Trên đường trở về thì Trần Lục gặp một thiếu niên luôn uống rượu say đến quên trời quên đất.
“Ta tìm một bằng hữu uống rượu, ngươi có muốn uống cùng ta không?”
Thiếu niên lão đảo theo sát bên cạnh Trần Lục lãi nhải.
“Ta không uống, ta đang có việc gấp.”
Trần Lục lắc đầu tăng tốc độ rời đi, nhưng thiếu niên kia vẫn cứ theo sau không rời.
“Tốc độ này là của Tam Kỳ cảnh đó.”
Vô Tâm hồn trong cơ thể Trần Lục mở miệng nói.
Trần Lục đang tiếp tục tăng tốc thì con mắt trái của hắn lại biến dạng, mắt trái không còn thấy rõ mọi vật nữa mà thay vào đó là cảm biến nhiệt của loài rắn.
Trần Lục cảm nhận được hai nhiệt độ nóng của sinh vật sống đang tiến tới gần, hai thứ này mang theo sát khí vô cùng mãnh liệt.
“Tiểu tử, lão phu cảm nhận được có sát khí.”
Hạo Trung hồn phát ra âm thanh cảnh giác, Trần Lục vốn không cần Hạo Trung nhắc đã rút ra Tuyết Kiếm.
“Độc Trùng Hòa Cốt.”
“Vạn Gai Xuyên Tâm.”
Từ phía xa đã có một bóng dáng màu tím vung một ngón tay về phía hắn, còn bên khác là vô số gai nhọn hình thành từ mộc hệ.
“Ây da, đừng có đánh ta mà.”
Thiếu niên say rượu cúi xuống nắm lấy mặt đất kéo lên tạo thành một bức tường, toàn bộ gai phóng tới đều bị ngăn chặn.
“Tử Lôi Diệt Địa Xà Hình.”
Trần Lục giơ hai ngón tay di chuyển như rắn mang theo tử lôi đánh tới.
Hai tay va chạm tạo ra từng tiếng rít chói tai của sấm, độc từ ngón tay của thiếu niên áo tím văng lên ống tay áo của Trần Lục làm ăn mòn một góc.
“Độc này còn có thể ăn mòn da thịt, nếu lúc trước ta mà chủ quan thì đã bỏ mạng.”
Trần Lục trong lòng thầm than, hắn dùng gió điều khiển Tuyết Kiếm đánh tới thiếu niên tóc tím.
“Dây Leo Đản Sinh.”
Âm thanh từ phía xa vọng tới, theo sau âm thanh kia là vô số dây leo chi chít đang lao tới.
“Thạch Thác Lưỡi Đao.”
Thiếu niên say rượu đạp mạnh xuống đất tạo ra một bức tường đá với vô số gai đá sắc bén như lưỡi đao.
Dây leo vừa tông vào thác đá đã bị cắt thành từng mảnh vụn.
“Cửu Hồng!”
Thiếu niên say rượu đưa tay vào ống tay áo thét lớn.
“Hắn định dùng sát chiêu, mau rút lui.”
Âm thanh từ phía xa truyền tới, thiếu niên áo tím cau mày xoay người bỏ trốn vô cùng nhanh.
Đến khi mấy kẻ chạy đi mất thì thiếu niên say rượu móc ra một bình rượu màu đỏ, hắn uống lấy uống để như sợ ai cướp vậy.
“Tên say rượu nhà ngươi lại nghĩ ra được kế này.”
Trần Lục không nhịn được cười lớn một tiếng, thiếu niên kia vẫn uống rượu rồi đi theo sau Trần Lục.
“Tiểu huynh đệ, ta hỏi thật ngươi một câu.”
Thiếu niên say rượu bây giờ mới mở lời.
Trần Lục mỉm cười nói:
“Huynh cứ nói.”
Thiếu niên say rượu vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói:
“Trên người tiểu huynh đệ có phải đang giữ một con Thiên Nguyên Trùng không?”
Trần Lục hơi thay đổi sắc mặt bắt đầu cảnh giác nhìn thiếu niên say rượu nói:
“Phải, Thiên Nguyên Trùng đang ở trong cơ thể ta.”
Thiếu niên say rượu lắc đầu nói:
“Thiên Nguyên Trùng ở trong Bảo Lâu thì an toàn, khi rời khỏi mà không có trưởng lão hay sư phụ bảo hộ thì rất dễ mất mạng đấy.”
Thiếu niên kia tướng đi khập khiển hướng một nơi khác rời đi.
“Hạo Trung lão, Thiên Nguyên Trùng có gì đặc biệt?”
Trần Lục truyền hồn niệm cho Hạo Trung nói.
Hạo Trung cười khổ nói:
“Thiên Nguyên Trùng có rất nhiều công dụng, nhưng mà tác dụng lớn nhất là tế luyện thân thể, dùng từ khi còn trong trứng là có hiệu quả rất cao, mỗi một con Thiên Nguyên Trùng từ khi còn trong trứng đều tồn tại một thứ gọi là Thiên Nguyên Lệnh.”
“Thiên Nguyên Lệnh dùng để đưa ngươi bước vào thế giới cảm ngộ, chỉ những tu sĩ từ Nhất Kỳ đến Tam Kỳ sử dụng nó là tốt nhất, vì vậy trứng Thiên Nguyên Trùng thường được các tiền bối đưa cho hậu bối thiên phú cao dùng, nó là bảo vật mà kẻ nào cũng thèm khát.”
Vô Tâm hồn nối tiếp lời của Hạo Trung, Trần Lục ánh mắt trở nên băng lãnh, Thiên Nguyên Trùng trứng có thứ đặc biệt như vậy bên trong, khiến hắn trên đường đi sẽ gặp không ít tu sĩ ra tay cướp đoạt, nếu không may gặp phải Song Kỳ thượng giai hoặc là Tam Kỳ sơ giai thì toi mạng.
“Sao không để khi khác tìm Thiên Nguyên Trùng trứng, sao lại là lúc tu vi của ta chỉ mới đạt Song Kỳ.”
Trần Lục một lần nữa truyền hồn niệm nói.
“Vì ngươi rất cần một con Thiên Nguyên Trùng bên người.”
Hạo Trung thản nhiên nói.
“Một con?”
Trần Lục kinh ngạc nói.
“Thiên Nguyên Trùng là yêu thú rất đa dạng về chiến đấu, biết dùng cả độc dược, bay, bơi và độn thổ, một con Thiên Nguyên Trùng thường rất là khó bắt, chỉ khi nó còn trong trứng thì người ta mới dễ thu phục và nuôi lớn, có một con Thiên Nguyên Trùng làm chiến thú thì rất ít kẻ dám chọc đến ngươi.”
Vô Tâm thản nhiên nói, Trần Lục hơi suy nghĩ một chút thì khóe môi cong lên một nụ cười.
Từ khi hắn biết sự tồn tại của hai linh hồn này, thì Trần Lục như là được một cuốn bách khoa sống vậy, rất nhiều thứ có lợi cho hắn.
“Được rồi, ta muốn một con Thiên Nguyên Trùng.”
Trần Lục mỉm cười bước đi trên con đường thẳng phía trước.