“Thật ra triệu hồi bọn chúng cũng không giúp được gì nhiều cho ngươi.”
Thái Ân nhìn Hàn thản nhiên nói.
“Dù không giúp được nhiều nhưng cũng làm cho kế hoạch vững thêm một chút, Trần Lục ra sao rồi nhỉ?”
Hàn vung tay liền có màn sáng xuất hiện ra hình ảnh của Trần Lục đang ngồi trị thương.
“Ồ, hắn đã một tháng rồi vẫn chưa xử lý xong những thương thế kia.”
Cửu Luân hơi kinh ngạc với những thương tích trên người Trần Lục nói.
“Cũng thật là lạ, nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ cần nửa tháng là đã khôi phục rồi.”
Hàn gật gật đầu nghiêng người sang một bên nói.
Trần Lục lúc này cũng không hoàn toàn khôi phục nội thương trong cơ thể, vì phía trước là một nhóm tàu có vẻ không mấy thân thiện.
“Mau dừng mấy con tàu này lại, dám cản đường thuyền của chúng ta qua sông, phải cho dừng lại để tính sổ mới được.”
Một tên đầu hói ánh mắt tham lam ra hiệu cho thuyền của mình bao vây chiến thuyền của Thiên Vân tông.
“Lũ cặn bã này.”
Một vị đệ tử cau mày nhìn đám người đang ngang nhiên lên thuyền của Thiên Vân tông.
Mấy đệ tử khác cũng là vẻ mặt khó chịu, chỉ có mấy thuyền trưởng là sắc mặt bình tĩnh nhìn xem tình hình.
“Bỏ ra, tên khốn!”
Ninh Thế Lan bị hai thanh niên nắm tay kéo đi, tu vi của hai kẻ này cũng là Song Kỳ trung giai.
“Lên thuyền này rồi, thì dừng việc làm càn của các ngươi lại thôi.”
Trần Lục đứng dậy chớp mắt đã biến mất, sau đó xuất hiện một cước đá hai thanh niên bay ra khỏi thuyền.
“Đó là kẻ nào? Mau bắt hắn lại.”
Tên đầu trọc cầm đầu tức giận quát lớn.
Đám người xâm nhập trên thuyền chạy tới bao vây Trần Lục và Ninh Thế Lan vào giữa.
“Chết đi.”
Cả đám người xông tới với dáng vẻ cười trên nổi đau của người khác.
“Độc Trùng Hòa Cốt.”
Một âm thanh băng lãnh đột nhiên xuất hiện đánh chết vài người.
“Độc sao?”
Tên đầu trọc thấy khí lạ phát ra liền lui về sau.
Tần Nhân đứng bên cạnh Trần Lục hơi nhếch môi nói:
“Bị thương còn ráng làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi thật sự không sợ mình sẽ bỏ mạng sao?”
“Làm gì tới mức độ bỏ mạng chứ, không phải đồng đội ta ở ngay đây sao?”
Trần Lục nghiêng đầu mỉm cười, Tần Nhân ánh mắt dời qua chỗ khác có chút mất tự nhiên.
Trúc Âm, Trụ Phong, Cửu Xuân và Thiên Uyển đã chạy tới chỗ này, bọn họ đứng xung quanh chỗ của Trần Lục như đang bảo hộ hắn vậy.
“Dù không có được mấy chiêu thức hoàn chỉnh, nhưng cũng là do ta tự ngộ khi dùng hợp Độc Châu.”
Trần Lục thì thâm, ngón tay hắn đưa lên ngưng tụ một tia lôi điện.
“Kích Lôi Độc.”
Tia lôi điện ở ngón tay lao tới xoẹt ngang qua từng người, tạo ra những vết thương nhỏ trên bề mặt da.
“Hừ, giết hết bọn chúng đi.”
Tên đầu trọc hừ lạnh ra lệnh cho đám thuộc hạ ra tay với đám người của Trần Lục.
Đột nhiên một cảm giác kì lạ truyền vào đám người kia, bọn họ như bị tê liệt chỉ biết đứng yên trừng mắt.
“Tần Nhân, cho bọn chúng nếm thử khói độc của ngươi đi.”
Trần Lục mỉm cười nói, Tần Nhân liếc hắn một cái không nói lời nào liền bấm pháp quyết.
Một làn khói độc lan tỏa chuẩn bị tiến tới đám người xâm nhập, thì bị một đạo gió lốc cuốn lấy toàn bộ khói độc bay lên trời.
“Đủ rồi.”
Thập nhất trưởng lão Tế Đằng bước ra bên ngoài nói.
Cả đám đệ tử cúi người thi lễ, những người xâm nhập lên thuyền của Thiên Vân tông cũng đã khôi phục hoạt động, ai cũng có chút sợ hãi lui về sau.
“Ta cho các ngươi thời gian 10 hơi thở, trả lại toàn bộ đồ cướp ở trên mấy chiến thuyền này.”
Tế Đằng lộ ra một tia sát cơ liền có vô số người rùng mình, mấy người xâm nhập xoay người khiếp hãi trả lại đồ rồi phóng thẳng về thuyền của mình.
“Trưởng lão, không phải ông đang bị thương sao?”
Một thanh niên vẻ mặt hiền hòa dìu thập nhất trưởng lão.
“Tu vi này?”
Trần Lục cau mày nhìn thanh niên đang dìu thập nhất trưởng lão.
“Là một Ngũ Kỳ thượng giai, rất có thể là mạnh hơn ba cường giả xuất hiện lúc trước.”
Hạo Trung gật gù phân tích thanh niên trước mắt nói.
“Độ tuổi không quá bảy mươi, ở đây được coi là cường giả hạng nhất.”
Vô Tâm ngáp dài liếc nhìn thanh niên một chút nói.
“Đây vốn không phải thiên tài hay cường giả, mà là một con quái vật.”
Trần Lục cau mày ánh mắt có chút thận trọng, hắn sẽ không đắc tội với những quái vật này, khi tu vi chưa đủ mạnh để chống lại họ.
“Giải quyết một chút chướng ngại thôi, chúng ta quay về.”
Thập nhất trưởng lão Tế Đằng mỉm cười nói, thanh niên kia cung kính dìu trưởng lão vào trong.
Chuyến đi lại tiếp tục thêm bảy ngày thì có một hạm đội chờ bọn họ, những lá cờ treo trên thuyền đều có chữ Nam, hiển nhiên là người của Nam Vực chào đón Thiên Vân tông tới.
“Kim Thuấn của Nam Vực xin được chào đón các vị từ Thiên Vân tông đến.”
Một trung niên toàn thân bạch giáp gọi là Kim Thuấn hành lễ nói.
“Thập nhất trưởng lão Tế Đằng và thập nhị trưởng lão Mộc Lạc của Thiên Vân tông, phụng lệnh tông chủ giúp Nam Vực dẹp yên thú triều.”
Thập nhất trưởng lão Tế Đằng cùng thập nhị trưởng lão Mộc Lạc thi lễ với Kim Thuấn nói.
“Bái kiến hai vị trưởng lão.”
Một thanh niên tuấn tú mặc áo hoàng gia bước tới thi lễ.
“Vị này là?”
Tế Đằng có chút bất ngờ nói.
“Đây là ngũ hoàng tử của Nam Vực chi đế, Phúc Tăng Ngạch.”
Kim Thuấn vội giới thiệu về vị ngũ hoàng tử bên cạnh.
“Thì ra là ngũ hoàng tử, xin bái kiến hoàng tử điện hạ.”
Hai người cũng là không thiếu lễ nghĩa cúi người.
“Ngũ hoàng tử sao? Vậy Nam Vực cũng là một nơi có người trị vì tối cao?”
Trần Lục có chút bối rối với tình huống hiện tại, ban đầu hắn nghe nói hợp tác với Bách Hoa tông để chống lại thú triều, bây giờ tới nơi lại lòi ra một vị ngũ hoàng tử.
“Đương nhiên là có rồi, Bách Hoa tông và hoàng gia Nam Vực là một, nhưng có đến hai vị lãnh đạo là tông chủ và hoàng đế.”
Trụ Phong vỗ vai Trần Lục từ từ giải thích.
“Tông chủ giải quyết về mặt quân sự và nội bộ, hoàng đế là người chịu trách nhiệm về ngoại giao và luật cai trị trên lãnh thổ.”
Cửu Xuân nhẹ gật đầu tiếp lời nói.
Trúc Âm lúc này mỉm cười thêm vào phần cuối của hệ thống nói:
“Nhưng tông chủ và hoàng đế điều không có quyền lực tối cao bằng Hoàng Tông Đế, ông ấy là người có thể phế vua và gạt bỏ tông chủ một cách dễ dàng, là một vị thái tổ duy nhất còn tồn tại của Nam Vực.”
Trần Lục nhếch môi liền nói:
“Vậy khi vị thái lão tổ này mất liền khiến Nam Vực thành một con rắn mất đầu, nhiều ánh mắt sẽ nhắm vào đó mà phân chia Nam Vực, khiến nó bị chôn vùi trong lịch sử.”
Lời này vừa ra thì ba người khác sắc mặt đại biến sau đó trầm mặt xuống, dù Trần Lục nói cho ba người họ nghe, nhưng đây là điều cấm kị trong Nam Vực.
“Lời này chỉ có thể một lần, đường còn dài đừng để vì một lời tùy tiện mà bỏ mạng oan uỗng.”
Trúc Âm lạnh lùng lườm Trần Lục sau đó rời đi, Trụ Phong cũng lắc đầu rời đi.
“Thú vị, chỉ mới hai mươi tuổi đã biết được trọng lượng của Hoàng Tông Đế như thế nào, tương lai thật mong chờ ngươi đến được đó.”
Cửu Xuân híp mắt chỉ cười cho qua chuyền rồi rời đi, phía xa là một bóng trắng nhìn theo những chiến thuyền.