“Tất cả không được lười biếng, toàn bộ tập hợp tại chính điện.”
Một âm thanh uy nghiêm vang vọng khắp nội môn đệ tử, đám đệ tử leo ra khỏi giường phóng thẳng ra ngoài.
“Ồn thật, Bạch Linh đi thôi.”
Trần Lục leo khỏi giường rồi kéo Bạch Linh dậy.
Một người một thú cùng đi theo đoàn người tới được chính điện.
“Đã đông đủ rồi.”
Trưởng lão đứng chính giữa nhìn xuống đám đệ tử.
“Ta là thập trưởng lão Tân Phùng, bên trái là thập nhất trưởng lão Tế Đằng, bên phải là thập nhị trưởng lão Mộc Lạc.”
Thập trưởng lão Tân Phùng bước ra giới thiệu với đám đệ tử.
“Hôm nay là chúng ta muốn thông báo, Nam Vực lại sắp có thú triều, Thiên Vân tông sẽ cùng Bạch Hoa tông hợp tác đánh đuổi thú triều.”
Thập nhất trưởng lão Tế Đằng tiếp lời của Tân Phùng trưởng lão.
“Lần thú triều này khá lớn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì các ngươi sẽ được làm đệ tử kí danh tinh anh chân truyền, được thưởng trăm vạn linh đồng, một binh khí loại tốt.”
Thập nhị trưởng lão Mộc Lạc đứng ra trầm giọng nói.
Vô số đệ tử ai cũng cúi người thở dài thở ngắn, ai cũng đều biết mình sẽ buộc phải tham gia đợt thú triều này.
Để mang vinh quang về cho gia tộc và bản thân, dù chết cũng mang một được một chút hư danh giúp ít cho gia tộc.
“Vậy xin hỏi ba vị trưởng lão, khi nào bắt đầu?”
Âm thanh của một thiếu niên vang lên, tất cả nhìn lại thì là một thiếu niên tóc đỏ mang theo vẻ bá đạo cùng kiêu ngạo.
“Hai tháng sau, Bạch Hoa tông sẽ chờ chúng ta ở biên giới Nam Vực.”
Tân Phùng nhìn thiếu niên một chút mới trả lời, thiếu niên tóc đỏ biết được câu trả lời liền xoay người rời đi.
Trong đó cũng có mười mấy tên rời khỏi, bọn họ đều toát lên người một vẻ cao ngạo, hiển nhiên là tu vi khá cao trong học viện.
“Xem ra là không sống lâu được ở thú triều.”
Trần Lục mỉm cười nhìn đám người rời đi trước, hắn bước lên phía trước nhìn một lúc thì thấy được một nữ tử khá quen thuộc.
Nàng vô cùng đẹp làm cho người ta phải si mê, nữ tử này một năm trước chỉ mới là Nhập Kỳ, một năm sau tu vi đã là Song Kỳ sơ giai, hiển nhiên là có được tạo hóa không nhỏ.
Nàng là Ninh Thế Lan mà năm đó Trần Lục đã cứu ở Hoàn Châu thành.
Hắn không định bước tới chào hỏi mà quay người rời đi, vừa bước ra khỏi đoàn người thì Thiên Uyển chạy tới.
“Ca, đợi ta.”
Nàng bước tới bên cạnh Trần Lục nghiêng đầu mỉm cười.
“Ấy, hai vị chờ Trụ mỗ.”
Thiếu niên say rượu lúc trước cũng từ đám đông đi ra tiến tới.
“Trụ sư huynh, đa tạ lúc trước đã giúp.”
Trần Lục ôm quyền thật sâu với thiếu niên họ Trụ này.
Nếu lúc luyện đan không có thiếu niên họ Trụ này giúp một tay, thì Thiên Uyển có lẽ sẽ bị đánh hội đồng rồi sau đó là tới hắn.
“Không sao, Trần Lục đệ cứ gọi ta là Trụ Phong.”
Trụ Phong vỗ vai Trần Lục cười sảng khoải nói.
“Uyển nhi.”
Từ phía xa là Trúc Âm một thân bạch y không nhuốm bụi trần bước tới.
“Trúc tỷ, tỷ cũng đến rồi.”
Thiên Uyển vô cùng vui mừng nắm tay của Trúc Âm.
“Ây, đã có bốn người rồi, hay là chúng ta tìm thêm hai người nữa đi, đi săn thú triều sẽ chia theo nhóm sáu người đó.”
Trụ Phong gõ đầu mình như nhớ ra điều gì liền nói.
Thiên Uyển gật đầu tiếp lời:
“Phải, nếu chúng ta lập một nhóm sẽ ít gặp khó khăn hơn thay vì đi một mình.”
Thiếu nữ nhìn sang Trần Lục thì chỉ thấy hắn cười nhu hòa nhẹ gật đầu, Trúc Âm cũng là mỉm cười không cho ý kiến.
“Chỗ các vị đạo hữu là đang lập nhóm trước sao?”
Một thiếu nữ tuyệt đẹp bước ra từ đám đông nhẹ giọng nói, nàng là Ninh Thế Lan.
“Trần Lục đã lâu không gặp.”
Nàng nhìn về phía Trần Lục mỉm cười nói.
Trần Lục chỉ nhẹ gật đầu, cả hai dù sao cũng chỉ có chút ân tình cứu mạng, vẫn có chút chưa thân thiết.
“Các ca ca, các tỷ tỷ đang lập nhóm săn thú triều sao? Có thể cho đệ tham gia không?”
Một thiếu niên dáng người thấp bé tầm một mét 6 bước tới, nhìn tuổi cũng không quá 14.
“Tiểu đệ trở về với tiền bối đi ha, bọn ta không chơi với trẻ con.”
Trụ Phong vỗ vai đứa bé miệng đầy mùi rượu nói.
“Ca ca hôi hám tránh qua một bên đi.”
Thiếu niên hất tay đẩy Trụ Phong văng ra xa vài trượng, tu vi Tam Kỳ trung giai làm cho đám người còn lại con ngươi co rút.