Hôm đó khi ăn cơm, mẹ tôi
vừa nhiệt tình vừa khách sáo, cũng không nói gì với tôi. Nhưng sáng sớm hôm
sau, mẹ đã gọi điện bảo tôi về nhà, rồi bắt tôi kể lại tỉ mỉ quá trình gặp gỡ
Kim Minh Viễn, cùng với những sự việc xảy ra tiếp theo.
Tôi vừa nghe liền biết
ngay là mẹ cũng có ý rồi, tuy trong lòng cũng rất kích động, nhưng tôi vẫn cố
gắng kiềm chế không biểu hiện ra tâm trạng của bản thân. Vị thái hậu nhà tôi
tính cách còn ẩu đoảng hơn tôi, bình thường lại hay xem mấy bộ phim thần tượng
nhảm nhí, đáng sợ hơn là bà còn kiên định tin rằng tôi là cô gái đẹp nhất trong
thành phố này. Lỡ như để bà biết được tôi cũng có một chút chút ý tứ với Kim
Minh Viễn, chắc sẽ kích động đến phát điên, rồi bắt tôi phải theo đuổi anh ta.
Nghe tôi nói xong, không
ngờ mẹ lại im lặng không nói gì. Mãi đến nửa phút sau, bà mới làm vẻ nghiêm túc
đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, miệng tấm tắc nói: “Nhìn con gái mẹ này, khuôn
mặt đúng là có tướng hưởng phúc. Mẹ biết sau này con nhất định sẽ lấy được
chồng tốt mà. Thằng bé Tiểu Kim đó không tệ, mẹ thấy nó tử tế, chín chắn, không
giống như mấy thằng nhóc lông bông khiến người ta nhìn mà phát ghét.”
Nếu những lời này là do
cha tôi nói, có lẽ tôi còn tin tưởng phần nào. Ông tuy có chút sợ vợ, nhưng con
mắt nhìn người xưa nay đều rất chuẩn. Còn mẹ tôi thì thôi khỏi cần nhắc đến
nữa, rõ là tuổi xế chiều rồi mà đến việc đi chợ mua mớ rau cũng dễ bị người ta
lừa gạt, tôi làm sao dám tin vào con mắt của bà chứ.
Tôi nhỏ giọng lầm bầm,
không ngờ lại bị mẹ nghe thấy, rồi mẹ liền khoát tay một cái với vẻ hào khí
bừng bừng: “Đợi tối nay cha con về, mẹ sẽ bảo ông ấy nói với con lần nữa.”
Tôi: “…”
Hôm Ba mươi Tết, Kim Minh
Viễn quả nhiên đã tới, mới chín giờ sáng đã đến gõ cửa nhà chúng tôi, trong tay
còn xách theo một đống đồ lớn. Cha tôi vừa nhìn thấy, lập tức tươi cười rạng rỡ
bước ra đón, còn nói oang oang với giọng đủ để mọi người ở hai tầng trên dưới
đều có thể nghe thấy rõ ràng: “Úi chà, Tiểu Kim, sao cháu khách sáo thế này,
người đến là được rồi, còn mua nhiều đồ như thế làm gì. Mau vào đây, mau vào
đây!”
Tôi không hề hoài nghi
việc ông nói như vậy là để hai bác hàng xóm nhà đối diện nghe. Lần này thì ông
rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt, tuy chuyện còn chưa đâu vào đâu, nhưng quan
trọng là khí thế đã có đủ. Mắt người ngoài thực ra chỉ nhìn vào mấy thứ quà
tặng kia thôi chứ có gì đâu.
Không thể không nói anh
chàng Kim Minh Viễn này quả thực rất rộng rãi, chỉ riêng rượu Mao Đài đã có hai
chai, lại còn hai hộp đông trùng hạ thảo lớn, khiến mẹ tôi cười đến tít cả mắt.
Bữa cơm tất niên này hình như quá đắt rồi thì phải?
Khi chúng tôi ăn cơm
trưa, bác Diệp ở nhà đối diện quả nhiên đã đến hóng tin đúng như cha tôi mong
muốn. Nhìn thấy Kim Minh Viễn, bác liền khách sáo hỏi: “Úi chà, chú Chung, con
rể đến nhà rồi đấy à?”
Cha tôi cười đến không
khép nổi miệng, nếu không phải vì còn có Kim Minh Viễn ở bên cạnh, e là ông đã
cười khà khà gật đầu ngay rồi, nhưng lúc này lại vẫn cố ra vẻ, cười nói: “Ấy,
anh nói bừa cái gì thế, đây là bạn trai của Tuệ Tuệ, là bạn thôi.” Khi nói, ông
còn lén liếc mắt qua phía Kim Minh Viễn với vẻ rất thiếu tự nhiên.
Kim Minh Viễn thấy vậy,
vội vàng đứng dậy rót trà cho bác Diệp, ân cần mời: “Bác uống trà đi ạ!”
Cứ như vậy, mới vào nhà
được một lát, anh ta đã khiến cha mẹ tôi quên béng cả cô con gái này rồi. Đến
khi thái thịt hun khói, mẹ còn chẳng thèm nhìn tôi một cái, gắp ngay miếng thịt
sườn mềm nhất, ngon nhất vào bát anh ta… Lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác
mình vừa vác đá tự đập vào chân mình.
Đến tối, cha tôi quả
nhiên đã kéo Kim Minh Viễn lại uống rượu, tửu lượng của ông thế nào chúng tôi
đều biết rõ, rượu trắng 38 độ chỉ uống được hai cốc là cùng. Nên tôi với mẹ
cũng chẳng buồn ngăn cản, vừa xem chương trình Chào năm mới vừa nói chuyện với nhau.
Đến mười giờ tối, không
ngờ cha tôi vẫn chưa gục. Tôi và mẹ đều bất ngờ, liền tỉ mỉ nhìn kỹ. Thế này
đâu phải là hai người đấu rượu, rõ ràng là cha tôi đang chuốc rượu Kim Minh
Viễn. Họ mỗi người ôm một chai Mao Đài, chai trong tay Kim Minh Viễn đã sắp
thấy đáy, còn chai của cha tôi mới uống được một chút xíu trên cùng.
Nhìn mặt và cổ của Kim
Minh Viễn đã đỏ rực lên, đôi mắt mơ mơ màng màng, rõ ràng là đã uống quá nhiều.
Nhưng may mà anh ta không
có tật càm ràm nhiều sau khi uống rượu, cha tôi bảo làm gì thì anh ta làm nấy,
thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn qua phía tôi, những lúc ấy mắt anh ta đều đột
nhiên sáng rực đến ghê người.
Chưa đến mười hai giờ,
Kim Minh Viễn đã vinh quang ngã xuống, cha tôi tỏ ra hết sức hưng phấn, vừa
cười khà khà vừa nhảy lăng xăng trong nhà, nhưng chưa được mấy phút thì cũng
gục.
Lúc này rốt cuộc đã đến
lượt mẹ tôi thể hiện bản lĩnh của một người chủ nhà. Bà căn bản chẳng thèm để ý
đến hai người đàn ông đang nằm gục trên bàn, bảo tôi xuống dưới sân đốt pháo
hoa một lúc, sau đó mới tự mình đỡ cha tôi về phòng ngủ. Tất nhiên, Kim Minh
Viễn thì được vứt cho tôi.
Chắc anh ta đã quá say,
khi tôi đỡ anh ta đứng dậy, anh ta liền ngoan ngoãn tựa đầu lên vai tôi, rồi để
tôi dìu từng bước đến phòng dành cho khách, rốt cuộc cũng không khiến tôi phí
mất bao nhiêu sức lực. Sau khi lên giường, anh ta thậm chí còn tự giác cởi áo
ngoài ra, rồi lần mò bò vào trong chăn, ngoan ngoãn nghe lời hệt như một đứa bé
vậy. Chỉ là tôi không có cách nào gọi anh ta dậy rửa mặt nữa, nên đành đi lấy
khăn nóng tới lau mặt và lau chân cho anh ta.
“Tuệ Tuệ…” Tôi đột nhiên
nghe thấy tiếng anh ta gọi liền vội vàng ngẩng đầu lên, phát hiện anh ta không
hề mở mắt, chỉ mơ mơ màng màng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ…”
Cảm giác ngọt ngào cứ thế
lãng đãng trong lòng tôi, tôi chợt thấy mình không biết nên làm gì, chỉ ngẩn
ngơ ngồi bên mép giường, mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn Kim Minh Viễn. Lúc này
anh ta đang nằm ngủ hệt như một đứa bé vậy, không hề có chút phòng bị nào. Anh
ta đúng là điển trai thật, đặc biệt là khi nhắm mắt, nhìn vừa đơn thuần vừa
đáng yêu, khiến trái tim tôi mềm lại một cách khó hiểu.
“Tuệ Tuệ…” Anh ta xoay
người lại, quay mặt về phía tường, miệng khẽ lẩm bẩm: “Anh nhớ em lắm…”
Nhớ… tôi…
Tôi đột nhiên cảm thấy có
gì đó không đúng lắm.
Tuy tôi không quá thông
minh, nhưng tuyệt đối cũng không ngốc. Khi đối mặt với người đàn ông mà mình
thích, phụ nữ thường trở nên ngốc nghếch, nhưng dù tôi có ngốc hơn nữa thì cũng
có thể phát hiện ra vấn đề.
Hai chúng tôi mới quen
nhau bao lâu chứ, từ lần gặp mặt trước đến giờ cũng mới hơn hai mươi ngày mà
thôi, nói là “nhớ” thì đúng là gượng gạo quá chừng.
Thế là có một số chuyện
sau nháy mắt đã trở nên rõ ràng. Sự thực chính là một tấm mạng che mắt, chỉ cần
gạt được nó ra, sẽ chẳng còn điều gì khuất tất. Tôi không hề muốn biết vì sao
anh ta lại chú ý đến mình, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định, chắc chắn là có
liên quan tới người mà anh ta vẫn hằng nhung nhớ. Cho dù tôi có ế chồng, thì
cũng không muốn làm vật thay thế cho người ta.
Người đàn ông này… Tôi
hậm hực vứt chiếc khăn vừa dùng lau chân lên mặt anh ta, rồi bước thẳng ra
ngoài.
Ngày hôm sau, Kim Minh
Viễn nói phải trở lại miền Bắc. Tuy anh ta đã định chuyển trụ sở chính của công
ty tới thành phố C, nhưng một công trình lớn như vậy tuyệt đối không thể hoàn
thành xong trong mấy tháng, các nghiệp vụ chủ yếu của công ty vẫn là ở
“Lần này chắc phải mười
mấy ngày nữa anh mới quay lại đây được.” Lúc ăn sáng, Kim Minh Viễn chậm rãi
nói, khi nói dường như anh ta lại đang nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng tôi rất cố
chấp, một mực cúi đầu không thèm để ý đến anh ta. Một lát sau, ngay đến cha tôi
vốn đù đờ cũng đã phát hiện ra là có vấn đề, liền trực tiếp hỏi tôi: “Tuệ Tuệ
này, con sao vậy, làm gì mà mới sáng sớm đã mặt mày nhăn nhó thế?”
“Tối qua con ngủ không
ngon.” Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ăn xong con còn phải về phòng ngủ bù nữa,
mệt chết đi được.”
Cha tôi còn muốn nói gì
đó thì đã bị mẹ tôi ngăn lại, khẽ trách: “Đang ăn cơm, nhiều lời như vậy làm
gì!”
Kim Minh Viễn không nói
gì, nhưng tôi có thể cảm giác được, ánh mắt anh ta chưa từng dời khỏi tôi một
giây nào.
Ăn sáng xong, tôi liền
quay về phòng nằm luôn lên giường. Trong lòng tôi khó chịu đúng là sự thực, có
là ai thì cũng đều không chịu được như tôi thôi. Hôm qua khi anh ta đến, tôi
còn hết sức vui mừng, anh ta mang theo bao nhiêu quà biếu như thế, còn vô cùng
ân cần với cha mẹ tôi, đổi lại là bất kỳ người nào thì cũng đều sẽ có một số
suy nghĩ gì đó. Nhưng còn chưa kịp vui mừng hết, giữa mùa đông thế này anh ta
đã tạt cho tôi một gáo nước lạnh rồi, khiến tôi lạnh ngắt từ đầu đến chân.
Tôi không vui, tôi khó
chịu, tôi chỉ muốn đạp mạnh mấy cái vào khuôn mặt đáng ghét kia của anh ta.
Tôi còn đang suy nghĩ,
anh ta đã thò đầu vào từ phía sau cánh cửa.
“Anh đang nghĩ…” Anh ta
nhìn tôi, bước từng bước đến bên giường, rồi hơi cau mày lại, nghiêm túc hỏi:
“Có phải đêm qua anh đã nói sai gì đó, nên mới làm em không vui không?”
“Không.” Tôi mặt mày hờ
hững ngoảnh đầu đi, chẳng thèm nhìn anh ta. Khuôn mặt của anh ta chính là nguồn
gốc của tội ác, tôi nên tránh thật xa thì hơn.
“Vậy tại sao sáng nay khi
anh ngủ dậ lại phát hiện chiếc khăn rửa mặt vẫn còn ở trên mặt anh chứ?” Anh ta
hỏi với giọng dở khóc dở cười, khi nói còn chậm rãi ghé khuôn mặt tới sát mặt
tôi, chóp mũi chỉ cách tôi chưa đến một tấc.
Tôi quyết định không lùi
bước thêm nữa, mà đưa tay, đẩy khuôn mặt điển trai của anh ta ra xa mình,
nghiêm túc nói: “Nói thì cứ nói, nhưng đừng có ghé đến gần như vậy, chúng ta có
thân quen gì nhau đâu.”
Anh ta cười nhăn nhó,
ngồi ngay xuống mép giường, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất lực. Căn phòng chìm trong
yên lặng suốt mất giây, rồi anh ta mới trầm giọng nói: “Anh cứ luôn nghĩ, có
nên nói chân tướng của việc này cho em biết không, và nếu nói thì nói vào lúc
nào. Nhưng, anh sợ em cười bảo anh đang kể chuyện cổ tích, có một số chuyện,
quả thực không thể nói rõ bằng một hai câu được.”
Tôi trừng mắt nhìn anh
ta, không nói gì. Tôi căn bản chẳng tin vào cái cớ mà anh ta tùy tiện bịa ra
đó, nhưng lại không kìm được dỏng tai lên muốn nghe xem anh ta sẽ tiếp tục giải
thích như thế nào.
Nhưng anh ta lại đưa tay
lên xem đồng hồ, tỏ vẻ hết cách nói: “Anh đã đặt vé máy bay lúc mười rưỡi rồi,
bây giờ chuẩn bị phải đi. Em ở nhà đợi anh về nhé!”
Tôi vừa định lên tiếng từ
chối, anh ta đã bước tới ôm tôi, vừa nhanh vừa chặt, khiến tôi không có cơ hội
đẩy ra.
“Tuệ Tuệ!” Giọng anh ta
vừa trầm thấp vừa đau thương, còn mang theo một nỗi tủi hờn sâu sắc: “Anh đã
đợi em suốt mười một năm, khó khăn lắm mới tìm được em, trong lòng không biết
là vui mừng và trân trọng đến mức nào. Anh chỉ hy vọng, em có thể tin tưởng anh
hơn một chút. Tình cảm của anh với em, so với em tưởng tượng, còn sâu sắc hơn
rất nhiều…”
Đối với loại đàn ông
miệng trơn như bôi mỡ, chuyên nói nhưng lời dễ nghe này, cần phải đáp trả bằng
những sự phản kích mạnh mẽ nhất. Tôi đã tự dặn lòng như thế, nhưng lại chẳng có
chút sức lực nào, đến đẩy anh ta ra cũng không được. Tôi đành hậm hực nhe nanh
múa vuốt, nhưng lời nói ra thì lại rất thiếu khí thế: “Tôi chẳng tin đâu.”
Anh ta tất nhiên đã nhìn
ta vẻ ngoài cứng trong mềm của tôi, nhếch mép cười, còn đưa tay véo má tôi một
cái, dịu dàng nói: “Đợi anh về nhé!” Nói xong thì đứng dậy đi luôn.
Đến khi bóng dáng anh ta
đã hoàn toàn biến mất, tôi mới giật mình tỉnh táo trở lại, tức tối mắng lớn:
“Cút!”
Tôi mà lại thèm tin vào
mấy lời nhảm nhí ấy của anh sao? Đợi tôi mười một năm, lúc đó tôi mới bao nhiêu
tuổi chứ? Sao anh ta không nói là đã đợi tôi hai mươi năm, ngay từ lần đầu tiên
gặp mặt khi tôi mới ba tuổi thì đã bắt đầu yêu tôi rồi.
Nhưng trong lòng tôi lại
thấp thoáng chờ mong. Phụ nữ là thế đấy, chạm vào vấn đề tình cảm đều trở nên
phức tạp vô cùng.
Suốt cả dịp Tết, lòng tôi
ngổn ngang tâm sự, mẹ tôi thấy thế còn rất vui mừng, nói là tôi rút cuộc đã
biết tương tư.
Mãi đến ngày Mười hai
tháng Giêng, tới lúc tôi đã phải đi làm, anh ta vẫn chưa trở lại.