Trở Về Thiên Sơn

Chương 17: Chương 17: Bảo Lâu




“Đây là Song Kỳ cảnh sao?”

Trần Lục trong lòng thầm kinh ngạc, hắn cảm thấy toàn thân mình như đã thoát thai hoán cốt.

Tuổi thọ có thể sống đến 300 năm, thần thức và linh hồn cũng đột phá, thân thể tràn đầy sức mạnh.

“Ra đây là chêch lệch giữa Nhất Kỳ và Song Kỳ, khoảng cách này khó mà bù đặp được, trừ khi ngươi có bảo vật có thể ngang với Song Kỳ.”

Trần Lục nhìn hai tay nở ra một nụ cười hài lòng, hắn ngồi dậy bước ra khỏi phòng, hướng về phía phòng nhận nhiệm vụ của tông môn.

Vừa mới bước vào phòng thì đã có một đệ tử ở quầy tiếp đón, hắn là Thế Niên đệ tử phụ trách giao nhiệm vụ ở đây.

“Chào, vị huynh đệ có vẻ như là người mới tới, nào hãy xác nhận xem có mình ở đây không?”

Thế Niên lấy ra một cái mâm gỗ, bên trên là bảy tấm lệnh bài bằng gỗ khắc tên khác nhau, trong đó hắn thấy được tên của một người khá quen thuộc, Thiên Uyển.

Trần Lục bước tới lấy lệnh bài của mình treo ở bên hông, hắn nhìn Thế Niên nói:

“Sư huynh, nhiệm vụ ở đây làm như thế nào? Có thể đổi hay bán vật phẩm ở đâu?”

Thế Niên cười vô cùng niềm nở cất giọng nói:

“Ở đây có hai loại nhiệm vụ, thứ nhất là nhiệm vụ trong ngày, thứ hai là nhiệm vụ dài hạn, nhiệm vụ trong ngày sẽ nhận được danh vọng từ 100 đến 10 vạn, trong đó giết yêu trừ ma và săn giết yêu thú là được nhiều danh vọng nhất, mấy cái khác đều là việc vặt cũng không dễ làm đâu.”

Trần Lục tỏ vẻ hứng thú nói:

“Vậy nhiệm vụ dài hạn là như thế nào?”

Thế Niên hơi vuốt cằm đáp:

“Nhiệm vụ dài hạn là những nhiệm vụ đường xa chỉ dành cho tu sĩ Song Kỳ trung giai, nó có thể kéo dài một tháng hoặc một năm, thậm chí còn có thể vượt qua thời hạn một năm.“.

Trần Lục vuốt cằm gật đầu đã hiểu nói:

“Vậy còn trao đổi vật phẩm và bán đồ ở đâu?”

Thế Niên lắc đầu than thở nói:

“Huynh đệ à, miệng của ta nói từ nãy giờ đã khô hết cả họng rồi, cần một gì đó để mua rượu uống.”

Hai ngón tay của Thế Niên xe xe vào nhau còn ánh mắt thì nhìn lên trần nhà, Trần Lục mỉm cười lấy ra một cái túi quăng lên bàn.

Thế Niên nhận lấy vẻ mặt càng cung kính nói:

“Trao đổi và buôn bán vật phẩm thì cứ tới Bảo Lâu ở phía đông cách đây 3 dãy núi, huynh đệ còn muốn hỏi gì nữa không?”

Trần Lục nhìn đống nhiệm vụ trên bảng một lúc rồi nói:

“Ta nhận nhiệm vụ này.”

Thế Niên nhìn vào hướng ngón tay Trần Lục thì nét mặt kinh hãi nói:

“Nè, ta khuyên huynh đệ một câu thật lòng, đừng chọn nhiệm vụ tiêu diệt con Hải Long này, nó đã giết rất nhiều đệ tử Song Kỳ rồi, những người cường đại hơn cậu cũng là rơi vào bụng nó.”

Trần Lục mỉm cười thản nhiên nói:

“Nó là mục tiêu mà ta nhắm trúng, ngươi cứ lấy đi.”

Thế Niên do dự một chút cũng thở dài lấy tấm nhiệm vụ đó xuống giao cho Trần Lục, những người trước kia hắn cũng đều khuyên, nhưng đều vô dụng và lần này cũng như vậy.

Trần Lục quay người rời đi, theo lời của Thế Niên bước theo hướng đông qua ba dãy núi là tới được Bảo Lâu của Thiên Vân tông.

Hắn trên đường đi gặp được vô số công pháp kì lạ, nhưng đa số đều là võ thuật khó mà nắm bắt được.

“Trùng Độc Hòa Cốt.”

Một bóng người màu tím vung ra ngón tay tới chỗ Trần Lục, ngón tay của hắn có móng nhọn chảy ra vài giọt độc.

Trần Lục theo bản năng né xuống xoay người nắm lấy cổ tay thân ảnh áo tím kia.

“Huynh đệ, thân thủ của ngươi cũng may rất linh hoạt, nếu không ta lại gặp một mớ phiền phức đó.”

Thân ảnh áo tím kia là một thiếu niên anh tú với nụ cười hiền hòa.

Trần Lục mặt không biểu tình quay người rời đi.

“Hắn dùng độc, xem ra không phải kẻ dễ đối phó.”

Trần Lục thầm nghĩ trong lòng, ngón tay lúc nãy của thiếu niên áo tím làm hắn tưởng là một cái đuôi bọ cạp cực độc đâm tới, nếu trúng một đòn vừa rồi e là toi mạng.

“Xem ra đám đệ tự Thiên Vân tông, cũng là có một vài kẻ sử dụng tà đạo.”

Trần Lục cảnh giác xung quanh trong lòng thầm nghĩ.

Hắn một đường thẳng tiến cuối cùng cũng tới Bảo Lâu, toàn lâu các này lấp lánh hào quang của vô số bảo vật, nhìn vào liền biết bên trong toàn đồ tốt.

“Cần tìm một ít công pháp lôi và phong, ta sẽ học hỏi một chút rồi tự tạo ra chiêu thức cho bản thân.”

Trần Lục ý đã quyết liền bước vào trong lầu các, một nữ nhân ở quầy thấy Trần Lục đi tới chỉ liếc nhìn rồi không để ý nữa.

“Sư tỷ, ta muốn mua công pháp.”

Trần Lục nhìn thiếu nữ hơi khách khí nói.

Thiếu nữ thấy biểu hiện của Trần Lục có chút thành thật cũng hơi vui vẻ nói:

“Cứ đi lên lầu 3 sẽ có công pháp đủ loại.”

Trần Lục hướng cầu thang đi thẳng lên tầng 3, quả nhiên ở đây có vô số công pháp, cái nào cũng đắt đỏ phải hoàn thành hơn trăm nhiệm vụ mới đủ tiền mua.

Cũng có một số công pháp đặc thù của tông môn, phải dùng danh vọng mới có thể mua được.

“Xem ra phải nhìn qua một chút, chừng này công pháp phải lựa thật cẩn thận.”

Trần Lục bước tới kệ sách thứ nhất có một chữ phong, bắt đầu nhìn sơ qua công pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.