Trở Về Thiên Sơn

Chương 86: Chương 86: U Minh chân giới, Thần Nữ, Ma Thú!




“Ngươi sau khi vào bên trong tìm được đồ vật đó, hãy bóp nát viên ngọc này, nó sẽ giúp ngươi nhanh chóng trở về thế giới này.”

Trần Lục bay trong hắc khí vô tận nhìn viên đá trong tay, hắn cất viên đá vào trong tay rút kiếm cảnh giác cao độ.

Khung cảnh trong U Minh chi địa toàn là một mảnh tan hoang, hắc khí vờn quanh cùng vô số ma tộc tồn tại.

Bầu trời bắt đầu nứt toát như muốn xé tan một mảnh thiên địa hắc ám này vậy, vô số ma tộc quỳ lạy sợ hãi trên mặt đất.

Trần Lục không để ý tới tràn cảnh này mà tiếp tục bay lên phía trước tìm kiếm, nhưng ai biết được từ trong hang động phía xa có một con quái vật hơn ngàn dặm đang nhìn tới.

“Cuối cùng nó cũng mở, nếu không ta sẽ phải chết vô ích ở U Minh ngoại vực, ra bên ngoài làm ma thần vẫn tốt hơn.”

Con mắt đỏ kia nhìn Trần Lục kia một lúc lâu cũng nhắm chặt lại.

Trần Lục trên đường bay chạm mắt rất nhiều ma tộc, nhưng hắn chọn cách tránh né và chạy chốn, dùng cuồng phong quấn lấy hắc khi bao phủ người, ngụy trang thành một ma tộc.

Thời gian phải nói là gấp rút đến cực điểm, Lý Hồng Kiều cũng truyền cho hắn mượn một ít năng lực, để tu vi tạm thời thăng tiến làm việc nhanh gọn hơn.

Trần Lục không có thời gian lựa chọn tài nguyên nào thích hợp, hắn vung tay cứ thấy tài nguyên hay thảo dược đều lấy đi.

Không biết trôi qua bao lâu, Trần Lục đi tới một cái đại địa rộng lớn, hắn thu được một số dược phẩm đã bị tuyệt diệt thời thượng cổ, còn tồn tại trong U Minh chi địa.

Trần Lục cuối cùng cũng tìm được một cây hoa Hắc Minh Hoa, hắn nhìn cách đó không xa lại có một kệ sách bốc lên ngọn lửa vàng kim thần bí.

“Thật là phải nhanh chóng thu lấy sách thôi.”

Trần Lục bay tới thu lấy kệ sách kim hỏa kia, hắn xoay người định thu lấy Hắc Minh Hoa thì động đất lại xuất hiện.

Từ phía mấy trăm dặm, Trần Lục thấy được một sinh vật to lớn ngàn dặm, thân thể dài bằng một phần ba vực ở thế giới.

“Là chủng loại ma thú hiếm thấy ở U Minh giới.”

Vô Tâm vô cùng kinh ngạc nhìn con quái vật cao lớn ngàn trượng kia.

“Không thể nào!”

Hạo Trung kịch biến thất thanh kêu to, Vô Tâm xoay người con ngươi cũng co rút lại thành đầu kim.

— QUẢNG CÁO —

Trần Lục dùng thần hồn kiểm tra thấy hai người thất thường cũng quay về sau nhìn một chút.

Trần Lục trực tiếp ngã xuống đất hai chân run rẩy không dám tưởng tượng được một cảnh trước mắt.

Một cái cánh cổng từ hắc khí hình thành, nó nhìn giống một tâm bão đang xoay tròn, thứ này tràn ra vô lượng hắc khí không thể biết được.

“Làm sao một cái bí cảnh lại có thể liên thông với U Minh chân giới?”

Vô Tâm giờ phút này kích động đến phát run, hắn muốn tự mình trực tiếp lao thẳng vào lốc xoáy đó.

Nhưng đã bị dính liền với thân thể Trần Lục nên không thể chui ra bên ngoài quá xa.

“Trần Lục, mau lấy Hắc Minh Hoa rồi chạy, càng xa càng tốt.”

Hạo Trung quát ầm lên làm Trần Lục trong cơn sợ hãi tột độ tỉnh lại.

Hắn nhanh chóng dùng một món bảo vật mà Lý Hồng Kiều đưa cho thu lấy Hắc Minh Hoa.

Ma thú ngàn dặm kia dùng tốc độ cực cao lao tới cổng U Minh chi địa gào thét:

“Lũ sâu mọt nhân tộc, bổn ma muốn các ngươi đền tội.”

Một cái vuốt to mấy trăm dặm ập thẳng vào cánh cổng, làm nó rung lắc như muốn trực tiếp phá tan cánh cổng.

Toàn bộ cường giả bên ngoài con ngươi co rụt lại, không tiếc dùng đi sát chiêu của mình đánh vài cánh cổng, một vuột lại chuẩn bị ập tới thì Hàn dùng không gian pháp tắc trói buộc nó lại.

“Ha ha ha, rất cố gắng đó, lũ chuột hôi hám.”

Ma thú kia cười lên một tiếng trào phúng, phá đi không gian pháp tắc giam cầm, một vuốt đẩy tới khiến U Minh công trực tiếp mở ra.

Cánh tay lớn thò ra nắm lấy cái cổng, tiếp sau đó là một cái đầu to lớn chui ra từ bên trong, nó hít một hơi thật sâu ngửa đầu cười lớn:

“Ha ha ha, cái gì mà Thần Nữ? Ngươi nghĩ tạo ra một món pháp bảo thần cấp, phong ấn bổn ma thần lại là xong sao? Bây giờ ngươi không còn ở trên thế gian nữa, thì ai sẽ bảo vệ lũ chuột này đây? Đáng thương làm sao, tội nghiệp làm sao, một Thần Nữ điện hạ tôn kính, ha ha ha!”

Ma thú nói ra từng lời làm cho hắc khí nồng đậm thêm mấy phần, ma tộc còn tồn tại ở thế giới này đều cung kính vái lạy thần linh của mình.

“Ma thần, cuối cùng cũng xuất thế rồi.” — QUẢNG CÁO —

Lăng Hạo Nhiên tuyệt vọng không tự chủ lui về sau một bước.

“Dù cho tới hơi thở cuối cùng, cũng phải đem ma thần nhốt lại.”

Diệt Tôn gào thét tế ra một đạo ma thư, ma thư tràn lan hắc xích chi chít bao phủ thiên quấn tới ma thần.

“Là ma thì đừng nên xuất hiện ở thế gian này, ngươi là kẻ bị phong ấn, thì mau an phận ở đó đi.”

“Ma thần thì sao? Tưởng ngươi uy phong lẫm liệt lắm à?”

Vô số thanh âm gào lên, chiến ý ngút trời từng đạo pháp lực đánh về phía ma thần.

“Thật là tội cho một lũ chuột.”

Ma thần tức giận đến cực điểm, hắn vốn nghĩ khi mình xuất thế, không còn thần trên thế gian, thì mảnh thiên địa này và lũ chuột nhắt sẽ cúi đầu chịu làm nô lệ.

Nhưng cảnh trước mắt lại ngược lại với ý nghĩ của hắn, một bàn tay quét quay thổi bay toàn bộ pháp lực.

“Không cam lòng làm nô, vậy thì toàn bộ đều chết.”

Ma thần một tay chộp phẫn nộ đến cùng cực, nhưng cánh tay đó chưa kịp chạm đất đã bị hóa thành băng.

Cánh tay bắt đầu nứt ra sau đó hóa thành bụi băng bay trong hư không, ma thần trợn mắt sợ hãi tột cùng nhìn về phía dưới.

Một nữ tử mặc áo bào được băng tinh kết thành, nàng áo bào phiêu miễu đôi mắt không cảm xúc nhìn lên ma thần.

“Thần Nữ!”

Ma thú kinh hãi run giọng gào thét không cam lòng, Lý Hồng Kiều mỉm cười thản nhiên nói:

“Tuyệt vọng lắm phải không? Sắp thoát ra khỏi lồng giam 10 vạn năm, thì lại một lần nữa gặp được ta?”

Ma thú phẫn nộ hướng nàng gào lên:

“Tại sao ngươi cứ ba lần bảy lướt ép ta vào đường cùng chứ, ta chỉ là muốn tìm một nơi để trốn khỏi U Minh giới thôi, vì sao lại ép ta trở về nơi đó vậy?”

— QUẢNG CÁO —

Lý Hồng Kiều không chút cảm xúc thản nhiên nói:

“Vì ngươi chọn sai thế giới để bỏ trốn rồi.”

Một lời này làm ma thú tuyệt giọng, nó gào lên như khóc, mang theo bi thương vô tận không cách nào tả nổi.

“Ta biết ngươi cho người đi vào U Minh ngoại vực là có ý gì, vậy thì trước khi chịu U Minh giới trừng phạt, ta sẽ giết hắn trước.”

Ma thú gào lên quay ngược trở về U Minh chi địa, nó một vuốt nhắm thẳng tới Trần Lục đang chạy tới cổng.

Lý Hồng Kiều con ngươi co rụt lại, nàng trực tiếp bay lên cổng chuẩn bị xông vào cứu Trần Lục, pháp bảo nàng đưa cho hắn không đủ để bảo vệ Trần Lục một mạng từ ma thú.

“Tiểu súc vật còn không mau nằm xuống chịu tội.”

Lời nói từ lốc xoáy dẫn tới U Minh chân giới truyền tới, một bóng người áo bào màu đen phần phật đứng ở giữa vòng xoáy.

Ma thú động tác bị hắc khí xung quanh khống chế đè ép xuống mặt đất, Trần Lục nhanh chóng bóp nát ngọc trong tay, hắn hóa thành bạch quang bay thẳng ra ngoài, chui vào ống tay áo của Lý Hồng Kiều.

“Ồ, ngươi vẫn còn sống sao?”

Người áo bào đen kia nhìn bạch quang bay đi hơi nhướng mày, bàn tay vung lên muốn chộp lấy người trong bạch quang.

“Chậm thôi.”

Hư không xé nứt ánh vàng chiếu rọi một mảnh đất đen kịt thành vàng kim chói lóa.

U Minh chi địa cổng trực tiếp sụp đổ sau khi đạo vàng kim kia xuất hiện, Lý Hồng Kiều thì trầm mặt một lúc lâu mới xoay người biến mất giữa hư không.

Một đám tu sĩ thở dài như vừa trải qua một cơn ác mộng, nhưng thật tiếc đó là thật tại, điều này khiến bọn họ nhân tâm xao động.

“Mau! Chém hết toàn bộ ma tộc có tu vi nửa bước Thánh Kỳ, nếu để bọn chúng xuất hiện Thánh Kỳ, thì nơi này sẽ lại loạn.”

Diệt Tôn phóng xuất khí thế dẫn đầu hắc ám nhân tộc truy giết ma tộc, hắn sau lần này sẽ cực kỳ cảnh giác với ma tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.