thời gian, thật sự rất sợ hắn tức giận,khi đó tính tình của hắn cũng không được tốt,haiz.
Rất nhanh.
Đã đến mùng 29 tết.
Hôm nay Vân Lục có chút thấp thỏm,cả ngày chỉ loanh quanh ở trong nhà. Dương Yến nhìn mà buồn cười,nói:"Đi ăn một bữa cơm mà thôi có phải chuyện gì quan trong đâu."
“Đừng khẩn trương nữa.” Bà đi tới,đè lại bả vai của Vân Lục,bắt cô ngồi vào ghế sopha.
Giang Úc bảo Dương Yến cùng đi Giang gi ăn cơm,nhưng bà thấy hai người chưa kết hôn nên bà đi có chút không thích hợp. Cho nên Vân Lục chỉ có thể tự mình đi, vậy nên cô mới khẩn trương như vậy.
Vân Lục thở ra một hơi, bắt ép chính mình phải thả lỏng,Dương Yến đứng dậy,lấy ra hai mẫu váy,so sánh rồi nói:"Con muốn mặc cái nào?"
Một cái màu trắng, một cái màu đỏ. Màu đỏ không trầm,là kiểu váy áo lông kết hợp với một cái đai lưng tôn eo.
Màu trắng bên ngoài là lông,bên trong là ren. Thật thuần khiết,Vân Lục suy nghĩ một lát cảm thấy cái màu đỏ tương đối đoan trang.
Cô chỉ cái màu đỏ.
“Chọn rồi thì lấy đi,nhanh,thay đi." Nói xong,bà lôi tay Vân Lục đứng dậy,đẩu cô đi vào phòng thay,làm tóc,trang điểm từ trên xuống dưới,tâm trạng lo lắng cũng được giảm bớt đi. Sau khi đi ra Giang Úc gọi điện thoại tới,bảo hắn đang ở dưới lầu.
Vân Lục vào lại phòng tô lại son môi,cầm túi đi ra cửa. Dương Yến đưa vali cho cô,Vân Lục nhận lấy.
Kéo xuống lầu,Dương Yến cười nói:"Cố lên."
“Bình tĩnh.”
“Vâng.” Vân Lục đứng ở thang máy, gật đầu. Cửa thang máy khép lại, thang máy một đường đi xuống, đến lầu một, Vân Lục kéo vali đi ra cửa,tóc cô búi cao và làm một cái búi nhỏ ở phía sau,một ít tóc rũ xuống,váy màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng nõn,cả người xinh đẹp chói mắt,người qua đường cũng liếc nhìn không ít.
Giang Úc cũng không rời tầm mắt,mở cửa xe đi xuống,nhanh chóng tiến lên,nhận lấy vali trong tay Vân Lục:"Cái gì vậy?"
Vân Lục ngẩng đầu, cười muốn trả lời.
Chàng trai cúi người xuống lấp kín môi cô,Vân Lục còn đang sửng sốt thì đầu lưỡi đã bị mút vào,giây tiếp theo liền triền miên. Vân Lục đỏ mặt.
Mùi hương của son bùng nổ ở trên đầu lưỡi hai người.
Giang Úc rời khỏi,lấy tay sờ sờ.
Tất cả đều là son.
Hắn nhướng mày.
Vân Lục mỉm cười,duỗi ray lau son cho hắn.
Ngón tay mảnh khảnh ở nơi đó xoa xoa,môi mỏng của chàng trai khẽ mấp máy,đầu ngón tay nâng cằm cô lên,cúi đầu nhìn.
“Em hôm nay thật xinh đẹp.”
Vân Lục chớp mắt “Vậy sao?"
“Anh cũng rất đẹp trai.”
Hắn mặc áo sơmi màu trắng,bên ngoài là áo khoác màu đen với quần jean đen,cà người nhìn rất sạch sẽ đẹp trai. Giang Úc cười nhạo một tiếng.
“Chồng em thường ngày không đẹp sao?”
Nói xong, nắm lấy tay cô,đi đến xe. Hôm nay chả biết đụng trúng dây thần kinh nào lại đi xe thể thao, nhưng mà cũng không phải là chiếc xe lúc trước.
Tên hãng Vân Lục không biết nhưng mà đầu xe bẹp,lại còn rất đẹp,vẫn là chiếc xe màu đen,thân xe nhẵn bóng,rất có khí phái.
Vali để ở cốp sau,sau khi lên xe,Giang Úc cúi người thắt đai an toàn cho Vân Lục,lại hôn cổ cô một cái rồi hỏi:"Trong vali là gì vậy?"
Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
“Quần áo mua cho Du Du.” Vân Lục nói.
“Hử?” Giang Úc cười, "Đi thôi.”
Hắn vòng qua ghế lái,khởi động xe.
Tiếng xe vang lên ầm ầm,nhanh chóng phóng đi,một đường đi đến Minh Nguyệt Sơn Thủy.
Biệt thự nơi đó rất là đắt,tấc đất tấc vàng hơn nữa chỉ có 60 căn,một căn diện tích rất lớn. Ngoài cửa biệt thự,đèn sáng chưng,trên sân phủ đầu những loại hoa Vân Lục không biết tên.Xe thể thao vừa mới dừng lại,Giang Du Du đã từ trong nhà chạy ra:"Chị dâu." . Truyện Dị Năng
Vân Lục từ trong xe đi xuống đã bị Giang Du Du ôm lấy tay.
Mang cô đi vào nhà,Giang Úc kéo vali ở đằng sau,vừa vào cửa đã thấy Giang Lục mặc quần áo màu đen bước xuống tầng,mỉm cười nói:"Buổi tối tốt lành."
Vân Lục chạy nhanh nói “Buổi tối tốt lành,chú.”
“Cháu đem nơi này như nhà của mình nhé." Ông sửa sửa tay áo,đi về phía sopha. Giang Du Du cũng túm lấy Vân Lục ngồi xuống,đầu ngón tay Giang Lục cầm dụng cụ pha trà,nhìn về phía Vân Lục:"Cháu muốn uống gì? Hồng trà hay cái khác?"
Vân Lục “Gì cũng được ạ."
Ông mỉm cười, cúi đầu bắt đầu pha trà, đầu ngón tay thon dài rất giống với Giang Úc,giọng nói ông nhẹ nhàng:"Mẹ cháu ở nhà một mình sao?"
“Đúng vậy.” Vân Lục gật đầu.
“Vâng.”
“Thành tích trong khoảng thời gian này không tồi." Mùi hương của trà tòa ra,ông đổ nước đi,Vân Lục nói:"là Giang Úc dạy tốt."
Giang Úc ngồi ở trên tay vịn, nhéo tay Vân Lục, xuy một tiếng.
Giang Lục sau khi nghe xong, ngẩng đầu, cười nói “Vậy cuộc họp thường niên của Vân thị xem như cháu xuất sư sao?"
Vân Lục sửng sốt.
Không hiểu lắm,cô nhìn về phía Giang Úc.
Giang Úc cong môi, chọc chọc mũi cô,sau đó cầm lấy máy tính đưa cho cô,Vân Lục cúi đầu xem,càng xem càng chả hiểu gì:"Sao bản kế hoạch này lại giống của em vậy?"
Giang Lục “Cũng không phải sao?”
“Toàn công ty đều cho rằng cậu ta để lộ bí mật”
“Thiếu chút nữa đã báo cảnh sát lên.”
Vân Lục “......”
Nghiêm trọng vậy sao?