Trở Về Thiên Sơn

Chương 37: Chương 37: Sắp viên mãn




Tần Nhân sắc mặt biến đổi trầm giọng nói:

“Ngươi là muốn làm cái gì?'

Trần Lục nhếch môi lộ ra vẻ khinh thường nói:

“Không phải trong lòng ngươi biết rõ hơn ai hết sao?”

Tuyết Kiếm vung tới cùng với một thanh xà kiếm va chạm vào nhau, phút chốc tạo ra gợn sóng thu hút một vài tu sĩ gần đó.

“Hai kẻ này bị điên rồi sao? Đang chống lại yêu thú sao đột nhiên lại đánh nhau?”

“Đem tư thù cá nhân ra để giải quyết trong tình huống như vậy, không sợ bị yêu thú ăn thịt sao?”

Từng tiếng bàn luận vang lên nhưng đa số là phẫn nộ và chán ghét.

Tiếng kiếm va chạm thu hút vô số yêu thú vây quanh, bọn chúng điên cuồng lao tới.

“Lôi Vực.”

Trần Lục hừ lạnh ngưng tụ lôi điện vào Tuyết Kiếm rồi ghim xuống mặt nước.

Lôi điện bộc phát giật vô số yêu thú thành thịt vụn, một số con cường đại thì bị tê liệt.

“Độc Trùng Hòa Cốt.”

Tần Nhân cũng là vung một trảo chộp lên mắt nước, độc lan tỏa ra xung quanh hồ khoảng 30 trượng, vô số yêu thú nổi lềnh bềnh trên mặt hồ toàn thân xanh tím.

“Gào!”

Một tiếng rít chói tai vang lên, một con Hải Sư ngoi lên mặt nước dùng bốn cái vây to lớn vỗ mạnh xuống mặt nước tạo ra sóng dữ.

“Mượn độc của ta để làm hại các sư huynh đệ khác?”

Tần Nhân hừ lạnh bàn tay chuyển hướng điểm vào ngực phun ra một ngụm máu hòa vào nước sông.

Chất độc lan tỏa cũng đã toàn bộ tiêu biến không thấy đâu, Trần Lục thừa cơ hội này phóng một đoàn lôi điện về phía Tần Nhân.

Tần Nhân nhận ra nguy hiểm lách qua trái, lôi điện xoẹt qua làm cho vài cọng tóc rơi xuống.

Lôi điện kia đã đâm trúng hai con cá với chiếc hàm gớm ghiết làm chúng chết ngay tại chỗ.

“Hừ.”

Trần Lục và Tần Nhân đồng thời hừ lạnh một tiếng nhìn đối phương.

Cả hai đều biết một đòn đó là sát chiêu nhắm vào ai, cũng là do Tần Nhân thân thủ linh hoạt mới tránh được một kiếp.

Nếu đổi lại là người khác thì khi cảm nhận được nguy hiểm đã bị lôi điện kia cắt xuống đầu lâu.

“Độc Xà Vũ Động.”

Tần Nhân vung xà kiếm trong tay chém ra vô số tơ độc xuyên vào người yêu thú.

“Hủy Thiên Huyết Lôi Xà.”

Trần Lục ngưng tụ huyết lôi ở Tuyết Kiếm sau đó chém ra thành hư ảnh của một con mãng xà.

Lôi điện chạm vào mặt nước liền lan ra với tốc độ chóng mặt, lại vô số yêu thú phải bỏ mạng.

“Đừng có bắt chước.”

Tần Nhân cau mày nhìn Trần Lục nói.

“Yêu thú bản mệnh của ta là xà, việc gì phải bắt chước ngươi?”

Trần Lục mỉm cười nói.

“Thật là.”

Trụ Phong nhìn hai người đang liên tục tranh đấu thì thở dài.

Hắn lúc này cũng đang bắt một con tôm rất lớn, tu vi của nó là Song Kỳ thượng giai nhưng rất là khó bắt.

“Thiên Không Cuồng Loạn.”

Âm thanh của Cửu Xuân vang lên, mặt nước rung chuyển bắn thẳng lên trời tạo thanh một trụ nước.

Bên trong cột nước có vô số yêu thú vung vẫy, một đạo cuồng phong màu trắng cắt vào cột nước xé nát toàn bộ yêu thú.

“Trần Lục sư huynh, ta tới trễ.”

Cửu Xuân đứng trên mặt nước mỉm cười nói.

Hắn thân thể linh hoạt liên tục né tránh được yêu thú từ phía dưới tấn công lên.

Tốc độ nhanh lại còn thêm cuồng phong sắc bén làm cho người ta có chút lạnh sống lưng.

Trúc Âm thì xung quanh biển hoa bay múa chém giết được một số lượng yêu thú đáng kể, chỉ còn Thiên Uyển và Ninh Thế Lan là phải hợp sức lại mới đánh giết được nhiều yêu thú.

Ánh sáng bình minh đầu tiên chiếu rọi xuống sông Tô Lịch, đoàn yêu thú toàn bộ đều chui xuống nước.

Để lại đó là một biển xác lên đến vài ngàn con yêu thú cấp Nhập Kỳ đến Song Kỳ, trong biển xác cũng có một số ít đệ tử của Thiên Vân tông.

Trần Lục toàn thân tu vi hao tổn năm phần, Nhất Kỳ thượng giai của hắn đang có chút biến đổi.

Không phải là cảm giác bước vào Song Kỳ mà là muốn phá bỏ giới hạn ngăn cách của Nhất Kỳ.

“Ta sắp đạt đến viên mãn Nhất Kỳ.”

Trần Lục nhìn lên ánh bình minh dần dần lên cao thì thào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.