Trở Về Thiên Sơn

Chương 23: Chương 23: Hoang tàn




Thiếu niên vóc người nhỏ nhắn bước chân đi qua vô số thi hài trên đất.

“Woa, trận chiến này rất tàn khốc đó Cửu Luân.”

Thiếu niên kia nhìn xung quanh vẻ mắt vô cùng vui vẻ nói.

“Phải.”

Cửu Luân chỉ gật đầu nói một chữ, hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng không thay đổi.

Bên trái thiếu niên kia còn có một kẻ toàn thân áo tím, cũng đeo một cái mặt nạ màu trắng không có hình, che đi toàn bộ khuôn mặt chỉ để lại một màu trắng của chiếc mặt nạ.

“Ngươi là.”

Một ông lão chống trường thương trên đất ánh mắt kinh hãi, thân lão toàn là thương tích do binh khí gây ra, trong tay còn ôm một đứa trẻ đang ngủ.

“Ơ, bên này vẫn còn một lão già.”

Thiếu niên nhìn về lão già mỉm cười vẫy vẫy tay chào.

Lão già cảnh giác lui một bước, toàn thân bạo phát ra tu vi của Ngũ Kỳ thượng giai.

“Tiếc thật, lão đã là đèn sắp cạn dầu, để giúp ngươi một đoạn đường đi.”

Thiếu niên nở một nụ cười nham hiểm, toàn thân bạo phát ra tu vi Ngũ Kỳ.

“Ngũ Kỳ chân cảnh!”

Lão già kinh hãi nhìn thiếu niên trước mắt, nhưng lão vẫn không lui bước mà liều mạng lao tới.

Thiếu niên kia không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau lão già, trên tay cầm một cái đầu còn đang chảy ra máu tươi.

Thân thể lão già ngã xuống đất máu văng tung tóe, bên tay khác của thiếu niên là ôm một đứa trẻ.

“Đem thân thể lão ta về nghiên cứu.”

Thiếu niên giọng nói trở nên trầm xuống.

“Chúng ta xong việc ở đây rồi, Hàn.”

Cửu Luân đặt cái xác của lão già kia vào hầm băng sau đó đạp không mà đi.

“Oa oa oa.”

Anh nhi trong tay đã khóc ầm vang cả một vùng, nơi đây cũng chỉ còn là một đống hoang tàn.

“Tên của ngươi từ giờ sẽ là Trần Vũ.”

Hàn nhìn tiểu anh nhi trong tay mỉm cười vuốt mặt của bé.

Hắn giao anh nhi cho tên áo tím bên cạnh, Hàn hướng về một nơi khác mà đi tới.

Cách đó không xa đã có một người nhìn thấy được tất cả, kẻ này không phải là người của Trần gia mà là kẻ tấn công Trần gia.

Khi người này vừa quay đầu định rời đi thì đã thấy Cửu Luân ở phía sau, hắn dùng một ngón tay quẹt qua cổ kẻ đó thì lập tức đầu lìa khỏi cổ.

“Biết nhiều như vậy, sống cũng không có ích gì.”

Cửu Luân nói xong liền rời đi, hắn cùng kẻ áo tím kia hướng về Thiên Vân tông.

Hàn đã đi tới một phế tích, hắn kết ấn vài lần liền khởi động một cấm chế nào đó, đột nhiên từ mặt đất xuất hiện tầng hầm.

“Tới lúc rồi nhỉ?”

Hàn nhìn vào tầng hầm tự nói, hắn đeo một chiếc mặt nạ che toàn khuôn mặt chỉ để lại một con mắt phải, hoa văn trên mặt nạ là hình một ngọn lửa đỏ thẫm.

“Ting, ting, ha ha ha.”

Hàn tiếng cười khích vui vẻ nhảy nhót đi vào tầng hầm.

Dưới tầng hầm này có hai người đang chiến đấu với nhau vô cùng kịch liệt, tộc trưởng Trần gia Trần Quân đang đấu với Huyết Lạc tộc trưởng Huyết Sinh.

Trận chiến cường đại bộc phát ra ngoài là hai tu sĩ Lục Kỳ thượng giai.

“Tiêu Dao Phi Kiếm.”

“Huyết Lâm Tứ Hải.”

Trần Quân chém vào hư không tạo ra một thanh cự kiếm chém tới, Huyết Sinh triệu hồi ra một đoàn huyết khí hóa thành đao nghênh kiếm.

Hai chiêu va chạm làm cho nơi đây rung lắc dữ dội, nhưng mà không thể sập được bởi vì ở đây có một trận pháp phòng hộ rất đặc biệt.

“Kẻ nào?”

Cả hai sau mấy chiêu thức đó đã xoay người nhìn về phía bóng dáng bên ngoài cửa.

“Úi, ta bị phát hiện rồi.”

Hàn tỏ vẻ bối rối quay qua quay lại.

“Hừ, chết đi cho ta.”

Huyết Sinh lập tức xông lên vồ một trảo về phía Hàn.

“Khoan đã, khoan đã, ta.”

Hàn chưa nói hết lời đã thấy một trảo tới gần, Huyết Sinh vẻ mặt cười đắc ý đầy tà ác, nhưng khi hắn kinh ngạc nhìn lại thì một trảo của mình đã bị hai ngón tay của kẻ trước mắt chặn lấy.

“Ta rất mạnh đó nha.”

Con mắt phải của Hàn biến đổi thành màu đỏ máu, trong ánh mắt đó là sự tà ác đến làm người ta run rẩy linh hồn.

Sau đó bàn tay của Hàn đâm vào tim của Huyết Sinh, hắn lạnh lùng nhìn Huyết Sinh miệng tràn đầy máu tươi.

Hàn vung tay một lần nữa đã đánh bay Huyết Sinh, Trần Quân cau mày lui về sau rút ra chí bảo của Trần gia.

Bảo vật này là một cây châm khắc họa tiết rồng, uy áp từ cây châm tỏa ra trấn áp được cả khí thế của Hàn.

“Là Châm Hoàng.”

Trong ánh mắt của Hàn đã hiện ra sự điên cuồng tới cực điểm.

“Ta phải lấy được nó, tham vọng, tham muốn, sở hữu, của ta, đầu óc đang quay cuồng, nó là của ta!”

Hàn ôm đầu điên cuồng gầm thét, hắn dần dần hóa thành một con rồng ba đầu màu đen, đầu rồng được bọc lại bởi họp sọ của loài dê.

“Nó là của ta, Châm Hoàng!”

Hàn gào thét rồi lao tới như một con thú điên dại mất kiểm soát.

“Thần Châm Định Thế Gian.”

Trần Quân dùng pháp lực vỗ một chưởng vào châm khiến nó lao thẳng tới.

“Ta, ta, ta thấy nó thật thú vị, Chân Đạo Hắc Cảnh.”

Hàn cười điên loạn một trận tạo ra một quả cầu màu đen bao bọc xung quanh mình rồi lao thẳng tới.

Hắn và Châm Hoàng khí va chạm tạo ra rung chấn muốn đánh sập cả tầng hầm này.

“Ngươi là Hàn, mệnh danh là Cuồng Loạn trong Tam Kiếp Hủy Diệt.”

Trần Quân giờ phút này mới nhận ra được kẻ trước mắt là ai, bởi vì Hàn che giấu khí tức quá tốt làm cho hắn không thể nhận ra trong thời gian ngắn.

“Hoang tàn, tất cả đều hoang tàn.”

Hàn ngửa ba cái đầu rồng lên trời gầm rống, thân hình con rồng này khá giống với rồng Châu Âu.

Từ thân rồng của Hàn mọc ra thêm 2 cặp tay, 6 cánh tay quét qua đã đánh sập tầng hầm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.