Trần Lục ngưng tụ toàn bộ pháp lực vào cơ thể, hắn mở mắt ra bên trong tràn đầy chiến ý mãnh liệt.
Từ khi tu vi ổn định đến nay, đây là lần đầu hắn dốc hết toàn lực sinh tử để đấu một trận.
Hải Long phá tan phong ấn, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Trần Lục.
“Ngươi, ngươi, ngươi không thoát được!”
Hải Long rít gào một tiếng ồ ồ khó nghe đến cực điểm.
Trần Lục kinh hãi lui về sau một bước, hắn vừa mới chấn động khi nghe Hải Long cất tiếng nói.
“Nó tới, cẩn thận!”
Hạo Trung thấy Trần Lục mất cảnh giác liền nhắc nhở hắn.
“Huyết Tử Lôi Xà Diệt Thế.”
Trần Lục dồn sức vào chân phóng thẳng về phía Hải Long, hắn bộc phát ra lôi điện diệt thế nhìn như được một con mãng xà bao bọc toàn thân.
Tiếng nổ ầm ầm vang khắp trời, gây chấn động toàn bộ 5 dặm xung quanh.
Khói bụi tiêu tan, Trần Lục toàn thân đầy máu bước chân khập khiển từ đám khói đi ra.
Hắn xoay người nhìn thấy Hải Long đứng dậy nhìn chằm chằm vào mình.
Trần Lục ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và rung động nhìn nó.
“Ngươi, ngươi, ngươi.”
Hải Long cất ra lời nói mang theo điên loạn và oán hận sau đó ngã trên đất.
Trần Lục nhếch môi cười sau đó điều khiển Tuyết Kiếm đang cắm dưới đất không xa, một kiếm đâm thẳng vào đầu của Hải Long, sinh mệnh của yêu thú độc tôn Song Kỳ đã triệt để tử vong.
Túi trữ vật màu đỏ của Trần Lục lơ lửng giữa không trung bay tới hút lấy thi thể của Hải Long vào trong túi.
“Nhiệm vụ đầu tiên, hoàn thành.”
Trần Lục nở một nụ cười mãn nguyện sau đó xoay người rời đi, hắn bước chân khập khiển nhưng mang theo ngạo nghễ khó ai sánh bằng trong cùng cảnh giới.
Xung quanh hồ đã xuất hiện vô số đệ tử Thiên Vân tông nhìn theo bóng lưng của Trần Lục.
“Đệ tử nội môn này là ai? Tại sao ta chưa thấy bao giờ.”
“Có thể tiêu diệt được Hải Long, chắc là đệ tử của vị trưởng lão nào đó rồi.”
“Kẻ này sớm muộn cũng sẽ danh chấn toàn bộ Thiên Vân tông nội môn.”
Từng tiếng bàn tán của đám đệ tử nội môn vang lên xung quanh hồ, cả đám ai cũng khiếp hãi trước sự cường đại của Trần Lục.
Hắn đã gần tới được phòng của mình thì nghe tiếng ầm ầm chói tai, Trần Lục khóe môi cong lên một nụ cười.
“Hộ Pháp Trận, mở cho ta.”
Trần Lục nắm lệnh bài bên hông nói nhỏ vào trong đó, lệnh bài phát sáng hóa thành hào quang bao phủ Trần Lục vào trong.
Căn phong của Trần Lục được bốn tu sĩ vây quanh đánh phá trận pháp, giờ phút này thì căn phòng của Trần Lục phát sáng tỏa ra hào quang của hộ pháp trận.
“Thật tiếc quá, ta vừa trở về kịp lúc.”
Hào quang từ phía xa bay tới, bên trong hào quang chính là Trần Lục, hắn dung nhập vào trong phòng trước sự ngỡ ngàn của bốn đệ tử kia.
“Hừ, chúng ta đã xem thường trận pháp hắn tạo ra rồi.”
Thiếu niên áo tím lúc trước tấn công Trần Lục mở miệng nói.
Hắn quay người rời đi, ba người khác cũng là thở dài không cam lòng mà rời đi.
Trần Lục vừa về tới phòng đã phun ra một búng máu, hắn và Hải Long trực tiếp va chạm như vậy đã khiến thân thể muốn vỡ vụn, trụ được tới giờ phút này đã là cực hạn của hắn.
“Trần Lục mau dưỡng thương.”
Hạo Trung cất giọng, lão vung tay liền có kim quang nhàn nhạt bao phủ cơ thể Trần Lục, kim quang này chỉ giúp hắn điều chỉnh thân thể để ổn định thương thế nhanh hơn.
Ở một ngọn núi cao nhất Thiên Vân tông, có một thiếu niên vóc người khá nhỏ nhắn cùng mái tóc ngắn màu lam nhạt đang ngồi ở vách đá đu đưa hai chân.
Nhìn vào người ta sẽ thấy đó là một thiếu niên dễ thương, phía sau thiếu niên này có hai người đeo mặt nạ mặc áo đen.
“Điện hạ, Trần gia quả thật đã bị tấn công.”
Tên đeo mặt nạ đứng bên trái cung kính nói.
“Vậy sao, xem ra là đám Huyết Lạc đã làm.”
Thiếu niên vẫn ngồi ở vách đá đạp chân vào không khí.
Thiếu niên ngửa đầu lên nhìn trời nói:
“Đứa trẻ đó là Trần Lục nhỉ?”
“Dạ phải.”
Tên đeo mặt nạ bên phải cung kính đáp.
Thiếu niên lại chuyển mắt về phía căn phòng của Trần Lục một lần nữa cất giọng nói:
“Để Trúc lão xem chừng hắn.”
Người áo đen bên phải quỳ một chân xuống nhận lệnh sau đó rời đi.
Không lâu sau đó lại có một người khác xuất hiện, người này toàn thân bạch y có một chiếc mặt nạ đeo che nửa phần dưới.
“Chúng ta phải đi hỏi thăm chủ mới của Thiên Sơn một chút chứ, Cửu Luân ca?”
Thiếu niên đứng dậy quay người hơi nghiêng đầu nhìn người bạch y nói.
“Ờ.”
Người tên gọi là Cửu Luân nhẹ gật đầu, cả hai rất nhanh đã hóa thành lưu quang bay mất.
Trúc lão ở chỗ khảo hạch đệ tử cũng là nhìn lên trời, hướng lão nhìn chính là hai đoàn lưu quang vừa mới bay ngang qua.
“Trúc lão, điện hạ nhờ ông chăm sóc tiểu tử họ Trần kia.”
Một bóng người vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng Trúc lão nói.
Trúc lão không nói lời nào chỉ giơ lên con ấn đá có một chữ duyệt, người đeo mặt nạ kia thấy vậy cũng rời đi.
“Trần Lục đã giết được Hải Long, sinh vật được cho là mạnh nhất Song Kỳ cảnh, nói với khố phòng ban thưởng cho hắn như đã định, còn thêm một số thứ như Hòa Cốt đan, Tụ Hồn dược, Hóa Thể đan.”
Trúc lão nhìn ra ngoài cửa thản nhiên nói, bên ngoài là có một trung niên đang quỳ gối lập tức nhận lệnh rời đi.