Tôi đi lòng vòng trong
thị trấn một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một cửa hàng chuyên
bán các loại thực phẩm, ngoài cửa có bày hai giỏ đan bằng trúc, bên
trong chỉ còn lại nửa giỏ táo thối bị người ta bỏ lại sau khi đã
chọn hết những quả ngon.
Ban đầu tôi không nói
là muốn bán hồng, mà hỏi ông chủ trẻ tuổi mới độ đôi mươi của cửa
tiệm xem ở đây có bán hồng không. Cậu ta thấy tôi ăn mặc sáng sủa,
cho rằng tôi là người của đơn vị nào đó đến mua hàng, thế là vội
vàng bước tới, dáng vẻ hết sức nhiệt tình: “Cô em muốn mua hồng sao?
Chừng bao nhiêu? Trong cửa hàng bây giờ không có, nhưng độ hai ngày nữa
thì chắc chắn không thành vấn đề, chỉ là số lượng không nhiều thôi.”
Số lượng không nhiều!
Tôi vừa nghe thấy liền lập tức cảm thấy có hy vọng, bèn cười híp
mắt lại nhìn cậu ta, ôn tồn hỏi: “Thế giá cả thế nào?”
Cậu ta tỏ vẻ dễ chịu
nói: “Hôm nay chúng ta làm ăn lần đầu, tôi thấy cô em cũng là người
dễ chịu, vậy thế này đi, tôi cũng không kiếm tiền của cô em, coi như
là để kết bạn. Tôi nhập hàng với giá bốn xu rưỡi, bán cho cô em giá
năm xu, coi như là chỉ lấy tiền vận chuyển thôi, cô em thấy thế nào?”
Tôi khẽ mỉm cười, khom
người nhặt một quả táo thối trong giỏ, tung lên cao và đón lấy:
“Được, bốn xu rưỡi, trong tay tôi còn năm, sáu trăm cân hồng, bán hết
cho cậu đấy.”
Cậu chàng lập tức
ngây ra, không kìm được, cười gượng gạo nói: “Cô em đừng đùa như vậy,
tôi trông cô em ăn mặc thế này, nhất định là từ thành phố lớn đến,
bán hồng cái gì chứ.”
Tôi cười bảo: “Đừng
có một điều cô em, hai điều cô em như vậy, tuổi chị đây còn lớn hơn
cậu đấy, phải gọi là chị nghe chưa! Mà tôi cũng không gạt cậu, trong
tay tôi quả thực còn năm, sáu trăm cân hồng, cậu cứ cho cái giá, nếu
thấy hợp lý tôi sẽ bán cho cậu. Còn nếu thấy không hợp, tôi sẽ bán
luôn cho trạm thu mua là xong.”
Thấy tôi nói năng chân
thành, cậu ta rốt cuộc đã tin, bèn cười hì hì nói: “Sao lại bán cho
trạm thu mua chứ, mấy nơi của nhà nước đó đều ép giá xuống thấp
lắm. Hơn nữa, người ta có chịu mua hồng hay không còn chưa biết được.
Chị cứ đưa tới chỗ em đi, đảm bảo giá cả sẽ hợp lý.”
“Cậu đừng có lằng
nhằng với tôi, cứ nói giá luôn đi, cậu định trả giá thế nào?”
“Ba xu rưỡi.” Cậu ta
lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chị đừng cho rằng em xấu
tính đấy, hàng hoa quả không giống với những thứ khác, kiểu gì cũng
có mấy quả hỏng, đến lúc đó đều phải trừ vào phần của em. Hơn
nữa, em là người bán lẻ, khó tránh khỏi có lúc phải cân tươi cho
người ta vài hoa, số lượng nhiều rồi, trọng lượng cũng sẽ lên theo.
Nếu em thu mua với giá cao hơn, quả thực khó có thể kiếm tiền được.”
Những lời này của
cậu ta hẳn không phải là giả, tôi không suy nghĩ nhiều liền đồng ý
ngay, rồi hẹn ngày kia sẽ bảo người chuyển hàng tới.
Cậu ta thấy tôi tính
tình thoải mái, liền thở phào một hơi, rồi vội vàng kéo tôi vào
nói chuyện, mục đích không ngoài việc muốn mua thêm chút hàng về
bán. Tôi cũng có ý muốn xây dựng quan hệ hợp tác lâu dài, nên hăng
hái đàm phán với cậu ta.
Cuối cùng chúng tôi
đã bàn bạc xong xuôi, sau này cứ mười ngày, Trần Gia Trang lại đưa
hàng lên một lần, những món đặc sản vùng núi như trứng gà, hạt
thông cũng đều mua hết. Vấn đề giá cả cụ thể, tôi sẽ bảo Trưởng
thôn Trần bàn bạc với cậu ta sau.
Sau khi ăn chút đồ ở
một cửa hàng nhỏ ngay gần trạm xe khách, tôi liền quay về nhà.
Khi còn cách Trần Gia
Trang một đoạn khá xa, tôi đã xuống xe rồi. Không vì điều gì khác,
chỉ đơn giản là tôi không thể để mọi người trong Trần Gia Trang nhìn
thấy mình xuống xe mà chẳng mang theo gì bên người. Nếu không đến lúc
đó tôi biết phải giải thích ra sao về đống đồ xuất hiện bên cạnh
mình đây?
Sau khi xác định xung
quanh mình không có ai khác, tôi mới bắt đầu lấy đồ từ trong chiếc
nhẫn không gian ra. Đầu tiên là bảy, tám bao tải gạo loại ba mươi cân
một bao, tôi còn dùng hai chiếc bao lớn để đựng chúng lại, tránh để
người ta nhìn thấy nhãn hiệu ngoài vỏ bao, sau đó là một lô một lốc
những thứ đồ gia vị như mắm, muối, tương, dầu, tôi cũng đựng trong
một bao khác. Xong xuôi, tôi ngồi phịch lên mấy chiếc bao tải đó, chờ
có người đi qua thì nhờ về thôn gọi người giúp.
Có trời mới biết tại
sao con đường này lại vắng vẻ như vậy, tôi đã phải ngồi chờ suốt
nửa tiếng đồng hồ, tới lúc mặt trời đã gần xuống núi, mới nhìn
thấy từ đằng xa có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi tiến lại. Đợi
chiếc xe ngựa đó đến gần và nhìn rõ người trên xe ngựa, tôi lập tức
mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy tới: “Chú Xa Lão Bả Thức, là chú
ạ.”
“Ấy, sao cháu lại
ngồi ở đây một mình vậy?” Chú Xa Lão Bả Thức hỏi.
Tôi trả lời: “Cháu
vừa nhờ được bạn mua cho ít hàng chuyển về thị trấn, hôm nay lên đó
mang về. Nhưng bây giờ vừa mới xuống xe, cháu đã không động đậy gì
được nữa rồi. Đây là bà Trần phải không ạ
Bà cụ cười híp mắt,
gật đầu với tôi, rồi quay sang thấp giọng bảo chú Xa Lão Bả Thức:
“Mau giúp cháu nó mang đồ lên xe đi, nó là con gái, làm gì có sức
mà bê được nhiều đố như vậy.”
Chú Xa Lão Bả Thức
không nói gì, lập tức nhảy xuống xe, nhanh tay giúp tôi đưa đồ lên. Để
một ông lão lớn tuổi như vậy giúp tôi mang đồ nặng, trong lòng tôi
cảm thấy vô cùng xấu hổ nên cũng vội vã đi tới, đưa tay ra giúp đỡ,
nhưng vừa mới hơi sơ xảy một chút thôi, tôi đã suýt trẹo cả cánh tay
rồi.
Chú Xa Lão Bả Thức đưa
tôi về tới tận nhà, còn giúp tôi chuyển đồ xuống, xong xuôi rồi, đến
chén trà cũng không chịu uống đã định đi ngay. Tôi ra sức kéo chú
lại, phải nói hết lời mới nhét cho chú được một chai dầu vừng.
Sau khi tôi thu dọn đồ
đạc xong xuôi, thím Ba đã nghe thấy tiếng động mà dẫn Tiểu Minh Viễn
đến rồi.
Tôi xoay người lại,
chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng nhỏ bé chạy ào vào trong sân như tên
lửa, nháy mắt đã nhào vào lòng tôi, khiến tôi phải loạng choạng lùi
về phía sau mấy bước, rồi ngồi phịch xuống đất. Tuy cũng có lúc
Tiểu Minh Viễn hết sức nhiệt tình, nhưng khi có mặt người ngoài thì
luôn tỏ ra ngượng ngập, biểu hiện ngày hôm nay khiến tôi không khỏi
cảm thấy có chút bất ngờ.
“Hôm nay làm sao vậy?”
Tôi đưa tay đỡ thằng bé dậy, ôm chặt nó vào lòng, mỉm cười hỏi.
Nhưng vừa mới nói xong, tôi đã phát hiện ra có điều gì đó không bình
thường, liền cúi đầu xuống nhìn kỹ. Chỉ thấy trên chiếc áo khoác
màu xanh nhạt tôi mới thay cho nó hồi sáng dính đầy bùn đất, cổ tay
áo còn bị xé toạc cả chỉ, chiếc mũ nồi đội trên đầu lúc này cũng
đã biến mất chẳng còn bóng dáng.
Tiểu Minh Viễn không
phải một đứa bé nghịch ngợm, trước giờ luôn quý trọng quần áo trên
người, sao lại thành cái bộ dạng này được chứ? Chẳng lẽ nó đã
đánh nhau với người ta?
Tôi vội vàng buông
thằng bé ra để quan sát kỹ càng, quả nhiên nhìn thấy quầngắt nó
ửng đỏ, trên mặt còn loáng thoáng có dấu vết như vừa khóc, cái
miệng thì mím lại thật chặt, dáng vẻ như đang vô cùng tủi thân.
Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
“Sao vậy, có phải là
cháu đánh nhau với người ta không?” Tôi cố gắng nói bằng giọng dịu
dàng hết sức, sợ làm thằng bé sợ.
“Tiểu Minh Viễn ngoan
ngoãn như vậy, sao lại đi đánh nhau được.” Thím Ba hậm hực mắng lớn:
“Là hai cái đứa không biết xấu hổ ở Hạ Nam Oa tìm đến đây.”
“Cái gì?” Tôi lập tức
giật nảy mình, vội vàng nhảy dựng lên: “Bọn họ đến đây làm gì
chứ?” Tuy sau khi tìm được Tiểu Minh Viễn, tôi đã lập tức đi làm thủ
tục nhận nuôi để đề phòng tình huống không hay, nhưng quả thực là
không ngờ hai con người xấu xa đó còn tìm đến đây gây chuyện. Dù sao
bọn họ cũng không phải cha mẹ ruột của Tiểu Minh Viễn, khó khăn lắm
mới vứt bỏ được cái “cục nợ” này đi, đáng lẽ không nên đến đây gây
phiền phức gì nữa mới đúng chứ.
“Thím Ba, ngày mai
thím dẫn cháu đến Hạ Nam Oa chuyến nữa nhé, cháu phải giải quyết
dứt điểm chuyện này mới được.” Tôi suy nghĩ tỉ mỉ hồi lâu, cảm thấy
vẫn nên gặp mặt đôi vợ chồng kia để nói lý lẽ thì hơn.
Nhưng thím Ba lại không
đồng ý, lo lắng đến nỗi giậm chân bình bịch: “Cháu chạy đến đó làm
gì, có câu phép vua thua lệ làng, ở đó toàn là người họ Triệu. Nếu
ở Trần Gia Trang này thì tất nhiên là chẳng có vấn đề gì, chúng nó
muốn ức hiếp cháu cũng không được. Nhưng nếu cháu đi đến đó, cho dù
chúng nó không có lý cũng thành có lý ngay, chẳng lẽ chúng lại dễ
dàng buông tha cho cháu hay sao chứ? Cháu ngàn vạn lần đừng có làm
chuyện ngốc nghếch đấy nhé!”
“Nhưng…”
“Cháu là người thành
phố, không hiểu chuyện ở vùng nông thôn này. Hai cái đứa không biết
xấu hổ đó tuy chẳng ra gì, người nhà họ Triệu cũng không có ai ưa,
nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ nhất định vẫn bênh vực nó.
Thôn chúng ta cũng như vậy, nếu có ai dám đến đây gây chuyện thị phi,
mặc kệ là có lý hay là không có lý, bọn thím cứ phải đánh cho nó
một trận rồi tính sau.” Có lẽ thím Ba thấy sắc mặt tôi không tốt,
nên tận tình khuyên nhủ.
Tôi cũng biết là thím
có ý tốt, sau khi ngẫm nghĩ kỹ lại, đành khẽ gật đầu, nhưng vẫn
nói thêm: “Hay là thế này đi, cháu sẽ nhờ người gửi thư tới, nói là
cháu đã làm thủ tục và chính thức trở thành người giám hộ của
Minh Viễn, được pháp luật công nhận, nếu bọn họ còn dám làm bừa,
tức là đã vi phạm pháp luật, và cháu sẽ đi báo cảnh sát. Đúng
rồi, nhân tiện sẽ nhắc nhở thêm một chút rằng cháu và Đội trưởng
Lưu của Cục cảnh sát có quan hệ không tệ… Dọa cho bọn họ một chút
cũng tốt.”
Cái anh Đội trưởng Lưu
này cũng thật xui xẻo, bị tôi lợi dụng không biết bao nhiêu lần rồi.
Thím Ba nghe xong, vội
vàng gật đầu tán đồng: “Ý này hay lắm! Người Hạ Nam Oa bọn họ tuy
có xấu xa một chút, nhưng chắc chắn là không dám phạm tội đâu. Nếu
biết đây là chuyện trái với pháp luật, chắc chắn sẽ không dám làm.
Ngày mai thím sẽ bảo chú Ba của cháu đi một chuyến, dọa cho hai đứa
kia một trận.”
Tôi đi lấy cho thím Ba
một bao gạo và chai dầu. Lần này thì thím không từ chối, mà vui vẻ
nhận, còn nói tối nay sẽ về nấu một nồi cháo ăn thử, sau đó lại
hứa mấy hôm nữa chú Ba lên núi đi săn, sẽ mang về cho Tiểu Minh Viễn
mấy con hoẵng.
Sau khi thím Ba rời đi,
tôi vội vàng đi đun nước nóng tắm cho Tiểu Minh Viễn.
“Hôm nay bọn họ có
đánh cháu không?” Tôi thấy sắc mặt nó đã phần nào bình tĩnh trở
lại, liền dịu dàng hỏi.
Đôi mắt Tiểu Minh Viễn
thoáng cái đã lại đỏ ửng lên, nước mắt ầng ậng trong khóe mắt,
nhưng không rơi xuống, nó run giọng kể lại: “Bọn họ muốn bắt cháu,
cháu cố chạy, bọn họ kéo áo cháu, còn cướp mất chiếc mũ của cháu
nữa. Lúc sau thì bà Ba tới, bà bảo cháu đi vào trong nha”
“Giỏi lắm!” Tôi mỉm
cười biểu dương thằng bé, rồi lại xoa cái đầu nhỏ nhắn của nó mà
dặn dò: “Sau này thấy bọn họ, cháu cứ chạy cho cô, nấp vào nhà ai
cũng được. Nếu lỡ như bị bọn họ bắt được, cháu cứ dùng đá mà đập,
dùng răng mà cắn, không phải e dè gì cả.”
Đôi mắt Tiểu Minh Viễn
mở ra rất to, rồi ra sức gật đầu thật mạnh, dường như đã thật sự
ghi nhớ những lời của tôi vào lòng.
Tắm cho nó xong, tôi
mới chợt nhớ ra đây không phải chuyện đùa, bèn dặn dò thêm: “Khi đánh
nhau với người khác tuyệt đối không được dùng mấy chiêu này đâu đấy,
cháu biết chưa?”
Cũng chẳng rõ là
thằng bé đã biết thật hay chưa, dù sao thì tôi cũng thấy nó gật đầu
với vẻ rất kiên quyết.
Bữa tối hôm đó, tôi
đã được ăn những bát cơm gạo thơm lừng, với thịt kho tàu và cải xanh
xào tỏi, nên đã ăn rất no, trong lòng hạnh phúc đến rớt nước mắt.
Tiểu Minh Viễn cũng ăn được hai bát lớn, ăn xong còn chủ động dọn
dẹp bát đũa, định đi rửa bát, nhưng tôi ngăn lại.
Tuy ngoài miệng thằng
bé không nói gì, nhưng tôi biết rõ, nó nhất định vẫn còn đang sợ.
Nói không chừng, trong lòng nó vẫn còn cho rằng tôi sẽ đưa nó quay về,
nên mới sốt ruột muốn lấy lòng tôi.
Vừa mới xuất hiện suy
nghĩ này, tâm trạng của tôi lại càng trở nên tệ hơn.
Buổi tối, tôi ôm Tiểu
Minh Viễn vào lòng, kể chuyện cho nó nghe. Tôi kể về Harry Potter, cậu bé Harry có vết sẹo trên trán bị người
dì hành hạ, nhưng thực ra lại là vị cứu tinh của thế giới này.
Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn
thấy Tiểu Minh Viễn cầm cây chổi trong tay mà nhỏ giọng lẩm bẩm điều
gì đó, một lát sau liền cưỡi chổi chay đi chạy lại trong sân, khuôn
có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Tôi đột nhiên cảm
thấy, nếu hồi đại học mình chọn ngành sư phạm mẫu giáo thì tốt
biết mấy, như vậy bây giờ tôi đã biết phải làm thế nào rồi…
Vốn tôi định hai ngày
nữa sẽ cùng chú trưởng thôn lên thị trấn bán hồng, nhưng giờ lại
xảy ra chuyện như vậy, tôi chẳng còn chút tâm trạng nào mà đi nữa.
Thế là tôi bèn tới nhà chú trưởng thôn, đưa cho chú địa chỉ của chú
Hàn và Cung Lượng, bảo chú nhanh chóng thu hết hồng của các nhà về,
rồi chuyển lên thị trấn một thể.
Vốn chú trưởng thôn
hết sức vui mừng, nhưng khi nghe tôi nói giá cả của hai bên không giống
nhau thì lại cảm thấy rất khó xử, bèn hỏi: “Chuyện giá cả này
phải giải quyết sao đây?” Mọi người trong thôn cùng bán hồng, dù gì
thì cũng không thể mỗi người mỗi giá được.
Về việc này thì tôi
sớm đã nghĩ ra cách giải quyết, bèn cười nói: “Cháu sớm đã nghĩ ra
cách rồi, chỉ là không biết mọi người trong thôn có đồng ý hay không
thôi.”
Chú trưởng thôn vội
vàng nói: “Vậy cháu mau nói đi, có lý nào mọi người lại không đồng
ý cơ chứ.”
“Cách của cháu là
chú hãy thu hết hồng của mọi người về với giá thống nhất ba xu một
cân. Dù sao mang hai ngàn cân hồng này lên thị trấn cũng chẳng phải
việc dễ dàng, ít nhất cũng cần hai người đi mới được, cần có một
chiếc xe nữa. Đó là chưa kể lên thị trấn rồi, nói không chừng còn
phải ăn bữa cơm trưa, mà những việc này thì đều tốn tiền. Không nói
chuyện khác, chỉ riêng thuê xe cũng tốn một đồng một ngày rồi, hai
người kia cũng phải trả một đồng một người một ngày nữa, rồi tiền
ăn uống cũng cần trả mỗi người một đồng cho đúng tiêu chuẩn. Chỗ
tiền còn lại, chúng ta hãy coi đó như là tài sản chung của cả thôn,
gặp lúc tết nhất hoặc là hiếu, hỉ thì mang ra dùng. Nếu sau này
kiếm được nhiều tiền hơn, có khi còn đủ làm đường, xây trường học
ấy chứ.”
Suốt cả ngày hôm đó,
tôi đều ở cùng Tiểu Minh Viễn, buổi sáng dạy nó học bính âm, buổi
chiều dạy nó mấy bài thơ nổi tiếng, như là bài Cố hương, hay là Cày đồng đang buổi ban trưa.
Thằng bé này trí nhớ
tốt, tôi chỉ đọc hai ba lượt là nó đã nhớ được rồi, mất có mấy
phút là học thuộc được một bài thơ. Chẳng bao lâu sau, bao nhiêu thơ
từ trong đầu tôi đã bị moi móc ra sạch sẽ. Tất nhiên tôi không thể để
nó nhìn ra điều này, đành nói là hôm nay muộn rồi, phải đi ngủ.
Sáng hôm sau khi ngủ
dậy, tôi chợt phát hiện bầu má thằng bé dường như đã đầy đặn hơn,
trong lòng không khỏi mừng thầm. Thế là tôi vội vã đưa tay ra bế nó
lên, quả nhiên đã nặng hơn lúc mới đến một chút. Thật là quá tuyệt,
xem ra kế hoạch vỗ béo của tôi đã bắt đầu có hiệu quả rồi.