Trần Lục cùng Thiên Uyển cưỡi Bạch Linh đi đến một vài chỗ có phong cảnh đẹp ở Thiên Vân tông.
“Ca, ngươi biết chúng ta sắp đi tới Nam Vực gặp tông môn Bạch Hoa để cùng tham gia thú triều không?”
Thiên Uyển giữ eo Trần Lục biểu cảm vô cùng lo lắng hỏi.
“Nam Vực? Ta chưa nhận được.”
Trần Lục lắc đầu nói.
“Vậy muội biết được những gì, có thể kể cho ca nghe một chút?”
Trần Lục mỉm cười hiền hòa nhìn Thiên Uyển.
“Haiz, Nam Vực cách 10 năm sẽ có một đợt thú triều lớn, chúng ta sẽ được cử đi cùng ba vị trưởng lão để cùng Bạch Hoa tông ngăn thú triều, mỗi lần thú triều kết thúc thì chỉ có vài người còn sống trong ba ngàn đệ tử, ba vị trưởng lão được cử đi có khi toàn bộ đều bị diệt.”
Thiên Uyển ánh mắt vô cùng lo lắng thở dài nói, nàng là được trưởng bối kể lại mới biết được thú triều không đơn giản như vẻ bề ngoài là đi lịch luyện.
“Chỉ là đi Nam Vực ngăn thú triều giúp người dân an bình thôi, làm được việc thiện như vậy ca chết cũng cam lòng rồi.”
Trần Lục luôn là một vẻ ôn nhu với Thiên Uyển.
“Vậy ta sẽ cùng ca đi làm việc thiện, dù chết cũng cam lòng.”
Thiên Uyển nở một nụ cười hạnh phúc nói.
Nàng và Trần Lục sau trời tối đã trở về phòng của mỗi người.
Trần Lục nhìn viên đan dược màu cam trong tay sau đó một ngụm nuốt vào bụng, toàn thân tu vi Song Kỳ trung giai hạ thấp còn sơ giai, đến Nhất Kỳ thượng giai thì dừng lại.
“Tu vi đã giảm đến Nhất Kỳ, ta là phải tu đến viên mãn rồi chân cảnh mới có thể bước tới Song Kỳ.”
Trần Lục mỉm cười nói, trong đan điền của hắn thì cán của Song Kỳ đã tan biến.
“Chiến Lực của ngươi đã bị phong ấn, nếu muốn trở lại như cũ thì dùng thần thức đánh tan đan dược trong thân thể.”
Âm thanh của Hạo Trung lão giả vang vọng trong đầu của Trần Lục.
“Cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, Trần Lục bước tới đẩy cửa ra thì thấy Trúc lão đang chờ bên ngoài.
“Lão phu không làm phiền ngươi chứ?”
Trúc lão mỉm cười nhìn Trần Lục một lúc lâu mới nói.
“Không phiền, Trúc lão tìm ta là có việc gì?”
Trần Lục lắc đầu thản nhiên nói.
“Đi với ta một chút.”
Trúc lão xoay người bước đi, Trần Lục đóng cửa phòng lại để Bạch Linh đang ngủ say ở trong phòng một mình.
“Ngươi đã nghe về chuyện Nam Vực chưa?”
Trúc lão vừa bước đi vừa chậm rãi nói.
“Đã nghe qua.”
Trần Lục nhẹ gật đầu nói.
“Là Thiên Uyển kể cho ngươi?”
Trúc lão dường như đã biết trước liền nói.
“Phải, là muội ấy nói cho ta biết.”
Trần Lục sắc mặt không biểu tình nói.
“Ngươi từ khi gia nhập Thiên Vân tông đến giờ đã 2 tháng, mà vẫn chưa có một vị sư phụ nào phải không?”
Trúc lão dừng lại xoay người nhìn vào mắt Trần Lục.
“Ta cũng không quan tâm đến mấy việc đó cho lắm, việc quan trọng là tìm tài nguyên tu luyện mà thôi.”
Trần Lục cười nói.
“Lão phu có thể cho ngươi mấy thứ đó, rất nhiều nữa là đằng khác.”
Trúc lão nhìn lên trời sao vô tận thản nhiên nói.
“Thật sao?”
Trần Lục nhướng mày kinh ngạc hỏi.
“Nhưng mà hứa với lão phu, khi từ Nam Vực trở về phải bái ta làm sư.”
Trúc lão nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trần Lục nói.
“Làm sư phụ sao? Chuyện này đợi khi ta trở về, chúng ta lại bàn bạt tiếp.”
Trần Lục mỉm cười nhẹ gật đầu nói.
“Vậy ta chờ ngươi ở Minh Sơn.”
Trúc lão nhẹ gật đầu sau đó hóa thành lục quang biến mất.
Trần Lục cúi người cũng trở về gian phòng của mình, hắn thổi tắt nến và đóng toàn bộ cửa lại.
“Sư phụ sao?”
Trần Lục nằm trên giường nhìn lên trần nhà hơi híp mắt nói.