Năm
1992, Minh Viễn học lớp mười một, lần đầu tiên tôi phát hiện ra thư tình trong
phòng của nó.
Để
bày tỏ sự tôn trọng đối với quyền riêng tư của người trẻ tuổi, tôi đã không còn
tùy ý ra vào phòng Minh Viễn như trước đây. Mỗi lần trước khi vào phòng tôi đều
gõ cửa, nếu nó không ở nhà, tôi lại càng không vào phòng nó bao giờ. Nhưng Minh
Viễn hình như chẳng hề để tâm tới cái quyền riêng tư kia, ban ngày khi đi học
nó chưa từng khóa cửa, có lúc học hành bận rộn còn nhờ tôi dọn dẹp phòng giúp.
Thế
rồi, tôi phát hiện ra ba bức thư tình trên bàn học của nó.
Khi
đó Minh Viễn đang ở trong phòng tắm, loáng thoáng còn có tiếng nước chảy vọng
ra. Tôi vội vàng cầm ba bức thư tình lên xem thử, nét chữ bên ngoài khác hẳn
nhau, xem ra ở trường thằng bé nhà tôi rất được để mắt tới. Nhưng ba bức thư
này mới chỉ mở có một bức, hai bức còn lại vẫn nguyên keo dán, không biết là vì
Minh Viễn vừa nhận được, hay căn bản không muốn mở ra xem.
"Minh
Viễn…" Tôi nín thở gọi một tiếng, trong lòng lại thoáng có chút thấp thỏm.
Từ trong phòng tắm vang ra một tiếng "dạ" khe khẽ, sau đó lại tiếp
tục có tiếng nước chảy. Xem tình hình này chắc nó không thể tắm xong ngay trong
một, hai phút được. Thế là tôi bèn lôi bức thư đã được bóc sẵn ra xem đọc hết
một lượt với tâm trạng tò mò vô hạn.
Không
biết khi nhận được thư tình, thằng bé nhà tôi đã nghĩ thế nào nhỉ? Tôi vừa thầm
đoán tâm trạng của Minh Viễn, vừa cúi đầu chuẩn bị gấp bức thư lại và nhét vào
trong phong bì thư như cũ.
Nhưng
vừa gấp bức thư lại, tôi chợt nhìn thấy mặt sau bức thư còn có chữ… Chắc chuyện
hay còn ở phía sau đây. Tôi run rẩy mở lại bức thư ra, nhìn thấy mặt sau bức
thư là mấy hàng chữ như rồng bay phượng múa, nét chữ phóng khoáng hiên ngang,
chẳng phải là chữ của Minh Viễn nhà tôi hay sao?!
Hàng
đầu tiên: "Câu văn không xuôi, lỗi chính tả nhiều."
Hàng
thứ hai: "Nội dung khó hiểu…"
Thảo
nào hai bức thư còn lại chưa được mở ra, chắc thằng bé nhà tôi thuộc loại gà
mờ, vẫn chưa mở mang đầu óc. Cô bé viết thư tình này đúng là xui xẻo!
Trong
lúc tôi đang than thở thay cho cô bé nhà người ta, chợt nghe có tiếng mở cửa
vang lên, Minh Viễn đang vừa lau đầu vừa bước ra từ trong phòng tắm, miệng gọi:
"Cô ơi…" Lời còn chưa nói hết, nó đã nhìn thấy bức thư trong tay tôi.
Giữa
ban ngày ban mặt, không ngờ tôi lại bị nó bắt quả tang ngay tại trận thế này,
trong lòng quả thực là vô cùng xấu hổ, chỉ biết cười gượng một tiếng, cố gắng
tỏ ra tự nhiên: "Tắm xong rồi à?"
Minh
Viễn "dạ" một tiếng, không tiếp tục để ý đến bức thư trong tay tôi
nữa, mà đi tới ngồi xuống trước bàn học, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nói
với tôi: "Cô ơi, sấy tóc giúp cháu đi!" Nói xong liền vứt chiếc khăn
bông qua cho tôi, uể oải dựa lưng vào ghế, bộ dạng như thể một đại thiếu gia
đang chờ người ta hầu hạ.
Tôi
đang muốn nói chuyện với nó về mấy bức thư tình, nên cũng không để ý lắm. Tôi
lấy chiếc máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, vừa sấy tóc cho nó vừa suy nghĩ xem
nên mở miệng thế nào thì h
"Cô
ơi…" Tôi đang nghiền ngẫm xem nên làm thế nào mới có thể chuyển chủ đề qua
chuyện thư tình, Minh Viễn đã lên tiếng trước: "Anh Cổ Hằng có bạn gái rồi
đấy." Nghe giọng điệu có vẻ hơi kỳ lạ, hình như bản thân nó cũng rất nghi
hoặc trước vấn đề này.
"Phì…"
Chân tôi loạng choạng một cái, thân thể nghiêng qua một bên, thiếu chút nữa thì
ngã nhào xuống đất. May mà có Minh Viễn nhanh tay đỡ lấy tôi, nếu vừa rồi mà
ngã thật, chắc tôi lại phải khập khiễng mất mấy ngày.
"Cổ
Hằng… không phải là… Cổ Hằng mới có mấy tuổi chứ? Sao nó lại…"
Lúc
này nhà trường còn quản việc yêu đương rất nghiêm, Cổ Hằng dám mạo hiểm như
vậy, lá gan quả là rất lớn! Chẳng lẽ đến tuổi dậy thì, chúng cứ thế bất chấp
tất cả, không để ý đến chuyện gì khác hay sao?
Vấn
đề của tôi bây giờ là, tuy Minh Viễn vẫn còn gà mờ, nhưng nó càng ngày càng
lớn, lại rất thân thiết với Cổ Hằng, nếu bị thằng nhóc Cổ Hằng đó xúi bẩy, cũng
muốn thử cảm giác yêu đương thì tôi phải làm sao đây?
Thực
ra cũng không phải là tôi nhất quyết không cho Minh Viễn yêu đương, nhưng dù
sao nó vẫn còn nhỏ, tâm trí vẫn chưa trưởng thành, lỡ như không kiềm chế được,
đổ hết tâm tư vào chuyện yêu đương, vậy thì… Vừa nghĩ đến vấn đề này, tôi chợt
cảm thấy khó chịu, hình như có một ngọn lửa giận dữ khó tả tràn vào lồng ngực,
khiến tôi không thể thoải mái… Thảo nào người ta lại nói mẹ chồng và nàng dâu
là thiên địch, lần này tôi rốt cuộc đã hiểu được phần nào.
"Vậy…
cháu đã gặp bạn gái của Cổ Hằng chưa?" Tôi cẩn thận hỏi.
"Dạ
rồi ạ." Minh Viễn nhắm mắt ngáp dài một cái: "Lần trước anh ấy tổ
chức sinh nhật, có đưa cô nàng đó đến."
Tôi
vừa định hỏi xem cô bạn gái đó của Cổ Hằng trông thế nào, có xinh không, thì đã
nghe Minh Viễn nói tiếp: "Nhưng cô nàng đó nói năng rõ là õng ẹo, cháu
nghe mà nổi da gà."
"Vậy
cô Cổ của cháu có biết không?"
Minh
Viễn mở to mắt nhìn tôi, như cười mà chẳng phải cười, vẻ mặt đó rõ ràng là đang
chế nhạo tôi. Tôi cũng ngốc thật, sao đến lời này mà cũng nói ra khỏi miệng
được chứ? Cổ Diễm Hồng đâu có tốt tính như tôi, trước giờ đều trông coi đứa
cháu bảo bối kia rất chặt, nếu cô nàng biết được chuyện này, chắc Cổ Hằng sẽ
chẳng còn được sống ngày này tốt đẹp, chỉ e đến bầu trời cũng bị lật tung lên
ấy chứ.
"Cháu
nói với cô, không sợ cô đi nói với cô Cổ à, đến lúc đó Cổ Hằng lại chẳng đánh
nhau với cháu ấy chứ." Tôi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thực
ra lại rất vui. Minh Viễn ở bên ngoài vốn ít nói, nhưng về nhà có chuyện gì
cũng đều nói với tôi, tôi cảm thấy hai cô cháu tôi có thể ngồi tán gẫu với nhau
về tất cả mọi người trên con phố này.
Minh
Viễn ngoảnh đầu qua nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: "Vậy cô có làm thế
không?"
Tôi
lập tức im lặng, thằng nhóc này đúng là giảo hoạt quá đi mất!
Tôi
cũng chẳng muốn vòng vo với nó thêm nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Cổ Hằng
muốn làm thế nào là chuyện của nó, nhưng cháu đừng có mà học theo! Cô cũng biết
bây giờ cháu đã lớn rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nảy sinh cảm giác
với con gái. Điều này không có gì là lạ, cô cũng không… không ngăn cản cháu,
nhưng, cháu phải biết chừng mực, hay nói cách khác, cháu…"
"Được
rồi cô ơi, cô yên tâm đi!" Minh Viễn giơ tay lên nói, vẻ mặt trịnh trọng
đảm bảo: "Cháu chắc chắn sẽ không làm bừa đâu. Nếu không, cô cứ đánh
cháu."
Ngẫm
nghĩ một chút, tôi dặn dò thêm: "Đừng để áp lực quá lớn, cũng không phải
là cô nhất quyết không cho cháu yêu đương."
"Cô…"
"Được rồi, được rồi…" Tôi bỏ chiếc máy sấy
tóc xuống, dùng tay cào nhẹ mái tóc của Minh Viễn, mắt nhìn về phía giá sách
của thằng bé, rất nhanh đã tìm được quyển sách mà tôi cần tìm. "Cháu… hãy
tự xem chương bảy đi." Tôi nhét cuốn sách vào tay nó, cố ý nghiêm mặt lại
rồi nhanh chóng chạy như bay khỏi căn phòng.
Trong
nhà không có đàn ông thật chẳng dễ dàng gì, việc dạy dỗ một đứa con trai mà
cũng đến tay một người phụ nữ như tôi, bắt tôi phải mở miệng thế nào đây chứ.
Ngày
hôm sau, đợi Minh Viễn đi học, tôi thản nhiên đi dọn dẹp phòng giúp nó, rồi lén
lút lật chiếc gối của nó lên, quả nhiên nhìn thấy cuốn sách mà tôi đưa cho nó
hôm qua đang ở đầu giường. Chỗ chương bảy còn có vết gấp, chắc thằng bé đã nghe
lời tôi mà đọc cuốn sách rồi. Tôi thoáng yên tâm hơn một chút, chỉ cần cô cháu
tôi có thể đối mặt với vấn đề này một cách chính xác là sẽ không xảy ra chuyện
lớn nào cả.
Còn
về chuyện Cổ Hằng đã có bạn gái, tôi tất nhiên sẽ không đi cáo giác với Cổ Diễm
Hồng. Nhưng với cặp mắt tinh tường và trực giác nhạy bén của một cảnh sát hình
sự, cô nàng kia đâu có lý nào lại dễ bị lừa gạt đến thế. Chẳng bao lâu sau sự
tình bại lộ, Cổ Hằng bị Cổ Diễm Hồng đánh cho một trận, mấy ngày sau vẫn không
thể lên lớp. Nghe Minh Viễn nói, mặt thằng bé còn bị đánh cho sưng vù lên.
Nghe
đến đây tôi không kìm được thầm than thở thay cho Cổ Hằng, lũ con trai vốn rất
coi trọng thể diện, Cổ Diễm Hồng làm như vậy đúng là quá thiếu chừng mực, với
tính cách của Cổ Hằng, chỉ e chuyện này không dễ kết thúc như vậy.
Quả
nhiên, chỉ mấy ngày sau, Cổ Hằng đã bỏ nhà đi bụi.
Thực
ra nó mới đi chưa được đến một ngày. Nó quên
mất cô mình là cảnh sát hình sự, đến trưa hôm sau đã bị bắt trở về, còn bị đánh
cho một trận. Nhưng Cổ Hằng nhất quyết không chịu nhận lỗi, lại còn dọa sống
dọa chết đòi bỏ học, có nói gì cũng không chịu đi học nữa. Lần này thì nó thật
sự đã chọc giận Cổ Diễm Hồng rồi.
Khi
tôi biết chuyện này thì đã là một tuần sau đó, Minh Viễn còn nói với tôi là Cổ
Hằng đã không đi học một thời gian rồi, nên tôi mới nhớ ra mà đến thăm hai cô
cháu Cổ Diễm Hồng một chuyến. Minh Viễn nhất quyết đòi đi theo, vậy là thứ Bảy
đó, hai cô cháu tôi xách theo ít hoa quả đi tới nhà Cổ Diễm Hồng.
Do
cha mẹ Cổ Hằng đều công tác dưới huyện, nên trong nhà chỉ có hai cô cháu họ ở
với nhau. Nhưng khi tôi đến nơi, lại thấy trong phòng khách không ngờ còn một
cặp nam nữ trung niên đang ngồi, sắc mặt họ đều có vẻ buồn rầu ủ rũ. Cổ Diễm
Hồng lúc này mặt mày cứng ngắc, hình như là đang thất vọng vô cùng.
Thấy
chúng tôi tới thăm, đặc biệt là Minh Viễn, Cổ Diễm Hồng lập tức tỏ ra vui mừng,
kéo tay tôi than thở: "Vẫn là thằng bé nhà chị biết nghe lời, chị xem Cổ
Hằng nhà tôi, không biết nó nghĩ gì nữa, khiến tôi tức chết mất. Nếu không phải
anh chị tôi ngăn cản, tôi nhất định phải đánh gãy chân nó."
Tính
khí Cổ Hằng vốn đã không tốt lắm rồi, lại gặp phải bà cô tính nóng như lửa này,
thêm vào đó thằng bé còn đang trong thời kỳ nổi loạn, không làm ầm lên mới là
chuyện lạ. Nếu bây giờ không đi khuyên nhủ, chỉ e tương lai của thằng bé coi
như chấm hết.
"Thằng
bé đâu rồi?" Tôi hỏi.
Cổ
Diễm Hồng nghiến răng nghiến lợi đáp: "Đang nằm trong phòng ấy, chị dâu
tôi không cho tôi vào."
"Hay
là, để tôi vào xem thử một chút nhé?" Nói thực lòng, mấy năm nay để đề
phòng thời kỳ nổi loạn của Minh Viễn, tôi đã đọc không ít sách nghiên cứu về
tâm lý, thêm vào đó, khi còn ở tòa án tôi đã được đào tạo một chút về phương
diện tâm lý học, nói không chừng có thể khuyên nhủ được Cổ Hằng.
Bất
kể thế nào, để tôi vào nói chuyện cũng tốt hơn là để Cổ Diễm Hồng vào đánh
thằng bé.
"Chị
vào đi, vào đi!" Cổ Diễm Hồng cũng chỉ mong vậy, vội vàng nói: "Cả
nhà chúng tôi nóng như lửa, chưa nói được mấy câu là lại động chân động tay.
Chị nói đạo lý với nó thì tốt hơn, ít nhất chị cũng có thể nhẫn nại được. Nếu
chị thuyết phục được thằng nhóc đó, cả nhà chúng tôi đều mang ơn chị."
Được
cô nàng đồng ý, tôi đến chào cha mẹ Cổ Hằng một tiếng, rồi đi vào phòng tìm Cổ
Hằng.
Minh
Viễn rón rén đi theo tôi.