Trở Về Thiên Sơn

Chương 65: Chương 65: Thánh Kỳ xuất thế ba vị




Hoàng thành giờ chỉ còn là một đống hoang tàn, Hoàng Tông Đế và các vị cao thủ thế lực lớn nằm trên mặt đất không thể cử động.

Hàn xổm ở bức tường thành đổ nát, ánh mắt có chút lười biếng nhìn xuống đám người.

“Tu vi của ngươi là gì chứ?”

Ly Trung, Phần Hỏa Kiếm tông chủ dùng sức lực còn lại nói.

“Cảnh giới Thánh Kỳ mà các ngươi luôn tìm kiếm.”

Một đám người trầm mặt yên lặng, lời của hắn không sai, chỉ khi đột phá đến Thánh Kỳ chân chính mới có thể một mình đánh với mấy chục vị Lục Kỳ.

Dù là nửa bước Thánh Kỳ cũng phải chết dưới tay mấy chục vị Lục Kỳ ra tay liên thủ, còn Thánh Kỳ chỉ cần một cái phất tay đủ để triệt tiêu toàn bộ.

Pháp tắc xung quanh Hàn lưu động làm cho thiên địa thay đổi liên tục.

Một cổ khí tức của thánh nhân bạo phát ra xung quanh, thứ sức mạnh làm vô số lão quái vật như Hoàng Tông Đế mơ ước.

“Pháp tắc thế giới từ 2000 năm trước đã thay đổi, các ngươi cứ đi theo con đường tổ tiên bày sẵn, nên dần dần chỉ xuất hiện nửa bước Thánh Kỳ và sau này là không còn Thánh tồn tại, nếu muốn một bước thành thánh thì các ngươi phải tự mình mò mẫm pháp tắc thiên địa, đừng đi theo con đường tổ tiên đã bày sẵn trước đó nữa, thứ đó giờ đã vô dụng.”

Hàn nhìn một đám người nằm trên đất thản nhiên giải thích khuất mắt bao năm qua của mấy vị lão quái.

“Nói xong lời này rồi thì động thủ đi, Ngũ Vực đều đã thuộc về ngươi rồi.”

Hoàng Tông Đế thở dài nhắm mắt chờ đợi cái chết, mấy vị khác cũng là ánh mắt không cam lòng cùng tuyệt vọng.

Hàn cười một tiếng thản nhiên nói:

“Giết các ngươi thì ta không được lợi ích gì, hãy tự mình tìm hiểu pháp tắc rồi đột phá thành thánh đi, đại lục này cần có Thánh Kỳ bảo vệ, ta và năm kẻ khác không thể một mình làm hết được.”

Tông chủ Đoạn Phi tông phát hiện điều bất thường nói:

“Tại sao lại là ngươi và năm kẻ khác?”

Vô số người đều kinh ngạc không thể tin được vào tai của mình.

Hàn cười cười nhìn lên hư không nói:

“Lục Thánh, ba trong số đó đã hiện thế rồi.”

Hắn vụt thẳng lên không trung vung lên một kiếm chém vào không gian.

“Ah!”

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, không gian rách ra có một trung niên rơi xuống, hắn sau lưng có một vết chém khá sâu do Hàn vừa mới làm.

Hai bóng người khác cũng từ trong không gian bay ra bao vây trung niên kia trong trận hình tam giác.

“Ngươi bây giờ mới xuất thủ sao?”

Một người tóc trắng được hắc khí bao phủ toàn thân nhìn Hàn nói.

“Khai mở một chút kiến thức cho thiên hạ, nên mới chậm trễ một ít thời gian như vậy.”

Hàn cười cười khoác khoác tay nói.

“Là cung chủ của Ma Hoàng cung, Diệt Vô Nhai, Diệt Tôn.”

Tông chủ Tà Chân tông vô cùng kinh ngạc thất thanh kêu lên.

“Vị kia không lẽ là?”

Một thái trưởng lão của Phần Hỏa Kiếm tông thì nhìn về người mặc áo bào màu vàng đất hơi run giọng.

“Tông chủ Thiên Vân tông, Hải Đạo, Đạo Tôn.”

Hoàng Tông Đế ngước nhìn nặng nề nói.

Tên được thêm chữ Tôn ở phía sau, thường là những người đắc đạo siêu việt cảnh giới Lục Kỳ, được sự chấp thuận của Lục Kỳ thế gian mới được phong Tôn.

“Hóa ra các ngươi có sáu tên Thánh Kỳ tọa trấn ở thế giới này.”

Trung niên kia trầm mặt giọng nói có chút giận dữ.

Hải Đạo vẻ mặt không biểu tình thản nhiên nói:

“Ngươi biết được thì hôm nay cũng chẳng thể nào rời đi được.”

Ba vị Thánh Kỳ lập tức đánh tới phía Mạc Can, dù không muốn nhưng hắn phải cố tế ra một món pháp bảo cấp Thánh.

Dưới hào quang của thánh khí thì Mạc Can đã an toàn, hắn lập tức xoay người chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng Hàn thản nhiên phất tay một cái liền thấy không gian xao động, Mạc Can vừa chạy đi rất xa thì quay về chỗ cũ, hắn cố hết sức chạy nhưng vẫn quay về chỗ cũ, không gian xung quanh hắn cứ như bị lập đi lập lại.

Hoàng Tông Đế thấy được một bông hoa từ từ rụng hết lá, sau một lúc trở lại bình thường rồi lại tiếp tục rụng đi.

“Thời không lập lại.”

Mạc Can xoay người vô cùng tức giận nhìn về phía Hàn, hắn biết mình đã bị đánh ấn ký trên người, dù muốn chạy trốn bao nhiều lần cũng trở về đây, không thể chạy được nữa.

“Lại một Thánh Kỳ tinh thông không gian pháp tắc tới mức độ này, Vân Kỳ giới giấu tài cũng thật sâu.”

Mạc Can nắm chặt vũ khí trong tay run giọng nói.

“Nếu ta không sống được thì chí ít phải giết đi vài vị Thánh Kỳ tương lai của Vân Kỳ giới chứ.”

Mạc Can vung vũ khí ra một vệt hào quang chói mắt về phía đám người Hoàng Tông Đế, bọn họ kinh hãi không kịp tránh chỉ trơ mắt chờ chết.

Bàn tay của Hàn uyển chuyển như hồ diệp xuyên hoa, phất tay một cái liền khiến đòn tấn công kia biến mất.

Mạc Can không cam lòng chém ra thêm một đạo, hắn lại một lần nữa lập đi lập lại từng vết chém, nhưng đều không giết được đám người phía dưới.

Diệt Tôn vung tay lên liền có bốn đạo vòng tròn hắc ám vây quanh Mạc Can, từ trong vòng tròn chui ra bốn sợi xích đen trói chặt Mạc Can giữa không trung.

Đạo Tôn cũng nâng một chưởng lên trời, phía trên đầu của Mạc Can xuất hiện một chưởng khổng lồ mang theo thánh lực vô tận.

Đạo Tôn hạ một chưởng xuống vô cùng kinh người thì có một đạo thanh âm phát ra.

“Hải Đạo dừng tay.”

Đạo Tôn nghe thấy có người gọi đích danh mình liền hơi dừng động tác, khi thấy không gian bị xé nứt xuất hiện là một người toàn thân lam y đội mũ rộng vành thì tiếp tục động thủ.

Sắc mặt người áo lam không mấy vui vẻ, hắn vung lên một cây trâm đâm xuyên qua một chưởng, chưởng kia bắt đầu nứt ra như tấm kính rồi vỡ vụn.

Đám người phía dưới thấy một cảnh như vậy liền há hốc mồm, tông chủ Thiên Vân tông Hải Đạo tu vi Thánh Kỳ mà bị tên áo lam ngăn cản một kích khá dễ dàng, đủ biết tu vi đó ngang bằng với bốn vị Thánh Kỳ xuất hiện ở đây.

“Hừ.”

Đạo Tôn hừ lạnh phủi áo rời đi, Hàn thì chỉ cười cười sau đó biến mất giữa không trung, Diệt Tôn chỉ nhìn người lam y mũ rộng vành hơi do dự, sau cùng cũng là Mạc Can cho hắn rồi rời đi.

Người lam y mũ rộng vành phong ấn tu vi Mạc Can lại, hắn nhìn đám người nằm trên mặt đất một chút thì phất tay, một mùi đan dược nồng đậm sộc lên mũi đám người, bọn họ lập tức thấy được linh lực khôi phục rất nhanh, cơ thể đau nhức cũng từ từ hồi phục, khi nhìn lại đã thấy người đó không còn ở giữa không trung nữa.

“Chỉ hít phải mùi hương thôi mà thực lực đã khôi phục 8 9 phần, thật diệu kỳ.”

Ly Trung cử động tay chân một lúc thì vô cùng thoải mái.

“Tông chủ, chúng ta gặp nguy rồi.”

Phía xa có một bóng đen bay tới vô cùng hốt hoảng nói.

Tà Chân tông chủ phất tay một cái kéo tên trưởng lão đang hốt hoảng lại hỏi:

“Có chuyện gì?”

Trưởng lão cúi đầu run rẩy một lúc mới nói:

“Thiên Vân tông hạ lệnh, tông chủ phải đích thân tới Trung Vực chịu tội.”

Tông chủ Tà Chân tông kinh ngạc trừng mắt quát:

“Ta đã làm gì có lỗi với Thiên Vân tông, ai là kẻ hạ lệnh vậy?”

Trưởng lão thấy tông chủ nổi giận có chút sợ hãi tiếp tục nói:

“Là vị Trúc tiên sinh năm đó, hắn phẫn nộ với việc làm của Đoạn Phi tông, Bách Hoa tông, Phần Hỏa Kiếm tông và Tà Chân tông, nên đã hạ lệnh Đoạn Phi tông nhiều lần mang thần khí vào thí luyện bị tước quyền đệ nhất Tây Vực tông môn và bế quan 10 năm.”

Tông chủ Đoạn Tuyết Hào của Đoạn Phi tông nghe được như sét đánh ngang tai phẫn nộ quát:

“Cái gì mà bế môn 10 năm, đều là ăn nói bậy bạ.”

Trưởng lão kia thấy lửa nóng của vị tông chủ Đoạn Phi tông liền cúi gập người.

“Vậy còn Phần Hỏa Kiếm tông, Bách Hoa tông và Tà Chân tông thì sao?”

Ly Trung ngăn trước mặt Đoạn Tuyết Hào sợ hắn ra tay, sau đó mới nhìn trưởng lão kia hỏi.

Trưởng lão cúi người tiếp tục nói:

“Phần Hỏa Kiếm tông xen vào nội đấu Nam Vực bị phát bế môn 5 năm.”

Ly Trung hơi híp mắt lại, trưởng lão thấy sắc mặt Ly Trung không thay đổi gì nhiều liền nói:

“Tà Chân tông nhiều lần xâm nhập Trung Vực gây ra vô số tội ác, tông chủ phải tự mình đến Thiên Vân tông lãnh tội, tông môn bị phạt bế quan 10 năm, Bách Hoa tông thì chờ Liệt Sơn Hà kiếm tu xử lý.”

Tà Chân tông chủ phẫn nộ quát lớn:

“Lão già đó cũng chỉ là một tu sĩ Ngũ Kỳ viên mãn mà thôi, đừng có tự cao cho mình là tiền bồi mấy đời trước thì lên mặt.”

Trưởng lão kia lập tức ngắt lời tông chủ của mình nói:

“Lão ấy đã là nửa bước Thánh Kỳ, điều này được mấy thái trưởng lão và đại trưởng lão của các tông môn xác thực.”

Lời này vừa ra tất cả đều trợn tròn mắt không thể tin những lời mà tai mình vừa nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.