Sau
khi dắt cô nhóc béo theo, tôi mới bắt đầu ý thức được rằng mình đã phạm sai
lầm, quả nhiên, chỉ một lát sau đã có vấn đề xuất hiện.
Cô
nhóc này mới hơn ba tuổi, mà nhìn cái thân hình tròn lẳn kia là biết thường
ngày không ưa vận động lắm rồi. Còn chẳng phải sao, mới đi được mười mấy mét,
cô nhóc đã bắt đầu có ý kiến. Cây kem trong tay vẫn còn chưa ăn xong, cô nhóc
đã ôm lấy chân Minh Viễn, vừa lắc vừa rên ư ử không ngừng, làm nũng một cách
hết sức tự nhiên.
Minh
Viễn chưa từng gặp cô nhóc nào hồn nhiên như vậy, lập tức giơ tay đầu hàng,
không đợi cô nhóc mở miệng đã chủ động đưa tay ra bế. Cô nhóc lập tức cười tít
mắt, một tay ôm cổ Minh Viễn, tay kia cầm cây kem, còn ra sức rướn người hô
lớn: "Cha… Cha…"
Minh
Viễn thở dài một tiếng, rồi giả tiếng ngựa hí chạy đi một đoạn rõ xa, khiến cô
nhóc béo không kìm được cười lên khanh khách.
Chúng
tôi vào một quán cơm trên sườn núi dừng chân nghỉ ngơi. Lần này tôi rốt cuộc đã
được thấy nhóc béo ăn cơm như thế nào. Chẳng cần chúng tôi dỗ dành gì hết, cô
nhóc một tay ôm bát, một tay cầm thìa, loáng một cái đã ăn hết hai bát cơm lớn,
chả trách cô nhóc nói mình béo như vậy là vì ăn
cơm.
Sau
khi nghỉ ngơi xong xuôi và xuống núi đã là hơn hai giờ, nhưng chờ mãi chúng tôi
vẫn không thấy bóng dáng cha mẹ nhóc béo
Ôi,
hy vọng là không đến mức chỉ đi du lịch một chuyến mà phải dắt theo một đứa
nhóc về nhà.
Suy
nghĩ một chút, tôi quyết định bắt tay điều tra từ nhóc béo, bèn móc từ trong
túi ra một viên kẹo đưa cho nó. Nhóc béo chẳng nghĩ ngợi gì đã nhận lấy ngay,
đôi mắt tròn xoe cười tít cả lại, vui mừng nói: "Cháu cảm ơn cô!"
Rồi
tôi đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc của cô nhóc, hỏi bằng giọng hết sức dịu dàng:
"Bé Cưng, cháu có nhớ cha mẹ cháu tên là gì không?"
Nhóc
béo chớp mắt mấy cái, khẽ gật đầu: "Cha cháu tên là Chung Lão Nhị, mẹ cháu
tên là Trần Yêu Muội."
Tôi…
Thế
này mà gọi là tên à, rõ ràng đều là biệt danh, con nhóc này nhớ cái gì không
nhớ, lại đi nhớ toàn những thứ vô dụng.
Ấy…
Không đúng, sao hai cái tên này nghe quen tai thế nhỉ? Trái tim tôi chợt giật
thót một cái, trong lòng có một dự cảm mãnh liệt vô cùng, vội vã ngoảnh đầu
nhìn sang phía nhóc béo. Mái tóc ngắn cong cong kia, đôi mắt tròn xoe kia, tôi
đã nói mà, sao lại quen mắt như vậy chứ, chẳng phải là giống hệt bức ảnh của
tôi hồi nhỏ hay sao?
Thế
giới này đúng là nhỏ quá đi mất!
Vừa
rồi tôi còn không ngừng gọi nó là nhóc béo, lại còn véo má nó nữa chứ…
"Cô
ơi, cô ơi…" Minh Viễn kêu lên với giọng đầy lo lắng, không ngừng lắc mạnh
vai tôi: "Cô không sao chứ, sao cô không nói gì nữa vậy?"
Rốt
cuộc tôi cũng tỉnh táo trở lại, xoa xoa tay, rồi lại đưa tay lên day trán.
Tình
hình bây giờ đúng là thật khiến người ta khó có thể chấp nhận nổi. Minh Viễn
vẫn còn ở trước mặt tôi, nhóc béo… Mà không, là tôi… Đúng là hỗn loạn quá đi
mất! Hay cứ gọi là nhóc béo đi… Tôi ngồi xuống, giọng nói đã trở nên hơi khác
thường, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc mà hỏi tiếp: "Bé Cưng, nhà cháu ở đâu
vậy?"
Nhóc
béo đưa mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn Minh Viễn, khẽ đáp: "Dạ, ở số 32 đường
Tân Dân."
"…"
Tôi
và Minh Viễn cùng đưa nhóc béo về nhà, về đến ngôi nhà của tôi năm 1989. Khi
đó, tôi mới ba tuổi rưỡi.
Minh
Viễn càng lớn càng thông minh, tôi phải hết sức cẩn thận để không lộ ra sơ hở
gì. Trong quá trình tới đường Tân Dân, tôi phải cố ý hỏi đường mấy người, sau
đó mới rẽ vào con ngõ nhà tôi ngày đó.
Ba
người chúng tôi đi dọc theo con đường lát đá đến ngôi nhà số 32, đây là nơi tôi
đã sống suốt sáu năm từ khi mới chào đời. Ngoài cửa treo tấm biển ghi:
"Phòng khám nhà họ Chung", cũng đã khá cũ kỹ rồi, lớp sơn đen bên
trên bong tróc gần hết, ngay đến nét chữ cũng không còn rõ nữa. Cửa lớn của
ngôi nhà khép hờ, trong sân thấp thoáng có tiếng người vẳng ra, cách nhau cánh
cửa, dường như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Lúc
này, tôi đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, đôi chân giống như đã mọc rễ vậy,
không động đậy được.
"Cô,
sao cô không đi nữa vậy?" Minh Viễn bế nhóc béo đi theo sau lưng tôi, thấy
tôi đứng hồi lâu không động đậy, liền không kìm được hỏi.
Tôi
chậm rãi ngoảnh đầu lại, thấy nhóc béo đang trượt cái thân thể núc ních xuống
khỏi người Minh Viễn, rồi co đôi chân cũn cỡn lên vội vã chạy vào trong sân,
vừa chạy còn vừa gọi lớn: "Ông ơi, ông ơi, cháu về rồi này."
Trong
sân lập tức vang lên những tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó một giọng nam đầy
vẻ hiền từ vang lên: "Bé Cưng, cháu gái ngoan của ông, rốt cuộc cháu đã về
Trong
khoảnh khắc đó, tôi xúc động đến nỗi thiếu chút nữa đã chạy ào vào trong.
Đó
là ông nội tôi… Đã tám năm nay tôi không được gặp ông rồi, hai ngày trước lúc
đi khi tới thăm ông, tôi còn thấy khó chịu vì ông cứ làu bàu bắt tôi lấy chồng.
Bây giờ nghe thấy giọng nói của ông, tôi lại muốn khóc. Đôi mắt tôi lúc này đã
cay xè, tôi đưa tay lên lau, hóa ra đã ướt đẫm tự lúc nào.
"Cô
ơi, cô sao vậy?" Minh Viễn vốn rất nhạy cảm, nó nhìn ra sự khác thường của
tôi, căng thẳng đến nỗi khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Tôi
hít một hơi thật sâu, định nở một nụ cười, nhưng cơ thịt trên mặt lại trở nên
căng cứng: "Không có gì, cô… cô chỉ
chợt nhớ đến bà ngoại thôi."
Minh
Viễn không nói gì, chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh khoác cánh tay tôi, khẽ vỗ nhẹ
mấy cái.
Thằng
bé đúng là đã lớn, đã biết cách an ủi người khác rồi.
Hai
cô cháu tôi chỉ đứng ngoài cửa chừng vài giây, trong sân đã có mấy người bước
ra rồi. Đi đầu tiên là ông nội tôi, trên tay ông đang bế nhóc béo, theo sau còn
có một thằng nhóc mặt mũi cứng đờ như khúc gỗ, chính là ông anh họ Lưu Hạo Duy
của tôi.
"Mau
vào đây, mau vào đây nào!" Ông nội mời chúng tôi vào trong, khuôn mặt tràn
đầy cảm kích: "May mà có các cháu đưa Bé Cưng về nhà, nếu không, cả nhà
này đều lo chết mất." Sau đó quay sang nói với Lưu Hạo Duy: "Còn ngây
ra đó làm gì, mau đi tìm cha cháu, rồi bảo nó đi gọi cậu mợ cháu về đây."
Lưu
Hạo Duy không vội đi ngay, mà chăm chú nhìn tôi một lúc, sau đó mới gật gật đầu
và chậm rãi rời đi. Nhưng đi chưa được bao xa, thằng nhóc còn quay lại nhìn tôi
thêm lần nữa, đôi mắt rõ là rất gian, hình như muốn tìm ra manh mối gì đó trên
khuôn mặt tôi v
Trước
đây sao tôi không chú ý thấy Lưu Hạo Duy có đôi mắt tinh quái thế này nhỉ? Mong
là thằng nhóc còn chưa nhìn ra được điều gì. Tôi ngồi trong nhà, vừa uống trà
vừa thầm lẩm bẩm.
Ông
nội lúc này cũng trẻ hơn hai mươi tuổi, mái tóc vẫn còn xanh, trên mặt không có
nhiều nếp nhăn, nhìn rất tráng kiện. Ông đưa tay với cái ấm, chuẩn bị rót thêm
trà cho chúng tôi, tôi lập tức đứng dậy định đón lấy cái ấm để rót thay ông,
ông vội vàng nói: "Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, cháu là khách, đừng
khách sáo làm gì!"
Sau
đó ông lại không kìm được nói: "May mà gặp được những người tốt như các
cháu, chứ nếu để xảy ra chuyện gì, bác biết phải làm sao đây. Cha mẹ Bé Cưng
cũng rõ là hồ đồ, mang theo con bé đi leo núi, không ngờ lại để lạc mất con.
Cháu nói xem, có ai lại làm cha mẹ như thế không chứ?"
Tôi
cười ngượng ngập. Tính tình cha mẹ tôi đúng là có phần ẩu đoảng, nhưng phận làm
con thì không nên nói tới cái xấu của cha mẹ, dù thế nào thì tôi cũng không thể
nói xấu họ được.
Ông nội nhất quyết giữ chúng tôi lại ăn cơm, một mặt
là tôi từ chối không được, mặt khác cũng rất nhớ cụ nội mình, cho nên đã đồng
ý. Lúc này cụ nội tôi vẫn còn sống, nếu tôi có thể gặp cụ thêm một lần, chuyến
đi đến thành phố C lần này coi như không uổng.