Lão
Chương kể lại tỉ mỉ với tôi về tình hình của Minh Viễn sau khi tôi qua đời. Lo
liệu hậu sự cho tôi xong, thằng bé liền trở lại tham gia kỳ thi đại học, nhưng
không chọn trường đại học Y như chúng tôi đã bàn bạc từ trước, mà cùng Cổ Hằng
thi vào
Đại học Công an, mục đích thì không cần nói cũng biết.
Biểu
hiện của Minh Viễn và Cổ Hằng trong trường đại học hết sức xuất sắc, trước khi
tốt nghiệp còn được Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự đích thân đến chọn vào đội,
sau đó lại liên tiếp phá được mấy vụ án. Nhưng không lâu sau đó, nó đã điều tra
ra hung thủ giết hại tôi và Cổ Diễm Hồng, và rồi một loạt những vụ án mạng đã
xảy ra.
Lão
Chương nói sẽ đưa tôi trở lại tháng Mười năm 1997, cách thời gian mấy vụ án
mạng xảy ra gần hai năm. Khi đó Minh Viễn đang học đại học năm thứ tư, còn thân
phận mới của tôi là tân sinh viên năm thứ nhất của trường Đại học Công an.
“Tại
sao không đưa tôi về năm 94 luôn chứ?” Tôi cảm thấy rất khó hiểu trước cách làm
của lão Chương. Nếu tôi có thể sớm trở về bên cạnh Minh Viễn, nó sẽ không phải
chịu nhiều khổ sở như vậy, sẽ không phải sống một mình trong cô độc suốt mấy
năm như thế.
Lão Chương
tỏ vẻ khó xử lắc đầu: “Bà cô của tôi ơi, cô cho rằng muốn tìm một thân thể
thích hợp lại dễ dàng như vậy hay sao? Đầu tiên là không thể làm trái lại mệnh
Trời, tôi đâu có thể tìm bừa một người rồi nhét cô vào trong, bởi sơ xảy một
chút thôi là có thể khiến người ta trở thành biến thái. Thứ hai, thân phận mới
của cô còn phải thích hợp, chẳng lẽ cô lại muốn quay về trong bộ dạng của một
bà cụ, hay là trên một thân thể có thêm thứ gì đó…”
Đúng
là lão khốn khiếp! Nhưng lời của lão cũng không phải là không có lý, nếu để tôi
biến thành một gã đàn ông, hoặc vô cớ già đi mấy chục tuổi, chắc tự bản thân
tôi cũng sẽ sụp đổ mất.
Lão
Chương nói thân thể mà lão tìm cho tôi lần này rất ổn, cô bé đó trông còn xinh
đẹp hơn tôi, lại còn là con nhà quyền thế. Nhưng tôi luôn cảm thấy lời của lão
không đáng tin cho lắm, cái lão khốn này vĩnh viễn chẳng bao giờ chịu nói thực
với tôi.
Tôi
uống viên thuốc mà lão đưa cho xong, vừa mới kê đầu xuống gối, cảm giác buồn
ngủ lập tức đến. Trong cơn mơ màng, tôi dường như đã đến một thế giới khác.
Trong khoảnh khắc tôi nhập xác, tất cả mọi ký ức của cô bé đó đều chảy hết vào
trong đầu tôi, khiến tôi có cảm giác bức bối như thể ăn quá no mà lại không có
cách nào tiêu hóa được.
Thân
phận của tôi bây giờ là Lưu Hiểu Hiểu, sinh viên năm nhất của trường Đại học
Công an. Đúng như lão Chương đã nói, tôi xuất thân trong một gia đình quyền
thế, cha là phó giám đốc sở Công an tỉnh, mẹ là giáo sư đại học. Nhưng có
chuyện quan trọng nhất thì lão khốn đó lại không nói với tôi, sở dĩ cô bé Lưu
Hiểu Hiểu này qua đời là vì một tuần trước đã tỏ tình với một đàn anh khối trên
nhưng bị từ chối, sau đó rầu rĩ không vui, trong một lần không cẩn thận đã ngã
từ trên cầu thang xuống. Còn cậu đàn anh lạnh lùng đó không phải ai khác, chính
là Minh Viễn nhà tôi.
Ôi
trời ơi, chuyện này là sao đây chứ?
Mấy
hôm trước thằng bé còn gọi tôi là cô, vậy mà hôm nay đã trở thành người mà tôi
theo đuổi, rồi lại còn từ chối tôi. Đám khốn nạn ở Thiên giới chỉ biết bắt tôi
hoàn thành nhiệm vụ, có chịu suy nghĩ đến cảm giác của tôi đâu, có trời mới
biết tôi phải làm thế nào để thích ứng với sự khác biệt này.
Tôi
vừa mới từ bệnh viện quay về, kết quả là còn chưa nằm ở nhà được ấm chỗ, đã lại
phải vào bệnh viện. Trong mũi tôi vẫn là mùi cồn quen thuộc, trên người chẳng
có chút sức lực nào, so với tôi lúc ở nhà còn yếu hơn. Chắc cô bé này vừa mới
được cứu sống, tình trạng thân thể tương tự như lúc tôi vừa trở lại năm 2010.
Tôi
còn chưa mở mắt ra, đã nghe bên cạnh mình có người đang nói khẽ: “… Mợ à, lời
cháu nói đều là thật hết đấy, ở trường cháu người đó nổi tiếng là ngạo mạn,
chẳng để ai vào trong mắt, đối với một cô gái như Hiểu Hiểu mà cũng chẳng nể
nang chút nào, đúng là quá đáng quá thể. Cứ như cháu thấy, Hiểu Hiểu chắc chắn
là bị cậu ta làm cho tức giận quá nên mới thành ra như vậy, nhỡ xảy ra chuyện
gì, nhất định phải tính lên đầu cậu ta…”
Tôi
vội vàng mở mắt ra, thấy có hai người phụ nữ đang ngồi bên giường. Một người
tuổi đã trung niên, khí chất tao nhã, chính là giáo sư Liêu, mẹ của Lưu Hiểu
Hiểu. Người còn lại vẫn còn trẻ tuổi, chính là người đang lảm nhảm không ngừng
từ nãy đến giờ, trí nhớ nói với tôi, đó là chị họ của Lưu Hiểu Hiểu – Liêu
Thiến.
“Hiểu
Hiểu, con tỉnh rồi à?” Chắc tất cả tâm tư của cô Liêu đều đang đổ dồn lên người
con gái, nên tôi vừa mới mở mắt cô đã lập tức phát hiện ra ngay, rồi vội vàng
ghé sát tới dịu dàng gọi tôi một tiếng, đồng thời còn đưa tay vuốt nhẹ trán
tôi, đôi mắt thoáng đỏ ửng: “Rốt cuộc con đã tỉnh rồi, làm mẹ lo quá.”
Tôi
không khỏi có chút áy náy với cô Liêu trong cái chết của Lưu Hiểu Hiểu, nhưng
dù sao bây giờ tôi cũng đang chiếm cứ thân thể của cô bé, hơn nữa trong thời
gian hơn một năm tới đây tôi còn được hưởng tình thương của cha mẹ vốn thuộc về
Lưu Hiểu Hiểu. Nếu được, tôi hy vọng mình có thể khiến họ lúc nào cũng vui vẻ.
Vậy là tôi bèn cố nặn ra một nụ cười, gắng gọi một tiếng: “Mẹ!”
“Ngoan,
ngoan lắm!” Cô Liêu đưa tay ôm mặt, gần như không nói thành lời, rồi chợt cúi
đầu xuống xoay người qua hướng khác, lúc lâu sau mới ngoảnh đầu lại, đôi mắt đã
đỏ ửng: “Để mẹ đi gọi điện cho cha con báo tin bình an, hai hôm nay ông ấy ở
đây chăm con cả buổi tối, ban ngày lại còn cố đi làm, chắc bây giờ đang lo lắng
lắm.” Nói xong lại đưa tay vuốt ve mái tóc của tôi, rồi quay sang nói với Liêu
Thiến: “Cháu giúp mợ để mắt tới Hiểu Hiểu một chút nhé!” Sau đó mới đứng dậy đi
ra ngoài cửa.
Đợi
cô Liêu đi ra khỏi phòng, nụ cười vốn luôn hiển hiện trên khuôn mặt Liêu Thiến
dần nhạt đi, khuôn mặt có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
“Em…
đã đỡ chút nào chưa?” Liêu Thiến trông có vẻ bồn chồn bất an, tôi đoán cô nàng
nhất định đã làm chuyện gì đó thẹn với lòng, chắc không chỉ là nói xấu Minh
Viễn. Tôi cố gắng ngẫm lại, Liêu Thiến rốt cuộc đã có một vai diễn như thế nào
trong cuộc sống của tôi nhỉ? Cô ta là con gái út của cậu tôi, lớn hơn tôi nửa
tuổi, lúc thi đại học bị thiếu mất hai điểm, về sau nhờ cha tôi giúp đỡ mới
được vào trường Đại học Công an trở thành sinh viên định hướng[11].
ô
nàng này trông khá xinh xắn, trong trường cũng có không ít người theo đuổi.
Nhưng tầm mắt cô nàng rất cao, khó khăn lắm mới chọn được một anh chàng tên là
Vương Du Lâm. Anh chàng này xuất thân trong gia đình sĩ quan quân đội cao cấp,
học cùng khóa với Minh Viễn, các phương diện rất ưu tú, có thể coi là kình địch
của Minh Viễn. Để theo đuổi cậu ta, Liêu Thiến đã tốn không ít sức lực. Tôi
đoán vừa rồi Liêu Thiến không ngừng nói xấu Minh Viễn với cô Liêu cũng là vì
cậu ta.
Cô
nàng này nói xấu Minh Viễn như vậy tôi đương nhiên chẳng ưa gì, nên tôi chẳng
thèm để ý tới lời của cô nàng, cứ nhắm mắt giả vờ như đang nghỉ ngơi. Một lúc
sau, khi cô Liêu quay trở lại, tôi mới mở mắt ra. Liêu Thiến vội vàng thừa dịp
ấy chào cô Liêu một tiếng, sau đó chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Tôi
phải nằm viện thêm gần một tuần mới được quay trở lại trường, vốn cô Liêu định
bắt tôi nghỉ học nửa năm để ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng tôi cuống quýt phản đối
ngay. Nếu ở nhà suốt nửa năm, tôi biết phải tìm Minh Viễn thế nào chứ?
Vừa
nghĩ đến chuyện này tôi liền cảm thấy đau đầu, tính cách của Minh Viễn tôi biết
rõ nhất, nhìn bề ngoài thì đối xử với ai cũng rất khách sáo, thực ra ngoài mấy
người thân như tôi và Lưu Giang ra, thằng bé chẳng thân thiết với ai cả. Hồi học
cấp ba nó cũng từng được không ít cô bé theo đuổi, nhưng đều né tránh hết. Với
thân phận của tôi bây giờ, chỉ e còn chẳng tìm được nó.
Ngày
17 tháng 11 năm 1997, tôi lại một lần nữa bước chân vào cổng trường đại học,
trở thành sinh viên năm thứ nhất của trường Đại học Công an.
Lúc
này điều kiện ở trường đại học vẫn còn rất kém, căn bản không có loại phòng ký
túc bốn người, một gian phòng nhỏ xíu mà có tới tám người chen chúc, nhà vệ
sinh thì ở ngoài hành lang, cả một tầng dùng chung. Cô Liêu đưa tôi trở lại
trường xong vẫn chưa yên tâm, còn không ngừng càu nhàu bảo tôi về nhà ở, nhưng
tôi nghiêm túc từ chối.
Tất
nhiên lý do của tôi cũng rất đầy đủ, đó là tôi vừa mới vào đại học, bắt đầu làm
quen với bạn bè mới, cần thích ứng với hoàn cảnh mới. Nếu tôi tỏ ra khác người,
sẽ rất dễ bị các bạn học xa lánh, đến lúc đó phải cô độcmình thì rất khó chịu.
Tôi
quay về đúng lúc mọi người vừa ăn cơm trưa xong, các bạn cùng phòng trong ký
túc xá đều đủ mặt. Nhìn thấy tôi quay lại, một cô gái cao ráo lập tức bước tới
cười hì hì nói với tôi: “Hiểu Hiểu, cậu khỏe rồi chứ, các bạn trong lớp đều lo
cho cậu lắm đấy.” Cô gái này mặt mày hớn hở, khiến người ta vừa nhìn đã có
thiện cảm ngay. Để tôi nhớ lại xem nào, tên cô gái này là gì ấy nhỉ… À, đúng
rồi, là Uông Tiểu Viên.
Mấy
người còn lại cũng bước tới giúp tôi xách đồ, tất cả đều cười hỉ hả, không khí
có vẻ rất hòa hợp.
Cô
Liêu thấy các bạn của tôi nhiệt tình như vậy, vẻ lo lắng trên mặt cũng dần biến
mất. Rồi cô chia chỗ đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn từ trước cho mọi người, còn tán
gẫu với bọn họ một lúc, dặn dò tôi thêm mấy chuyện, sau đó mới về nhà.
Tuy
tôi đã kế thừa toàn bộ trí nhớ của Lưu Hiểu Hiểu, nhưng đó dù sao cũng không
phải là của bản thân tôi, nên đầu óc thường xuyên không phản ứng kịp, có mấy
lần thậm chí không nhớ được tên của bạn cùng phòng. Uông Tiểu Viên còn lo lắng
lén hỏi có phải hôm đó bị ngã, đầu tôi đã đập
xuống đất hay không, sau đó nhét cuốn vở ghi chép cho tôi, bảo tôi tự ôn tập
lại những kiến thức đã bỏ lỡ.
Lưu
Hiểu Hiểu vốn là một cô bé háo thắng, chuyện gì cũng muốn đứng đầu, vì vậy mà
mất lòng không ít người. Ít nhất tôi cũng phát hiện, trong căn phòng này ngoài
Uông Tiểu Viên ra, những người còn lại đều rất khách sáo, không hề muốn làm bạn
với tôi. Có điều, tôi đi ngược thời gian trở về năm 1997 này không phải là để
kết bạn, Minh Viễn còn đang đợi tôi giải cứu.
Buổi
tối hôm đó tôi lén hỏi Uông Tiểu Viên về chuyện của Minh Viễn, Uông Tiểu Viên
lập tức kêu toáng lên: “Hiểu Hiểu, sao cậu lại cứng đầu như vậy chứ? Anh ta đã
nói vậy rồi, cậu còn nghĩ đến anh ta làm gì? Không phải tớ đã nói rồi sao, cái
gã Kim Minh Viễn đó cũng chỉ được cái đẹp trai một chút, à thì… đúng là rất ưu
tú thật, nhưng, tớ đã nghe nói, ngay đến Thiên Nga Trắng cũng không thể cưa đổ
được anh ta, cậu làm sao mà hơn được chị ta chứ.”
Tôi chẳng muốn hơn thua gì với Thiên Nga Trắng cả, chỉ
muốn nói chuyện với Minh Viễn một chút thôi… Có điều Thiên Nga Trắng là ai nhỉ?
“Bạch
Nhược Băng học năm ba ấy, nghe nói được công nhận là hoa khôi trong trường, cậu
chưa nghe nói bao giờ sao? Cũng phải, mấy hôm trước khi có người nói tới chuyện
này, cậu lại không ở đây.” Uông Tiểu Viên chân thành khuyên nhủ: “Hiểu Hiểu
này, tớ cảm thấy bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ, việc học tập mới là quan trọng
nhất, đừng suy nghĩ đến những thứ khác làm gì. Cậu có nhiều thời gian như vậy,
chi bằng ôn tập bài vở đi, sắp thi giữa kỳ rồi.”
Cái
gì mà kỳ thi giữa kỳ chứ? Gì cơ, còn có thi giữa kỳ nữa sao?
Lúc
này tác phong học tập trong trường đại học vẫn rất tốt, buổi tối khi tôi ra
ngoài tìm nơi tự học thì phát hiện tất cả các phòng học đều đã chật kín, đến
một chỗ trống cũng không tìm được, khiến tôi buồn bực vô cùng.
Đi
lòng vòng trong trường hai vòng, nơi tự học thì không tìm được, nhưng bụng tôi
lại bắt đầu réo rồi.
Thể
chất của Lưu Hiểu Hiểu không được tốt lắm, vốn cô Liêu nhất quyết cũng không
chịu cho cô bé vào học trường này, nhưng cô bé tính tình ương bướng, khăng
khăng đòi làm cảnh sát, cô Liêu không làm sao khuyên được, cuối cùng đành đồng
ý. May mà chú Lưu có quen người trong trường, chứ không, Lưu Hiểu Hiểu ắt không
qua nổi giai đoạn huấn luyện quân sự.
Bởi
vì dạ dày không tốt, mỗi bữa tôi không ăn được nhiều, nên mới một lát mà đã
đói. Căng tin trong trường chắc đã đóng cửa từ lâu, tôi bèn đi ra ngoài, tìm
quán ăn nhỏ trong một con ngõ, gọi mấy món mà tôi thích,
rồi vừa chậm rãi ăn vừa xem sách và ghi chép bài vở.
Đang
ăn vui vẻ, tôi chợt thấy có điều gì đó khác thường. Ngẩng đầu lên nhìn, trước
mặt tôi có hai người đang đứng từ lúc nào chẳng hay, hai đôi mắt còn nhìn chằm
chằm vào chiếc bàn của tôi. Hai người này một người tươi cười hỉ hả, người u
uất hững hờ, thật đúng làlặn lội khắp nơi tìm chẳng thấy,
tình cờ vô ý phát hiện ra…
“Minh
Tử, chú nhìn này, chữ của cô bé này giống hệt chữ của chú vậy.” Cổ Hằng cứ như
vừa phát hiện ra một đại lục mới, hét ầm lên với vẻ kinh ngạc vô cùng.