Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 16: Chương 16: Lăn




Editor: Cor_1881

Gửi xong, bên kia không trả lời. Vân Lục nhìn khung chat, ngón tay giật giật, nửa ngày không nhắn tiếp, bởi vì cô không biết nên nói cái gì.

Hoặc là phải nói, đời trước chưa có ai bảo vệ cô, không biết được người khác bảo vệ là cảm giác gì.

Được Giang Úc bảo hộ, đột nhiên có chút không biết phải làm sao, nam sinh này trong trí nhớ, trong lòng, trong mắt cô là một người không thể trèo cao.

Bởi vì đời trước hắn cùng Trình Tiêu rất gần gũi, cô thậm chí sợ hắn sẽ vì chuyện gì đó mà giận chó đánh mèo lên cô.

Trước khi chết gửi những cái WeChat đó, càng làm cô xấu hổ.

Nhìn chỗ ngồi bên cạnh, bàn học Giang Úc rất sạch sẽ, trong ngăn bàn chỉ có mấy quyển sách chủ yếu, còn có một cái Rubik, mỗi một mặt đều một màu, đã giải xong. Bên cạnh là một cái tai nghe màu đen, sắp xếp chỉnh tề.

Hắn đẩy ghế nghiêng dựa vào tường, thường xuyên chống tay xuống bàn, hai tay cầm di động chơi game.

Lí Viên tấm tắc nói, “Úc ca lợi hại.”

Diễn đàn an tĩnh trong ngắn ngủi, sau đó nghênh đón một trận bình luận. Truyện Ngôn Tình

“Tôi không bị mù. Tôi nhìn thấy rất rõ, Vân Lục này phản kích quá tuyệt.”

“Vừa mới kêu gào quá trời, các người tự vả mặt chưa? Tôi thuyết âm mưu một chút, tôi hoài nghi ba lần này đều là Trình Tiêu bày mưu đặt kế.”

“Lầu trên có bệnh à? Chuyện là Tiêu Tinh làm, liên quan gì Trình Tiêu.”

“Lầu trên, tôi muốn hỏi cậu vì cái gì bạn của chị gái lại công kích em gái như vậy? Lại còn làm trước mặt chị gái, cô ta là kẻ ngốc sao? Sao không ngăn cản bạn mình?”

“Mẹ nó, lầu trên nói làm tôi thấy có lý, tôi đọc nhiều sách cũng chưa thấy chuyện như vậy.”

“Theo lý mà nói, Trình Tiêu trước kia đối xử với Vân Lục rất tốt, tuy rằng Vân Lục luôn làm cô ta mất mặt, nhưng nếu Trình Tiêu thật là chị gái tốt, xác thật không nên để bạn thân làm như vậy với em gái mình”

“Có lẽ, Trình Tiêu đã sớm ghen ghét Vân Lục mới đối xử như vậy? Cho nên cố ý làm bộ không thấy, để người ta giáo huấn Vân Lục.”

“Càng nói càng đúng.”Tóm lại, Trình Tiêu hẳn là không thiện lương như vậy, có lẽ sự thiện lượng của cô ta có tâm cơ.”

“Ai, các cậu không ai cảm thấy Vân Lục đáng yêu sao? Không cảm thấy sao? Thảo luận những cái đó làm gì, nên thảo luận diện mạo của cậu ấy.”

Bình luận nhắc nhở này, mọi người lại đem tầm mắt chuyển tới diện mạo Vân Lục, lúc trước Vân Lục phi thường không có cảm giác tồn tại, một khi có nhất định là lại ném Trình Tiêu cái này cái kia, sau đó trưng ra khuôn mặt đòi nợ, hơn nữa cô rất không có lễ phép, rất ít nói cảm ơn.

Nhất Trung Lê Thành liên thông từ nhà trẻ đến cao trung, Vân Lục trừ bỏ tiểu học học bên ngoài, sơ trung đến cao trung đều ở đây, lúc sơ trung cũng vô cùng hướng nội, cảm giác tồn tại rất thấp, mọi người đối cô ấn tượng rất mơ hồ, nhưng cũng không phải xấu.

Nhưng từ cao trung trở về sau, đặc biệt là năm nhất, nhiều thêm một cái chị gái Trình Tiêu, Vân Lục dần dần được mọi người nhớ kỹ, nhớ kỹ cô không lễ phép, một gương mặt giống như ai cũng thiếu nợ cô, hơn nữa Trình Tiêu làm nhiều việc mặt nóng dán mông lạnh.

Vân Lục trên người liền dán đầy nhãn: xấu, không lễ phép, nói xấu mẹ kế, tính cách kém vân vân...

Không có người nào sẽ tìm ưu điểm trên người cô.

Diện mạo vì thế mà cũng bị nói xấu.

Trong video cô gái khuôn mặt nhỏ hơn bàn tay nam nhân, làn da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, cùng Lí Viên nói chuyện, khóe môi câu lên, má lúm đồng tiền ẩn hiện, thật sâu, giống như một chén rượu nhỏ.

Khi xếp hàng có điểm ngốc, thực đáng yêu. Nhưng lúc cô quay đầu đổ xuống, lại sạch sẽ lưu loát soái khí.

Lúc này, mọi người mới phát hiện, cô lớn lên thật sự rất đẹp.

Vì thế, top bình luận đều thảo luận cô đẹp, đáng yêu siêu cấp. Tương phản siêu cấp, sau đó còn có người phát ảnh chụp cô trốn sau lưng Giang Úc, lập tức thảo luận càng nhiệt liệt.

“Tôi cảm thấy cậu ấy đẹp hơn Trình Tiêu, các cậu có thấy không?”

“Tôi thừa nhận.”

“Tôi cũng.”

Phía dưới hàng loạt cái +1, Lí Viên cũng xem náo nhiệt,+1, Chu Dương cùng Hứa Điện cũng tới +1.

Mọi người đều là thích xem náo nhiệt, lập tức tất cả đều khen Vân Lục, thêm một loạt từ ngữ, topic càng ngày càng nhiệt liệt.

Còn có người đã phát một câu như vậy.

“Tốt nghiệp tớ liền theo đuổi cậu ấy.”

“Không, hiện tại liền theo đuổi.”

Sau đó, bình luận này đã bị Giang Úc trả lời: “Cút đi.”

Người nọ sửng sốt.

Giang Úc lại ở dưới lầu thêm thô bình luận: “Lăn ------ ra ------ đi.”

Đặc biệt là những cái bình luận khen cô đẹp.

Cô đẹp chỗ nào.

Mù hết rồi sao?

Hắn hầm hừ nghĩ.

Nước khoáng!

Bổn thiếu gia thiếu nước khoáng sao?

Chu Dương trả lời Giang Úc: “Xin bớt giận, chúng ta đều là người vô tội.”

Cậu muốn nổi giận thì đi tìm bạn cùng bàn, ha ha ha ha ha.

Lí Viên cầm di động, nhìn Vân Lục một cái, nói: “Giang Úc ở ở topic kêu người ta lăn...”

Vân Lục còn chưa xem, cô còn đang hỏi chuyện mua nước để cảm ơn, ừ một tiếng, nói: “Tớ đi mua chút đồ.”

“Mua cái gì a? Tớ đi cùng cậu.” Dù sao cũng ngủ không được, Lí Viên cất di động, đuổi theo Vân Lục.

Thời gian nghỉ trưa kỳ thật rất dài, nhiều người chơi di động. Đương nhiên cũng có rất nhiều người chạy ra bên ngoài chơi, Vân Lục một đường đi cửa hàng tiện lợi, trên đường gặp phải một ít bạn học, không ít người nhìn chằm chằm cô.

Lí Viên lần đầu tiên bị nhiều người nhìn như vậy, có chút thẹn thùng, sửa sang lại tóc mái. Ở cửa hàng tiện lợi có rất nhiều học sinh.

Vân Lục đẩy cửa đi vào, đi đến trước tủ lạnh, nhìn nhìn.

Đời trước thời học sinh quá mức âm u, Vân Lục thiếu hụt rất nhiều yêu thích với đồ ăn đồ vật, nước trong tủ lạnh nhãn hiệu lộn xộn.

Cô nhìn không rành lắm, cuối cùng chọn một loại cao dài, mua ba chai.

Cái chai màu lam, còn rất xinh đẹp.

Lí Viên cũng chưa thấy nhãn hiệu này, cô mua thêm vài hủ yakult, Vân Lục tính tiền, cô còn lấy thêm hai bịch snack khoai tây.

“Cậu mua nước khoáng làm gì?”

Vân Lục nói: “Cảm ơn bọn họ.”

Bọn họ?

“Nga, Giang Úc?” Lí Viên xé mở snack, cười trộm.

Hai người trở về phòng học, Vân Lục đem ba bình nước khoáng, một người một bình đặt trên bàn bọn họ. Nhìn thời gian.

Còn thời gian có thể ngủ tiếp một lát.

Vân Lục đánh cái ngáp, ăn miếng snack, nằm bò liền ngủ.

Trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa vài phút, bọn Giang Úc đã trở lại, hắn trong miệng nhai kẹo cao su vị chanh, một bàn tay hờ hững nhét trong túi, tay khác cầm di động, đến gần chỗ ngồi, nhìn Vân Lục đang nằm bò, động tác sững lại, đôi mắt hẹp dài lóe vài tia bực bội.

“Thao? Nước khoáng? Ai mua? Còn mua loại này?” Chu Dương bước chân dừng lại, nhìn cái chai màu lam.

Hứa Điện cầm cái chai lên xem, ánh mắt hướng Vân Lục quét qua.

Giang Úc cũng thấy một chai trên bàn hắn, nghiến răng răng...

Nhãn hiệu này là: Cẩu độc thân cao cấp =)).

(Chỗ này nguyên văn là 高级单身狗 không biết có loại nước này thiệt không)

“Cho chúng ta?” Hứa Điện nhịn cười, còn một người một chai.

Chu Dương cũng phản ứng lại, cũng nhìn Vân Lục, sau nhìn về phía Giang Úc.

Giang Úc đen mặt, một phen vỗ đầu Vân Lục, Vân Lục ngủ mơ mơ màng màng, bị lực đạo kia đánh thức ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo hơi nước, mềm như bông mà hỏi: “sao vậy?”

Giang Úc thấy cô như vậy, yết hầu lăn lộn, cơn giận không biết nên tăng hay giảm.

Con mẹ nó.

Thanh âm này như vậy dễ nghe...

Thật mềm.

Ngón tay hắn xuyên vào tóc cô, Vân Lục ngơ ngác nhìn hắn, còn mang theo buồn ngủ mông lung: “Giang Úc?”

“Không có việc gì, cậu ngủ tiếp đi.” Nhìn cô ngây ngốc hồi lâu, Giang Úc nuốt xuống một ngụm đại khí, thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim.

Hắn nhỏ giọng, buông lỏng tay.

Vân Lục lại không ngủ tiếp, cô tự giác đứng dậy, tránh đường. Giang Úc lạnh mặt nhìn cô đi vào bên cạnh, Vân Lục quay đầu lại nhìn Hứa Điện cầm bình nước khoáng, cô tỉnh táo vài phần, cong môi nói: “Mua cho các cậu, uống đi.”

Này mẹ nó biểu tình còn có điểm kiêu ngạo?

Mua nhãn hiệu như vậy, biến bọn họ trở thành cẩu độc thân cao cấp, còn kiêu ngạo?

Còn kêu bọn họ uống?

Ba nam sinh nhất trí trầm mặc.

*

Buổi chiều học xong hai tiết ngữ văn buồn tẻ, vừa tan học cả lớp liền thở phào nhẹ nhõm, tiết ngữ văn rất buồn ngủ, chịu đựng ngủ gà ngủ gật muốn ngủ lại ngủ không được cảm giác này rất khó chịu. Cũng may tiết thứ ba là tiết thể dục, mọi người dọn dẹp một chút ra thao trường.

Giang Úc từ lúc vào liền ngủ, lỗ tai mang tai nghe, nằm bò, chỉ lộ ra cái cằm sắc bén.

Bình nước khoáng cô mua để ở góc tường, không mở ra.

Không chỉ mình hắn, Chu Dương cùng Hứa Điện cũng chưa mở, Vân Lục hơi hơi có chút nghi hoặc, bọn họ có phải không thích uống loại này?

Nhưng cô cũng không hỏi, Lí Viên cầm tay cô, xuống lầu.

Vân Lục nhét di động trong túi, ra khỏi phòng học. Hứa Điện cùng Chu Dương không ngủ, hai người nhìn cứng nhắc, không biết đang nhìn cái gì.

Ở hành lang, đụng phải Trình Tiêu, Trình Tiêu cầm di động gửi tin nhắn, bên cạnh là Tần Tiểu Điệp, bốn người oan gia ngõ hẹp.

Trình Tiêu nghiêng đầu vừa thấy, lập tức bài trừ tươi cười: “Em.”

Vân Lục ngẩng đầu liếc nhìn một cái, ừ một tiếng.

Trình Tiêu đuổi theo, nói: “Chúng ta cùng nhau đi.”

Lí Viên nói: “Không được, bọn tôi còn muốn đi mua đồ.”

Nói, liền lôi kéo Vân Lục tăng tốc độ xuống lầu, Vân Lục chạy theo, rất nhanh đi vào góc khuất không thấy.

Tần Tiểu Điệp nhìn mắt sắc mặt Trình Tiêu, Trình Tiêu tươi cười nhanh chóng biến mất, tiếp tục cúi đầu xem di động.

Tiếng chuông vang lên.

Cả lớp xếp thành hàng, uỷ viên thể dục ở trước chỉ đạo, nghỉ nghiêm trái phải làm chuẩn. Giang Úc mới khoan thai tới muộn, hắn vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, rũ mắt đứng hàng cuối cùng.

Bởi vì không có thi đấu gì đặc biệt quan trọng, hơn nữa lại năm hai cao trung, thể dục cơ bản đều để cho bọn họ thả lỏng tự do hoạt động.

Vì thế thầy thể dục chỉ điểm danh vài cái, để uỷ viên thể dục đi lấy thiết bị thế dục nhẹ nhàng, chờ lúc tự do hoạt động, học sinh có thể chơi.

Sau đó liền giải tán.

Tuy rằng cái này được, nhưng mặt trời có chút nóng, trừ bỏ nam sinh sẽ muốn đi đánh bóng rổ, hoặc là đánh đánh cầu lông, bóng bàn. Nữ sinh phần lớn đều là tìm chỗ tránh nóng, chơi di động, nói chuyện phiếm, uống nước, bởi vì không thể ở trong giờ học đi cửa hàng tiện lợi, cho nên còn có chút nữ sinh sẽ để đồ ăn vặt trong đồng phục.

Vân Lục cùng Lí Viên hai người tránh ở dưới tàng cây, chơi đấu địa chủ.

Lí Viên chơi không chuyên tâm, còn thường xuyên thoát ra lướt Weibo, chỉ có Vân Lục chơi nghiêm túc, cô rất thích kêu địa chủ. Mặc kệ bài tốt bài xấu, đều phải kêu.

Dư Tri Tri ngồi bên cạnh nghe thấy âm thanh trong di động cô.

“Kêu địa chủ.”

“Nếu không khởi.”

“Vương tạc.”

(Đấu địa chủ: tui không rành lắm, theo thời gian tra gg thì là sử dụng bộ bài 54 lá tính cả 2 lá joker chia cho 3 người chơi gồm 1 địa chủ và 2 nông dân, mỗi người 17 lá, địa chủ 20 lá, người chơi lần lượt kêu địa chủ, địa chủ hết bài trước thắng, 1 trong hai nông dân hết bài trước thắng)

Dư Tri Tri thò qua xem, đám nữ sinh dưới táng cây cũng nghe thấy thanh âm này, lén lút nhìn qua. Mọi người đều xem diễn đàn, Vân Lục ở nhà ăn đổ một chén chè hấp dẫn ánh mắt của người khác, cũng là thay đổi cái nhìn về cô.

Có một số nữ sinh cảm thấy Vân Lục rất soái, nhưng không có cơ hội tiếp cận, Vân Lục trước kia thực sự rất khó tiếp cận.

Lúc này.

Bọn họ lén lút nhìn, không tự giác thò qua, mỗi người dựa sát vào nhau, nhìn Vân Lục kêu địa chủ.

Bài như thế này.

Còn kêu địa chủ.

“Đừng kêu, bài của cậu!” Có nữ sinh sốt ruột kêu lên, nhưng Vân Lục vẫn là kêu địa chủ.

Bọn họ một đám người: “.....”

Phốc --

Nữ sinh chấp nhất với kêu địa chủ... Có điểm đáng yêu.

Bên này dưới gốc cây người càng vây càng nhiều, dưới gốc cây đằng kia, Tiêu Tinh cùng Trình Tiêu ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có Tần Tiểu Điệp, ngoài ra không có ai khác, Dưới gốc cây lớn, chỉ có ba người bọn họ, lẻ loi, giống như bị cô lập. Trình Tiêu siết chặt các ngón tay muốn ra máu.

Kể từ khi video đó xuất hiện, cô đi đến chỗ nào đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lúc trước bọn cô cô lập Vân Lục, hiện tại, đã nếm trải tư vị bị cô lập.

“Ai, đánh đôi năm.” Một bạn học nữ ở phía sau chỉ đạo Vân Lục. Vân Lục đầu ngón tay ấn màn hình, suy nghĩ, làm theo, ấn một đôi năm ra ngoài, một đám nữ sinh lập tức thở một hơi, Vân Lục đánh bài thật sự cảm tính.

Nghĩ gì đánh đó.

Bài tốt cũng thua hết.

Lúc này, trên sân bóng rổ Hứa Điện hướng nơi này hô.

“Lục nhi!”

Này một tiếng Lục nhi làm cả người Vân Lục run lên, cô mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía sân bóng rổ.

Trong sân nam sinh rất nhiều, đang chơi trận giao hữu, nữ sinh trong lớp trừ bỏ những người chạy qua chỗ Vân Lục, còn lại đều ở xem bóng rổ. Trong số họ có nhiều nữ sinh từ các lớp khác, Giang Úc mặc T-Shirt mang mũ choàng màu đen, quần đồng phục màu lam, ôm trái bóng nhìn qua.

Khoảng cách có chút xa, đôi mắt hắn thật sâu, cả người mang theo một cỗ thiếu niên lười nhác. Hắn dùng bóng rổ chỉ cô, nói: “Qua bên kia, lấy nước cho tôi!”

Xoát một tiếng, nữ sinh dưới gốc cây bên này đồng thời quay đầu nhìn về phía cái thùng chỗ khán đài.

Hẳn là uỷ viên thể dục mới vừa mua.

Bọn họ lại nhìn về phía Vân Lục.

Di động Vân Lục còn đang chờ cô chia bài, cô nhìn Giang Úc.

Giang Úc cau mày nhìn cô, chờ đợi.

Nam sinh bên kia cũng đều nhìn qua. Ánh mặt trời có chút mãnh liệt, Vân Lục giơ tay chắn chắn ánh mặt trời, trong mắt chứa hình ảnh thiếu niên soái khí.

Còn có kiêu ngạo không ai bì nổi.

Vân Lục lên tiếng nói: “Nắng lắm, không đi, cậu tự đi lấy!”

Không khí nháy mắt an tĩnh.

“Shit? Cậu ấy cự tuyệt Giang Úc?”

“Tớ không nghe lầm đó chứ?”

“Cậu ấy làm sao dám, không đúng, có ai không muốn đưa nước cho Giang Úc?” Một đám nữ sinh không dám tin nhìn Vân Lục.

Trên sân bóng rổ, một đám nam sinh cũng ngây người.

Giang Úc ôm bóng rổ, gân xanh bốc lên.

Hắn muốn giết cô!

Không.

Bắt giam cô.

Trêu chọc cô.

*

Nếu nói Vân Lục ở diễn đàn tạo được danh tiếng, thì tiết thể dục cự tuyệt trực tiếp: Nắng lắm, không đi, cậu tự đi lấy, liền tạo ra danh tiếng lớn hơn.

Cô là người đầu tiên dám cự tuyệt Giang Úc.

Người đầu tiên!!

Người đầu tiên!!

Mẹ nó.

Trâu bò!!!

Một đám người lại mở topic, nhiệt liệt thảo luận.

Mà trong trận bóng rổ kia, Giang Úc lấy tư thái muốn giết chết người nghiền áp đối phương, đối thủ bị hắn đánh đến nằm sấp xuống đất kêu ba ba.

Thảm không nỡ nhìn.

Đánh xong, Giang Úc lại ngẩng đầu, chỉ nhìn Vân Lục cầm di động cùng Lí Viên nói nói cười cười trở về lớp, cái này cũng chưa tính, sau lưng cô có mấy nữ sinh theo sau, bộ dáng rất được hoan nghênh.

Giang Úc chửi một tiếng, kéo vạt áo, lộ ra vòng eo săn chắc, lau mặt.

Nghĩ thầm.

Buổi tối lúc học bổ túc.

Nhất định phải hung hăng giáo huấn cô.

Tiết thứ tư, Giang Úc không đi học. Chỉ có Chu Dương cùng Hứa Điện, Hứa Điện cùng Chu Dương cười như không cười nhìn Vân Lục đang ngây người.

Một ngày học xong.

Ăn cơm chiều, trở lại phòng học, vị trí đã có chút thay đổi.

Lí Viên cùng Dư Tri Tri xin nghỉ, hai người đi trước, chỗ ngồi phía trước Vân Lục biến thành Giang Úc, hắn xoay ghế Lí Viên lại, chân dài để trên mặt đất, cầm sách vở lắc lắc, nhìn cô đến, nhấc mí mắt liếc cô một cái.

Bầu trời tối sầm, trong phòng học mở đèn.

Nam sinh ánh mắt lạnh lùng, Vân Lục có chút sợ, cô ngồi xuống, ngoan ngoãn lấy ra sách bài tập cô đã làm, đặt ở trên bàn.

Cô có chút đánh giá cao bản thân, tuy rằng không ít bài cô có thể hiểu, nhưng vẫn có rất nhiều bài sẽ không đặc biệt hoá học và vật lý.

Giang Úc thấy cô ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ, cộp một tiếng, thả chân.

Ngồi xuống dọc theo ghế dựa, cầm lấy sách vở, lật xem...

Vốn tưởng rằng cô cái gì cũng đều không hiểu.

Kết quả, cũng khá tốt, hắn cầm bút, đánh dấu những bài trong phần luyện tập: “Trước giải đề, không hiểu chỗ nào tôi sẽ giải thích.”

Vân Lục lập tức gật đầu. Ngón tay hắn rất đẹp, tư thế cầm bút rất tuấn tú, đánh dấu đề bài.

Hôm nay tiết tự học buổi tối người không nhiều lắm, phần lớn làm xong bài tập liền đi, trừ bỏ những người học phụ đạo. Dần dần, trong phòng học người càng ngày càng ít.

Vân Lục cầm bút tính, cô cảm giác Giang Úc tựa hồ cho quá nhiều đề, làm đến buồn ngủ.

Vậy đã có chút chịu không nổi, cô nhìn Giang Úc đang xem di động, lén lút nằm sấp xuống, đánh cái ngáp, muốn ngủ một chút.

Đèn phòng học cũng ngay lúc này, bụp một tiếng, tắt ba cái, chỉ để lại một cái ở trong góc sáng lên, đủ để Vân Lục giải đề.

Giang Úc bị động tĩnh làm giật mình, ngẩng đầu.

Liền nhìn thấy Vân Lục nằm ngủ rồi, hắn hạ mắt muốn đánh thức, hắn cố ý chuẩn bị nhiều đề như vậy, đợi lúc cô giải xong sẽ giáo huấn, ai ngờ cô ngủ rồi, vài giây sau, hắn đem điện thoại bỏ vào trong túi, khum tay, thăm dò nhìn nữ sinh.

Cô gối đầu lên cánh tay, mặt mày an tĩnh, cái mũi như vậy nhìn rất thẳng, ánh sáng lạc trên mặt cô, có chút tối tăm.

Làn da rất trắng, có chút lông tơ, xuống chút nữa, môi hồng nhuận khẽ nhếch.

Giang Úc nhìn đến nơi đó, thân mình hơi cứng.

Hồng nhuận giống anh đào.

Hắn đứng lên, một bàn tay chống cái bàn, khom lưng, nhìn cô.

Một giây sau, hắn để sát vào, môi mỏng nhẹ nhàng dán lên.

- --------------------------------------------------------

Chương này hơn 3000 chữ, thật sự rất kinh khủng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.