Ngày hôm sau tôi đi tìm
Minh Viễn theo địa chỉ mà nó đã đưa, rồi kể cho nó nghe những câu chuyện về
Chung Tuệ Tuệ, về người nhà họ Kim mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước. Minh Viễn
nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn không ngắt lời tôi lần nào, vẻ mặt điềm nhiên
mà hờ hững.
Tâm trạng tôi lúc này hơi
là lạ, dù sao nói dối cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, huống chi, trước mặt
tôi còn là Minh Viễn. Bắt đầu từ năm nó mười bốn tuổi, tôi đã rất ít khi có thể
nói dối được nó nữa rồi.
Bởi vì đã sắp đến kì thi
giữa kỳ, Minh Viễn nói cần phải mau chóng trở về, thế là chúng tôi bèn mua luôn
vé tàu tối hôm đó. Vừa khéo gặp lúc cuối tuần, người đi tàu hỏa nhiều vô kể,
chúng tôi đều phải ngồi ghế cứng, khó tránh khỏi có chút bất tiện, vốn là chiếc
ghế dành cho hai người ngồi, vậy mà lại có tới ba người chen chúc nhau, hết sức
khó chịu.
Sức khỏe của Lưu Hiểu
Hiểu vốn không tốt lắm, nên tôi mới lên tàu được một lúc thì bắt đầu chóng mặt,
chẳng bao lâu mí mắt đã sụp xuống, chìm vào giấc ngủ say. Trong cơn mơ màng,
tôi bị tiếng hò hét gọi xuống tàu của nhân viên tàu hỏa làm tỉnh giấc. Mở mắt
ra nhìn, tôi mới phát hiện cả người mình gần như đã ở trên người Minh Viễn rồi,
đầu thì gối lên đùi Minh Viễn, bàn tay nắm lấy ống quần nó, khóe miệng ướt
nhẹp, đưa tay lên sờ, nước dãi đã chảy ra từ lúc nào chẳng hay, khiến quần của
Minh Viễn bị ướt cả một mảng.
Thật mất mặt quá đi! Tôi
lúng túng lần mò chiếc khăn tay, nhưng vừa mới động đậy một chút, người ở phía
trên đã vỗ nhẹ vào đầu tôi, khẽ nói: “Đừng ngọ nguậy, còn chưa tới đâu.”
Tôi không khỏi ngây người
ra như bị điểm huyệt, tâm trạng kỳ lạ vô cùng. Người trên đầu tôi rõ ràng là
chú nhóc từng được tôi hết lòng nâng niu bảo vệ, vậy mà giờ đây đã trở thành
một chàng trai cao lớn tráng kiện, còn tôi thì lại trở thành một con nhóc bệnh
tật ốm yếu chẳng biết làm gì cả. Với bộ dạng của tôi bây giờ, phải làm thế nào
mới có thể ngăn cản được việc mà nó sắp làm đây?
Quan trọng hơn, tôi chẳng
hề hay biết mấy năm nay nó đã sống thế nào, thậm chí còn không thể hiểu giờ
trong lòng nó đang suy nghĩ gì. Thế nên, tôi hoàn toàn không thể nhìn ra có một
ngày nó sẽ trở thành một tên tội phạm giết người như trong lời kể của lão
Chương.
Tôi mơ mơ màng màng suy
nghĩ một hồi, rốt cuộc lại không kiềm chế nổi, đôi mắt trĩu xuống, tiếp tục
chìm vào giấc ngủ.
Khi về đến tỉnh lỵ thì
trời đã sáng hẳn, chỗ bị ẩm trên quần Minh Viễn lại càng rõ ràng hơn, khuôn mặt
tôi đã sắp có thể tráng trứng đến nơi rồi, nhưng Minh Viễn dường như căn bản
không nhìn thấy, vẫn thản nhiên xách hành lý của chúng tôi rảo bước đi về phía
trước. Tôi cũng không biết nên nói gì, đành vội vã bước theo sau.
Chúng tôi cùng ăn sáng
trên con đường nhỏ ở cổng sau của trường học, sau đó Minh Viễn đưa tôi về đến
tận cửa ký túc. Tôi cúi đầu cám ơn, rồi đón lấy túi hành lý chuẩn bị về phòng
mình, chợt nghe Minh Viễn cất tiếng từ phía sau: “Nếu em không có nơi nào để tự
học, hãy đến tòa nhà giảng đường số ba tìm anh.”
“Gì cơ?” Tôi hơi ngẩn ra
một chút, vẫn chưa phản ứng kịp.
Minh Viễn xoay người lại,
giọng nói vang tới từ phía xa: “Bảy giờ tối nay anh sẽ đợi em bên dưới tòa nhà
giảng đường.”
Tôi đã hoàn toàn ngây ra.
Xách theo hành lý mơ mơ
màng màng đi vào trong lý túc, mới đi được mấy bước, chợt nghe sau lưng có
tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi sau đó vai tôi chợt bị ai đó vỗ mạnh,
khiến tôi sợ run bắn cả lên. Hoảng hồn ngoảnh đầu lại, hóa ra người đứng phía
sau tôi là Uông Tiểu Viên. Tới lúc này tôi mới dám thở phào một hơi, đưa tay
lên vuốt ve nơi trái tim vẫn còn đang đập thình thịch không ngừng, uể oải nói:
“Bà cô ơi, định lấy mạng tôi hay sao vậy?”
“Đừng giả bộ nữa!” Uông
Tiểu Viên chẳng có chút tinh thần thương hoaọc nào, vội vàng hỏi: “Vừa rồi tớ
nhìn nhầm hay sao vậy, là Kim Minh Viễn đưa cậu về sao? Cậu và anh ta…” Ánh mắt
cô nàng dừng lại trên túi hành lý của tôi, sau đó liền trở nên vừa ám muội vừa
lo lắng: “Thế này… Hai người làm thế này không được tốt lắm thì phải, cậu mới
bao nhiêu tuổi chứ…”
Tôi tức đến méo cả miệng,
cô nàng này thật biết suy nghĩ linh tinh, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, tôi…
tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa.
“Đừng có ăn nói linh
tinh!” Tôi lập tức phủ nhận với giọng quả quyết: “Bà cô của tôi ơi, đầu óc cậu
có thể cao hơn một chút được không vậy, đừng có cả ngày suy nghĩ đến mấy thứ
thấp kém như nam hoan nữ ái gì đó. Tớ với Minh… Kim Minh Viễn chỉ là gặp nhau
giữa đường, rồi người ta tốt bụng đưa tớ về thôi. Cậu đã hiểu chưa hả?”
Uông Tiểu Viên không trả
lời, chỉ cười mờ ám, rõ ràng mấy lời này của tôi có nói cũng như không.
“Thôi được rồi, được
rồi.” Tôi cảm thấy muốn nói rõ chuyện này với một cô gái trẻ tuổi ưa hóng
chuyện như Uông Tiểu Viên là không thể, hơn nữa lúc này tôi còn đang buồn ngủ
vô cùng, bèn ngáp dài một cái, nói: “Dù sao cậu cũng đừng có nói linh tinh, nếu
không tớ làm sao mà sống tiếp ở cái trường này được.”
Uông Tiểu Viên gật đầu
thật mạnh, dáng vẻ như rất thông cảm cho tôi. Tôi rất hoài nghi khả năng bảo
mật của cô nàng này, nhưng dù sao thì tôi cũng không thể trói cô nàng vào một
chỗ mà trông coi được, đành tạm vứt chuyện này qua một bên, đi thẳng vào phòng
rồi đổ gục xuống giường.
Tôi ngủ một mạch đến tận
trưa, Uông Tiểu Viên đã gọi cơm cho tôi, hộp cơm vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Tôi
rất cảm động trước sự chu đáo của cô bạn tốt này, vừa ăn cơm còn vừa không ngớt
cảm ơn, khiến cô nàng không kìm được phải cảm thấy xấu hổ. Mấy nữ sinh cùng
phòng khác đều có thái độ lãnh đạm với tôi, thấy hai người bọn tôi thân thiết
với nhau như vậy, hình như đều có vẻ không thích. Trong đó có một cô nàng tên
là Ngô San còn hậm hực trừng mắt nhìn tôi mấy lần, chẳng biết rốt cuộc tôi đã
có chỗ nào làm mất lòng cô ta nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Uông
Tiểu Viên mới lén nói với tôi, sáng nay Minh Viễn có gọi điện thoại tới phòng
chúng tôi, nghe nói tôi còn đang ngủ, bảo để tôi ngủ tiếp, rồi còn nhờ Uông
Tiểu Viên gọi cơm trưa cho tôi… Tôi đã phải hết sức giấu giếm, khó khăn lắm mới
chặn được miệng Uông Tiểu Viên, kết quả là chỉ một cú điện thoại đã làm lộ tẩy
tất cả. Thằng nhóc này cố ý chơi tôi hay sao chứ?
“Nhưng như thế thì liên
quan gì tới Ngô San nào? Chẳng lẽ cậu ấy cũng…” Tôi cảm thấy đầu óc mình hình
như có chút mơ hồ, quả thực không thể làm rõ được suy nghĩ kỳ quái của mấy cô
cậu thanh niên nam nữ. Quãng thời gian trước khi Lưu Hiểu Hiểu theo đuổi Minh
Viễn, tôi nhớ Ngô San cũng đâu có phản ứng gì.
“Chẳng qua là vì thấy gai
mắt thôi.” Uông Tiểu Viên hoàn toàn không để ý tới tâm trạng của tôi, cười hì
hì nói thẳng: “Cậu thử xem lại cậu đi, chẳng qua là hơi dễ coi một chút thôi,
thành tích thì chẳng có gì xuất sắc, thân thể lại yếu như vậy, nếu không vì
trong nhà có quan hệ, căn bản chẳng vào được trường chúng ta. Mọi người vốn đã
không ưa gì việc cậu đi cửa sau rồi, mà cậu lại còn chơi trội, vừa vào trường
đã đòi theo đuổi Kim Minh Viễn, ai chằng muốn thấy cậu bị bẽ mặt. Cho nên, việc
theo đuổi của cậu càng không thuận lợi, mọi người lại càng thấy khoái. Thế mà
kết quả lại thành ra như bây giờ đây, mấy người Ngô San cảm thấy không thoải
mái cũng là rất bình thường.”
Mấy cô bé này thật đúng
là, lòng dạ không thể rộng lượng hơn một chút hay sao?
“Thế cậu thì sao, cậu
không muốn thấy tớ bị bẽ mặt à?” Tôi cảm thấy cô bé Uông Tiểu Viên này đúng là
rất thú vị, trong lòng có sao thì nói vậy, không hề ngần ngại chút nào.
“Cậu nghĩ tớ cũng ấu trĩ
như bọn họ chắc?” Uông Tiểu Viên thoáng bĩu môi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt xem
thường, sau đó lắc đầu rời đi.
Ăn cơm xong, tôi vội vàng
gọi điện cho cô Liêu báo tin bình an. Trước đó khi để lại thư cho cô tôi đã nói
mình ra ngoài cùng bạn bè, tuy cô có oán trách đôi câu, nhưng cũng không lo
lắng lắm. Lúc này nghe nói tôi đã bình an quay về, cô cũng thở phào một hơi,
lại dặn dò tôi phải chịu khó uống thuốc, chú ý nghỉ ngơi…
Tin đồn về tôi và Minh
Viễn tạm thời mới chỉ lan truyền trong ký túc, nên buổi chiều khi tôi đi học,
ngoại trừ phụ đạo viên có tới tìm tôi để nói chuyện về việc tôi tự tiện rời
trường, các bạn khác trong lớp đều không có biểu hiện gì khác thường. Nhưng tôi
đoán, với bản tính ưa hóng chuyện của các cô nàng, chuyện này rất nhanh sẽ được
thêm mắm dặm muối, để rồi lọt vào tai tất cả mọi người trong trường. Phải biết
rằng trong ngôi trường này Minh Viễn cũng có không ít fan hâm mộ.
Buổi tối, tôi do dự không
biết có nên tới tòa nhà giảng đường số ba hay không, đến khi trời đã tối hẳn,
kim giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay cũng sắp chỉ vào số bảy, tôi rốt cuộc đã
không ngồi yên nổi nữa. Phần lớn mọi người trong phòng đã ra ngoài tự học, chỉ
còn lại Ngô San, Đổng Thúy Vân và tôi. Đổng Thúy Vân xưa nay không ưa nói
chuyện, Ngô San thì có vẻ ghét tôi, nên tôi ở trong phòng cứ giống như đang
phải chịu tội vậy.
Thôi cứ ra ngoài. Tôi vừa
mới đứng dậy với lấy chiếc cặp chuẩn bị xuất phát, chợt nghe tiếng chuông điện
thoại trong phòng vang lên. Ngô San đang định đứng dậy đi nghe điện thoại, tôi
đã vội vàng chạy tới trước mặt cô ta nhấc điện thoại lên, miệng nói: “Là điện
thoại của tôi.”
Ngô San lạnh lùng liếc
mắt nhìn tôi, rồi có chút không vui ngồi xuống. Đổng Thúy Vân vẫn chăm chú vào
cuốn sách trong tay, thậm chí còn chẳng buồn ngước lên nhìn lần nào.
“Sao còn chưa tới vậy?”
Minh Viễn dường như biết trước người nhấc điện thoại là ai, ngay đến tên cũng
không hỏi, đã mở miệng chất vấn tôi rồi.
Tôi rõ ràng là còn chưa
nói gì cơ mà.
Tôi liếc nhìn qua phía
Ngô San một chút, cô ta đang cầm quyển sách trong tay, nhưng thỉnh thoảng vẫn
ngó qua phía tôi, nét mặt chẳng có vẻ tốt đẹp gì. Tôi thật sự không muốn ở lại
đây thêm chút nào nữa, liền vội vàng nói: “Tới ngay đây.” Sau đó tôi liền gác
máy, sách cặp lên chạy luôn ra ngoài cửa.
Khi tôi đến ngoài cửa tòa
nhà giảng đường số ba, quả nhiên nhìn thấy Minh Viễn đang ở đó, trên người mặc
một chiếc áo khoác màu xanh lá khá rộng, thẫn thờ dựa lưng vào chiếc cột ở ngay
cạnh cửa. Bên cạnh có không ít người qu thỉnh thoảng có vài nữ sinh chỉ chỉ trỏ
trỏ nói cười, nhưng nó dường như không hề để ý.
Tôi dừng lại ở chỗ Minh
Viễn chừng mười bước chân, say sưa nhìn nó. Chỉ khi ở nơi mà nó không nhìn
thấy, tôi mới dám nghênh ngang quan sát nó thế này. Chúng tôi đã sống cùng nhau
suốt mười ba năm, tôi không ngừng cố gắng để biến nó trở nên vừa chính trực vừa
lương thiện, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để nó cảm nhận được tình yêu
của tôi. Mà nó cũng không ngừng trưởng thành theo những điều mà tôi kỳ vọng,
trở nên ngoan ngoãn, chân thành, lương thiện và chính trực, nhưng tại sao kết
quả lại thành ra như vậy chứ?
Tôi không thể hiểu nổi,
không thể tin nổi, có lúc, tôi thậm chí còn không kìm được sự kích động trong lòng, muốn lao tới túm lấy cổ áo nó, hỏi nó xem
tại sao lại như vậy. Nhưng…
Nhưng tôi còn chưa kịp
cảm khái thêm, thì đã bị Minh Viễn phát hiện ra tôi rồi. Nó rảo bước đi về phía
tôi, chỉ vài bước là đã tới, rồi đưa tay đón lấy chiếc cặp trong tay tôi. Nó
không trách móc gì về việc tôi đã bắt nó phải đợi lâu như vậy, chỉ dịu dàng nói:
“Chúng ta vào trong thôi!”
Cho dù tôi có ngốc hơn
thì cũng cảm giác được có điều gì đó không đúng lắm, có lẽ tôi nên hỏi thẳng
Minh Viễn nó rốt cuộc có ý gì. Nhưng, lỡ như nó nói là nó thích tôi, vậy tôi
phải làm sao đây?
Tuy đối tượng mà nó thích
thực ra là Lưu Hiểu Hiểu, nhưng, tôi vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lỡ như tôi
nhất thời kích động mà từ chối nó, có trời mới biết thằng bé này sẽ gây ra
những chuyện gì.
Cầu thang bên trong rất
tối, nó khoác chiếc cặp trên lưng đi phía trước, thỉnh thoảng lại nhắc nhở tôi
phải chú ý các bậc cầu thang, khi tới chỗ rẽ còn cẩn thận quay lại đỡ lấy tôi.
Thằng bé cẩn thận chu đáo
thế này, chả trách lại có nhiều cô nàng say nó như điếu đổ.
Nó dẫn tôi đi một mạch
tới căn phòng cuối cùng ở phía đông tầng ba, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa
phòng. Đèn bật lên, tôi mới phát hiện thì ra bên trong là một căn phòng làm
việc, phòng rất rộng nhưng chỉ có bốn chiếc bàn cùng vài chiếc ghế, trống trải
mà tĩnh lặng.
“Sau này chúng ta sẽ học
ở đây.” Minh Viễn nói, đồng thời đi về phía chiếc bàn trong cùng, đặt chiếc cặp
của tôi lên trên đó: “Em ngồi đây nhé!”
Tôi để ý thấy nó nói là
“chúng ta”, cũng tức là, nó… nó cũng sẽ ở đây cùng tôi ư?