Căn nhà Lưu Giang tìm
giúp chúng tôi nằm khá gần trường Trung học Số một, xe chạy chưa đến năm phút
đã tới bên ngoài con ngõ dẫn vào ngôi nhà.
Ba người chúng tôi xuống
xe, đi dọc con ngõ vào sâu bên trong, hai bên đường toàn những căn nhà có sân,
cổng riêng. Đường đi rất yên tĩnh, trên những bức tường bao quanh thỉnh thoảng
lại có vài cành hoa thò ra. Có nhà còn trồng hoa hướng dương trên tường, lại có
những sợi dây leo màu xanh men theo bức tường rủ xuống, được điểm xuyết bằng
những bông hoa nhỏ màu tím hoặc màu đỏ, vừa lạ mắt vừa đáng yêu.
Còn chưa đến nơi tôi đã
bắt đầu thích nơi này rồi, đợi đến khi tới ngôi nhà mà Lưu Giang nói, tôi lại
càng không muốn rời nửa bước. So với căn nhà ở Trần Gia Trang, nơi này đúng là
hơi nhỏ một chút, nhưng lại được chủ cũ dọn dẹp ngăn nắp và tinh tế vô cùng
Tôi đã hoàn toàn đắm chìm
vào khung cảnh nơi này.
“Một nơi tốt như vậy, sao
chủ nhà lại nỡ bán đi chứ?”
Lưu Giang mỉm cười gải
thích: “Chủ nhân của nơi này là một đôi vợ chồng già, cả hai đều là giáo sư đại
học. Cậu con của họ đang ở nước ngoài, lại vừa sinh con, nên hai vợ chồng mới
vội vàng ra nước ngoài để bế cháu, thành ra hời cho chúng ta.” Cậu ta vừa nói
vừa bước vào nhà, còn cất tiếng chào lớn: “Chú Cao, chú có nhà không ạ?”
Trong nhà có người đáp
lại một tiếng, rất nhanh sau đó có một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra. Ông lão
mặc một bộ đồ lao động đầy bụi bặm, nhìn sơ qua e cũng phải sáu, bảy mươi tuổi
rồi, nhưng bước chân vẫn còn rất vững, tinh thần cũng tốt, chỉ là cách ăn mặc
này quả thực không giống giáo sư đại học chút nào.
Lưu Giang hình như đã
nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, liền giới thiệu: “Đây là chú Cao, bạn của Giáo sư
Hoàng, tạm thời ở lại đây để trông coi nhà cửa. Chúng ta cứ nói chuyện với chú
ấy là được.”
Tôi mỉm cười chào chú
Cao, Minh Viễn không cần tôi nhắc nhở cũng lập tức lên tiếng: “Cháu chào ông
ạ!” Chú Cao khách sáo gật đầu với tôi một cái, đôi mắt hiền từ nhìn qua phía
Minh Viễn, cười hỏi: “Thằng bé này ngoan thật! Cháu mấy tuổi rồi?”
“Dạ, cháu mười một tuổi
ạ.”
“Ồ, mười một tuổi mà đã
cao thế này rồi cơ à!” Chú Cao ngạc nhiên thốt lên, rồi không kìm được tặc
lưỡi: “Thằng bé này lớn lên chắc sẽ có tiền đồ lắm đây, có khi còn có thể đi
đánh bóng rổ được ấy chứ.”
Minh Viễn khẽ cười ngượng
ngập, không nói gì thêm.
Lưu Giang vội vàng chuyển
đề tài câu chuyện trở lại việc mua nhà, chú Cao nghe nói tôi và Minh Viễn sẽ ở
đây, lập tức vui vẻ nói: “Giá cả thì dễ nói thôi, nhưng trước khi đi lão Hoàng
đã dặn dò tôi, bảo những thứ trong nhà này nếu có thể đừng động vào tốt. Ông ấy
nói mười mấy năm nữa còn muốn quay về thăm lại nơi đây, ôi, không biết ông ấy
có còn sống được đến lúc đó không nữa.”
Không cần chú Cao phải
nhắc, tôi cũng chẳng nỡ động vào. Có thể nhìn ra, mỗi một cành cây ngọn cỏ ở
đây đều được chăm chút tỉ mỉ, nếu không có chút trình độ văn hóa thì không thể
làm được như thế này. Chưa nói đến người khác, cho dù có cho tôi một miếng đất,
tôi cũng không thể xây dựng được một ngôi nhà đẹp đến thế này.
Sau đó tôi và Minh Viễn
quay về Trần Gia Trang một chuyến, thu dọn hết đồ đạc trong nhà, coi như chính
thức dọn nhà lên tỉnh. Lúc sắp đi, tôi lưu luyến nhất là bà con láng giềng ở Trần
Gia Trang. Tôi hẳn sẽ rất nhớ chú Ba, thím Ba nhiệt tình, nhớ gia đình chú
trưởng thôn chất phát, chị Thiết Thuận thật thà, cùng với rất nhiều người đã
từng giúp đỡ chúng tôi, cùng chúng tôi trải qua những tháng ngày vui vẻ...
Chú Xa Lão Bả Thức đánh
xe ngựa đưa chúng tôi lên thị trấn, mọi người cũng đi theo tới tận đây, còn
không quên nhét cho chúng tôi những quả trứng gà vẫn còn nóng hổi và những cái
bánh ngọt thơm lừng. Đừng nói là tôi, lúc này ngay đến Minh Viễn trước giờ luôn
tỏ vẻ lạnh lùng cũng đã khóc sướt mướt, nắm chặt tay thím Ba, không chịu buông.
Chúng tôi đã sống ở đây
gần bảy năm, mỗi một con người, mỗi một tấc đất, đều đã trở thành một phần quan
trọng trong cuộc đời của chúng tôi. Đến lúc sắp đi tôi mới phát hiện, thì ra sự
biệt ly lại khó khăn đến thế này. Tôi thậm chí còn cảm thấy căm hận bản thân,
tại sao lại phải đưa ra quyết định rời đi chứ, nếu không, tôi đã không phải đối
mặt với thời khắc chia ly lúc này.
Lên tỉnh được mấy ngày,
tâm trạng của tôi và Minh Viễn đều rất tệ. Đến ngày mùng Một tháng Tám, khi có
kết quả thi vào trường Trung học Số một, Minh Viễn thi đỗ với thành tích á
khoa, chúng tôi mới tìm được một lý do để ăn mừng.
Con ngõ chúng tôi đang ở
được gọi là ngõ Hồi Xuân, những căn nhà trong ngõ phần lớn đều được xây dựng từ
đầu thế kỷ hai mươi, có nhà xây theo phong cách Trung Quốc cổ, có nhà xây theo
cách Nga. Hiếm có nơi nào bảo tồn được tốt như vậy, thậm chí có thể làm bảo
tàng cho mọi người đến tham quan được rồi.
Tôi lần lượt đi thăm các
hàng xóm xung quanh, rất nhanh đã quen mặt họ.
Căn nhà phía bên trái
cũng là của một đôi vợ chồng già, trước đây họ làm việc ở viện Nghiên cứu, bây
giờ đã về nghỉ hưu, cả ngày ở nhà trồng hoa cắt cỏ. Còn phía bên phải hình như
là một đại gia đình, thường ngày cũng chỉ có hai vợ chồng già ở đây, nhưng đến
cuối tuần là con cháu lại đến nườm nượp, náo nhiệt vô cùng.
Không lâu sau khi chúng
tôi đến đây, Cổ Diễm Hồng cũng đã tìm tới, đi theo còn có cậu nhóc Cổ Hằng,
cháu của cô nàng. Nếu không có Cổ Diễm Hồng, chắc tôi đã chẳng nhận ra cái
thằng nhóc gầy gò đen thui này lại chính là thằng nhóc béo ú đã đánh nhau với
Minh Viễn năm xưa. Lúc đó trông thằng nhóc vẫn còn ngu ngơ hiền lành, nhưng bây
giờ vừa nhìn cái đôi mắt tinh quái của nó, liền biết ngay là một ông tướng
nghịch ngợm rồi.
“Đúng
là chú mày đấy à!” Cổ Hằng bước tới đấm cho Minh Viễn một cú, có điều động tác
rất nhẹ, hiển nhiên là cách thể hiện sự thân mật giữa hai thiếu niên với nhau.
“Cô anh nói chú đã thi đỗ vào trường Trunghọc số một rồi, vậy thì hay lắm, sau này cứ đi theo anh, đảm bảo không
có ai dám bắt nạt chú...” Hai cậu thiếu niên khoát vai bá cổ ra ngoài sân chơi,
còn tôi vào trong bếp pha trà cho Cổ Diễm Hồng.
Hôm nay cô nàng được
nghỉ, nên không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng không biết tại sao, trông vẫn
khác hẳn với người bình thường, biết nói thế nào nhỉ, sống lưng cô nàng hình
như luôn thẳng tắp... Trong lòng tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, liền buột miệng
hỏi: “Cô đi bộ đội rồi sao?”
Cổ Diễm Hồng cười khì khì
một tiếng, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch: “Chị đóan đúng rồi đấy. Hê
hê, hồi trẻ không hiểu chuyện, gây ra không ít tai họa, thế là bị cha tôi đá
luôn vào quân đội, ở đó mấy năm, vậy là thành ra thế này đấy. Mà lạ thật...” Cô
nàng chợt dừng lại, nheo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, hỏi với giọng tò mò:
“Tuổi chị không còn nhỏ, sao chưa lấy chồng thế? Tôi thấy anh chàng Lưu Giang
đó cũng được lắm chứ, sao hai người còn chưa đi đến với nhau
Tôi chỉ đành ấp a ấp úng
nói nọ nói kia, cuối cùng bị Cổ Diễm Hồng hỏi gắt gao quá, tôi liền cắn răng
bảo: “Thực ra... tôi là một nữ tu sĩ, tôi đã thề trước mặt Đức mẹ Maria là cả
đời này mình không lấy chồng rồi.”
Cổ Diễm Hồng nhìn chăm
chăm vào tôi hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Tôi đã nói mà, sao cấu tạo đầu óc
cô lại khác bọn tôi như thế, hóa ra là tín ngưỡng khác biệt.”
Hình như cô nàng đã tin
thật rồi thì phải... Không phải tôi có ý cạnh khóe gì đâu, nhưng cấu tạo đầu óc
của cô nàng này hình như cũng không thích hợp làm cảnh sát lắm thì phải.
Cổ Diễm Hồng bây giờ đang
làm ở đội cảnh sát hình sự, nhưng nghe cô nàng nói thì sắp tới có thể sẽ bị
điều đi làm công việc bàn giấy. Vì chuyện này mà cô nàng đã chửi bới mắng mỏ ai
đó suốt buổi chiều, tức đến nỗi ăn ít đi mấy miếng cơm. Tôi vốn muốn hỏi xem cô
nàng đã kết hôn chưa, nhưng thấy tình hình này cũng không dám tùy tiện hỏi nữa.
Lúc ăn cơm tối, Cổ Hằng trêu chọc cô nó, nói tính cách Cổ Diễm Hồng càng lúc
càng tệ, cứ như đàn ông vậy, cẩn thận kẻo sau này không lấy được chồng. Tới lúc
này tôi mới biết, thì ra hai chúng tôi là những người cùng cảnh ngộ.
Càng khiến người ta cảm
thấy dở khóc dở cười hơn là đến cuối tháng Tám, đội trưởng Lưu đã được điều đến
đại đội trinh sát của tỉnh.
Cổ Diễm Hồng tức tối vô
cùng, không ngừng nhảy nhót gào thét trong nhà tôi. Không phải vì cô nàng còn
nhớ nhung đội trưởng Lưu, mà là vì thấy đội trưởng Lưu cướp mất vị trí vốn
thuộc về mình... Cô nàng đã bị điều đi làm công việc bàn giấy.
Đầu tháng Chín, Minh Viễn
chính thức vào học trường Trung học Số một, trở thành đàn em của Cổ Hằng...
Thực ra thằng nhóc đó cũng chỉ đi học trước Minh Viễn một khóa thôi. Nhưng dù
sao thì nó cũng ở đó lâu hơn một năm, coi như là ma xó trong trường, có nó giúp
đỡ Minh Viễn, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Kết quả là mới đi học
chưa được mấy ngày, Minh Viễn toàn thân đầy bùn đất về nhà, đồng phục trên
người còn bị xé rách mấy chỗ, tôi có hỏi thế nào nó cũng không chịu nói.
Thế là tôi gọi điện thoại
hỏi Cổ Hằng. Cổ Diễm Hồng nhấc máy, vừa nghe tôi nói xong một câu đã lập tức
gào lên: “Thằng nhóc đó còn đang bị đánh, có gì đợi lát nữa nói nhé!” Sau đó
liền gác máy.
Chẳng lẽ hai thằng nhóc
này ra ngoài ẩu đả tập thể với người ta?
To gan quá!
Mới đi học có mấy hôm mà
đã nhiễm thói xấu này rồi, tôi mà không dạy dỗ cho cẩn thận, nhất định sẽ xảy
ra chuyện xấu.
Tôi chạy ra ngoài sân bẻ
một cành cây, tuốt hết những nhành nhỏ và lá cây trên đó, rồi cẩn thận vuốt đi
vuốt lại mấy lần, sau khi xác định là không còn nhánh nhọn nào cào vào tay nữa,
mới cầm vào nhà. Tôi quất mạnh cái roi xuống bàn, nghiêm giọng chất vấn: “Cháu
định khai ngay bây giờ, hay là định ăn đòn xong rồi mới khai?”
Minh Viễn đưa tay lên lau
trán với vẻ hết cách, sau đó cầu xin bằng giọng đáng thương vô cùng: “Cô...”
Dù có kéo dài giọng ra
hơn nữa cũng vô ích!
“Trong trường có mấy
thằng không biết điều chuyên đi ức hiếp học sinh mới, cháu với anh Cổ Hằng đi
dạy cho chúng nó một trận.” Nó nói một cách rất nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe mà
trái tim như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
“Chỉ hai người bọn cháu?”
Tôi hậm hực hỏi, đồng thời hơi rụt cái roi về đằng sau một chút.
“Vâng.” Minh Viễn cúi đầu
xuống không dám nhìn tôi.
“Thế chúng nó có mấy
người?”
“Dạ, năm...” Nó lén đưa
mắt nhìn tôi, rồi vội vàng chữa lại: “Bảy người
“Cháu giỏi lắm!” Tôi tức
đến nỗi chỉ muốn vụt cho nó mấy cái, nhưng ruốt cuộc vẫn sợ làm nó bị thương,
đành vứt cái roi xuống đất, xoay người đi đến tủ thuốc tìm lọ dầu gió, tức tối
gào lên: “Còn ngây ra đó làm gì, mau cởi quần áo ra!”