Khi Khúc Thiên Nguyên đi cầu bùa bình an, cậu đã gặp Lâm Khả.
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Lâm Khả vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt đều thẳng, lắp bắp nói: “Tớ, tớ… Đến chơi.”
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Khúc Thiên Nguyên nhỏ giọng thì thào, lại đến gặp Lâm Khả, người đang cúi đầu ngượng ngùng. Khúc Thiên Nguyên không thể hiểu được, cậu nói, “Cậu đến một mình à?
Lâm Khả chắp tay sau lưng, hơi đỏ mặt: “Không có, Thiên Thiên đi cùng tớ, còn có những người khác…”
“Tiền Đa Đa cũng ở đây?” Khúc Thiên Nguyên trừng mắt.
Lâm Khả không nói nên lời, đính chính lại tên bạn mình: “Người ta gọi là Thiên Thiên, không phải Đa Đa!”
Khúc Thiên Nguyên không quan tâm đến nó, cậu hỏi, “Các cậu đã sớm quết định hôm nay đi đến chùa Thanh Âm đúng không?”
“Phải.” Lâm Khả khó hiểu, “Có chuyện gì vậy?
Khúc Thiên Nguyên: “…”
Chết tiệt, tối hôm qua mình đã nhắn tin cho Tần Việt, hôm nay đến chùa Thanh Âm, anh ta đồng ý mà không nói một lời.
Lúc đó mình vẫn có chút khó hiểu, bản thân đã chuẩn bị rất nhiều cớ để thuyết phục Tần Việt, nhưng cái nào cũng chưa nói, Tần Việt liền đáp ứng luôn rồi.
Bây giờ mọi thứ đã có câu trả lời.
Vì Tiền Đa Đa muốn đến chùa Thanh Âm, cho nên mình mời Việt Ca, anh ấy mới nhanh chóng đồng ý như vậy.
Mệt cho mình còn nghĩ rằng Việt Ca là một người anh em tốt, Khúc Thiên Nguyên cảm thấy trong lòng chua lòm.
“Em trai Tiểu Tây.” Lâm Khả vội vàng vẫy tay khi nhìn thấy Lục Đạt Tây, không biết chút nào về việc Lục Đạt Tây rất ghét bị gọi là em trai, nhưng cậu lúc này cũng không có suy nghĩ gì, mặt đen như đít nồi.
Khúc Thiên Nguyên cau mày, lại lên gia hỏa nào ra tới chỗ này nữa.
“Thiên Thiên đâu.” Lâm Khả hỏi, “Cô ấy không đi cùng cậu à?
Đang nói chuyện, Tống Sơ Nghiên cũng đi tới, vừa đúng lúc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Đạt Tây: “Chạy đi cùng dã nam nhân rồi.”
Tống Sơ Nghiên: “???”
Lâm Khả: “…”
Khúc Thiên Nguyên: “…”
Khúc Thiên Nguyên nghĩ, dã nam nhân trong miệng tiểu tử này, không phải là Việt Ca sao?
***
Tần Việt ném đứa trẻ sắp khóc cho mẹ nó đang đi tới, đối mặt với ánh mắt dữ tợn của anh, đứa nhỏ vội vàng đi theo mẹ.
“Tần Việt, cám ơn anh, nếu không ta vừa rồi em nhất định sẽ bị va phải.”
Tần Việt hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, Tiền Thiên Thiên đuổi theo, nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu ấy tên là Lục Đạt Tây, con trai một người bạn tốt của cha em. Chúng em lớn lên cùng nhau, tuy rằng không phải chị em ruột nhưng còn thân thiết hơn cả chọ em ruột.”
“Em không gọi cậu ta tới, cậu ấy tự mình tới.”
Tần Việt giật giật áo khoác: “Cậu nói cho tôi biết chuyện này làm gì, thật nhàm chán.”
Vừa dứt lời ——
【Đinh! Độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô là 20. 】
Tiền Thiên Thiên: “…”
Nếu không phải vì độ hảo cảm tăng lên, em thực sự đã tin lời ác độc của anh!
Tại sao trước đây cô không phát hiện ra rằng Tần Việt là người khẩu thj tâm phi vậy.
Tiền Thiên Thiên im lặng. Bất cứ khi nào cô cảm thấy rằng cô biết một chút về chồng mình, nhưng độ hảo cảm tăng lên, lật ngược mọi suy đoán trước đó của cô.
“… Em không phải đã nói rồi sao, em không thích những nơi như thế này. Có rất nhiều người. Anh cứ một vừa hai phải đòi tới. Nhìn xem, giày của em bẩn rồi này.” Cách đó không xa có tiếng hừ hừ, Tiền Thiên Thiên theo tiếng nói nhìn sang.
Đó là một đôi yêu nhau, cô gái nhìn đôi giày của mình một cách không hài lòng, cô ấy đi một đôi giày nhỏ màu trắng, có một dấu chân rất rõ ràng ở phía trên.
“Không sao đâu không sao đâu, lau sạch là được.” Chàng trai nhẹ giọng dỗ dành, sau đó cúi xuống lấy tay vỗ nhẹ vào đôi giày trắng cho đến khi vết giày được vỗ sạch, cô gái mới vui vẻ.
Nhìn theo ánh mắt của cô, Tần Việt cũng nhìn thấy cảnh này, đồng thời cũng thoáng thấy được vẻ cực lỳ hâm mộ không che giấu được trong ánh mắt cô, anh cáu kỉnh dụi mũi chân xuống mặt đất: “Bên ngoài miếu bán kem ốc quế đấy, muốn ăn không?”
Con gái hẳn là thích đồ ngọt.
Tiền Thiên Thiên cong mắt: “Muốn!”
Tần Việt bước ra ngoài, Tiền Thiên Thiên không còn bạn đồng hành nào khác trong đầu, vui mừng đi theo.
Bên ngoài chùa Thanh Âm có một con phố cổ bán nhiều loại đồ ăn vặt. Đầu tiên là cửa hàng bán kem ốc quế, có người xếp hàng, Tần Việt đợi đến lượt.
“Bạn muốn hương vị gì?”
“Vanilla.”
Một lúc sau, anh đưa một chiếc kem ốc quế hương Vani thượng hạng, Tiền Thiên Thiên nhận lấy, thỏa mãn cắn một miếng: “Ngọt quá.”
“Anh không ăn à?”
Tần Việt khịt mũi: “Nam nhân không ăn loại đồ ăn này.”
“Ăn đi.” Tiền Thiên Thiên nói, “Em mời anh.”
Tần Việt: “Không cần.”
Tiền Thiên Thiên đã có đầy đủ sự hiểu biết về sự khẩu thị tâm phi của anh, nhanh chóng mua một chiếc cho anh. Trong khi nhân viên vẫn đang làm nó, giọng nói của Lục Đạt Tây vang lên từ một khoảng cách xa.
Tiền Thiên Thiên: “…”
Cuối cùng là một dòng hai người, một dòng bốn người —— sáu người cùng đi.
…
Lục Đạt Tây cuối cùng đã biết tên của dã nam nhân kia là gì.
Tần Việt, hừ, là một cái tên khó nghe, ở Tam Trung nhất định không phải dạng tốt lành gì.
Cậu cố gắng tìm cách để hỏi về anh ta từ bạn bè của mình, và sau khi hỏi, cậu bùng nổ.
Tiền Thiên Thiên liên tiếp nhận được hàng chục tin nhắn từ Lục Đạt Tây, mỗi tin nhắn đều nói xấu Tần Việt, lúc đầu cô giải thích rằng tất cả chỉ là tin đồn, không phải sự thật.
Cuối cùng phát hiện đứa nhỏ này không nghe lời, cô bực mình đến mức kéo cậu ta vào danh sách đen, cuối cùng thế giới cũng thanh tĩnh.
Tiền Thiên Thiên cảm thấy mỹ mãn mà nằm ở trên giường, một tin nhắn khác đến từ QQ, là Tần Việt gửi cho cô.
Tần Việt: 【Vào trò chơi. 】
Tiền Thiên Thiên ngồi dậy, nhanh chóng mở máy tính đăng nhập vào trò chơi, vừa bước vào đã nhận được trang bị từ Tần Việt.
Tần Việt: 【Bấm để chấp nhận. 】
Dù mới tiếp xúc với game Cuộc chiến Vương giả nhưng Tiền Thiên Thiên đã kiểm tra rất nhiều thông tin, khẩu súng mà Tần Việt đưa cho cô là một trong những khẩu súng có sức sát thương lớn nhất trong Cuộc chiến Vương giả khiến vô số người chơi muốn chộp lấy.
Tiền Thiên Thiên: 【Cái này quá cao cấp, em không biết sử dụng nó. 】
Tần Việt: 【Ngốc! Không biết học à? 】
Tiền Thiên Thiên:…
Cô im lặng chấp nhận.
Tần Việt: 【Ngủ đi. 】
Tiền Thiên Thiên:???
Gọi cô dậy và lên mạng, chỉ để đưa cho cô ấy một cái vũ khí?
Tiếng gõ cửa vang lên: “Thiên Thiên, sao con vẫn chưa ngủ?”
Tiền Thiên Thiên lập tức tắt trò chơi, mở cửa ra, Cha Tiền bước vào, Tiền Thiên Thiên khéo léo nói: “Cha, con vừa kiểm tra một số tài liệu học tập.”
Tiền Thiên Thiên nhăn mũi, Cha Tiền cúi đầu ngửi chính mình: “Vẫn còn mùi à? Ba đã có ý ở bên ngoài một lát mới về đấy.”
“Vậy thì con mau đi ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học.” Cha Tiền nói xong, khi rời khỏi phòng, ông lại nói: “Bảo bối ngoan, Tiểu Tây hình như muốn chuyển đến Tam Trung đấy. Con biết chuyện này không? “
Tiền Thiên Thiên: “…”
“Ngàn vạn đừng.” Tiền Thiên Thiên gần như nhảy dựng lên khi nghĩ đến việc Tần Việt ngày càng giảm độ hảo cảm mỗi khi nhìn thấy Lục Đạt Tây, “Cậu ta đang làm gì vậy? Trường Tam Trung có cái gì tốt, cho cậu ấy ở Lập Dương mà đợi đi. “
Cha Tiền: “…”
Cấp 3 Tam Trung không có gì tốt, tại sao lúc đấy con lại một vừa hai phải muốn đến Tam Trung học?!
“Ba biết rồi. Đi ngủ đi.” Cha Tiền ra khỏi phòng, nhìn thấy cửa đã tắt đèn, yên tâm ngồi trên ghế sô pha, tháo cà vạt rồi uống một hớp nước.
Nửa tiếng trước, Lục Thiếu Du gửi cho mình một tin nhắn, nói rằng Lục Đạt Tây đòi chuyển trường từ Lập Dương đến trường cấp 3 Tam Trung, và nhờ ông hỏi con gái mình xem có biết chuyện này không.
Cha Tiền gọi điện cho Lục Thiếu Du: “Lão Lục, để Tiểu Tây ở lại Lập Dương đi. Cấp 3 Tam Trung đã bắt cóc con gái của mình rồi, vì vậy ông không thể Tiểu Tây cũng bị bắt cóc nữa.”
…
Thứ 2 là ngày đầu tuần, sau tiết tự học đầu giờ là kéo Tổ quốc, tuần này đến lượt lớp 3 kéo Tổ quốc. Tiền Thiên Thiên nghĩ đó không phải việc của mình nhưng lớp trưởng lại yêu cầu cô ấy lên kéo cờ.
Tiền Thiên Thiên: “Tớ???”
Lớp trưởng gật đầu.
Tiền Thiên Thiên rất khó hiểu: “Nhưng tớ không thể.”
Cô ấy đã không kéo quốc kỳ nhiều năm rồi, tình huống này không nên báo trước để huấn luyện một chút sao?
Người kéo cờ trong lớp luôn là hai người khác, một nam và một nữ.
“Trương Giai bị ốm, xin nghỉ phép. Cậu thay thế cậu ấy đi thôi”. Lớp trưởng nói, “Rất đơn giản, chú ý đến tiết tấu của bài quốc ca, sau đó kéo dây thừng là được”.
Tiền Thiên Thiên không có lựa chọn nào đành phải đồng ý.
“Thật kỳ lạ, tại sao cậu lại phải đi.” Lâm Khả cảm thấy có gì đó không ổn.
Lâm Hi Lang đẩy kính của mình và nói, “Không có gì lạ, lớn lên đẹp.”
Lâm Khả: “…”
Tần Việt đang ghi nhớ từ vựng, đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Hi Lang một cái, sau đó hét lên: “Lâm Thư Hữu.”
Nam sinh ở hàng ghế thứ hai có chút run rẩy đứng lên, “Tần Việt, có chuyện gì vậy?”
Tần Việt: “Tôi sẽ kéo quốc kỳ cho.”
Lâm Thư Hữu: “Được, được.”
Lâm Khả nhìn Tiền Thiên Thiên bằng ánh mắt mơ hồ, nhỏ giọng nói: “Tần Việt nhất định là vì cậu.”
Tiền Thiên Thiên nở một nụ cười ngọt ngào, Lâm Khả cáu kỉnh quay đầu không để ý đên cô.
Thanh âm của lớp học cũng bị đè nén vì giọng nói của Tần Việt, mọi người đều soi nổi nhìn anh và Tiền Thiên Thiên với ánh mắt khó lường.
“Tần Việt thích Thiên Thiên?”
“Không phải cậu ta thích con trai à?”
“Không phải Tiền Thiên Thiên thích Khúc Thiên Nguyên sao?”
“Cái này… Đây là cạy góc tường của anh em?”
“Hết rồi, hoa khôi của trường mình sắp khóc rồi.”
“Đừng nói vậy. Tớ thấy Tiền Thiên Thiên còn đẹp hơn cả hoa khôi trường ta.”
…
Sau khi tiết tự học kết thúc, Tiền Thiên Thiên và Tần Việt quang minh chính đại cùng nhau đi, người sau nói: “Thu liễm tí đi, cười giống như chó Husky vậy.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
“Em vui, em cao hứng!”
Tần Việt khóe môi hơi cong, nhưng lại nói: “Không cần hiểu sai. Tôi muốn giương cao quốc kỳ không phải vì cậu, mà là vì danh dự của cả lớp, miễn cho đến lúc đấy cậu lại chân tay vụng về, ngay cả cái quốc kỳ mà cũng không kéo được, làm mất thể diện của lớp 3 chúng ta. “
Tiền Thiên Thiên phồng má: “Nếu anh còn như vậy, em sẽ không nói cho anh biết đề toán nữa.”
“Cậu dám!” Tần Việt kéo tóc cô, Tiền Thiên Thiên nhăn mặt nhìn anh rồi chạy về phía trước.
Trong toàn bộ quá trình giương cao quốc kỳ, Tiền Thiên Thiên dưới sự lãnh đạo của Tần Việt không gây ra bất kỳ vấn đề gì, Tào Da ở phía dưới nìn, từ tận đáy lòng, cảm thấy nhẹ nhõm.
Vào tiết tự học buổi sáng, ông ở trên bục giảng, phát hiện Tần Việt hiếm khi đọc sách, tự nhiên lại mang sách ra xem. Bất kể nguyên nhân của nó là gì, đây là một chuyện tốt.
Là một giáo viên, đương nhiên mong rằng mỗi học sinh đều chăm chỉ học tập, kể cả những học sinh hư cũng không ngoại lệ.
Sau khi chào cờ kết thúc, cả hai trở lại chỗ xếp hàng của lớp.
Hiệu trưởng trên sân khấu phát biểu, nói về cuộc thi hùng biện tiếng Anh ngày mai, đưa ra một số lời động viên, và cuối cùng tuyên bố rằng những học sinh giành được vị trí đầu tiên có thể có cơ hội đấu tranh vì lợi ích của lớp, trong phạm vi bất cứ yêu cầu nào không trái với thủ tục học sinh đều được chấp nhận.
Lời vừa nói ra, học sinh bên dưới lập tức sôi trào, nó giống như một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Chỉ cần các bạn trong lớp tham gia cuộc thi đạt giải nhất, cả lớp đều được hưởng lợi, trong lòng ai cũng có một cái tính toán.
Kể từ đó, sau khi trở lại lớp học, Tiền Thiên Thiên bất ngờ trở thành một học sinh ngôi sao—— cô sẽ đại diện cho lớp thứ ba trong cuộc thi, nếu cô thắng sẽ là một anh hùng vĩ đại.
“Thiên Thiên, tiếng Anh của cậu tốt quá, chắc chắn cậu sẽ giành được vị trí đầu tiên.” Một nữ sinh vui mừng nói: “Khi chúng ta đạt vị trí đầu tiên, chúng ta sẽ thảo luận về yêu cầu cái gì và cố gắng đưa ra yêu cầu mà mọi người đều thích.. Được không… “
“Thiên Thiên, nội dung bài diễn thuyết của cậu là gì? Tại sao cậu không cho chúng tớ biết về nó, chúng ta bình luận một chút về nó? Biết đâu phần thắng sẽ lớn hơn nữa.”
“Cút đi, dựa vào dăm ba cái chữ tiếng Anh của cậu, biết gì mà bình với chả luận?”
“Thiên Thiên, bản thảo không được để lọt ra ngoài. Vạn nhất có đứa nằm vùng, tiết lộ bản thảo của cậu cho các lớp khác.”
“Đúng đúng đúng, bảo vệ Tiền Thiên Thiên lớp ta thật tốt!!”
…
Trước sự nhiệt tình của các bạn trong lớp, Tiền Thiên Thiên cầm sách và cười nhẹ: “Tớ sẽ nỗ lực để giành được vị trí đầu tiên”.
“Cắt, các cậu quên mất rồi. Ai đã giành giải nhất cuộc thi tiếng Anh học kỳ trước?” Giữa sự nhiệt tình, giọng nói có vẻ đặc biệt gay gắt, “Thật sự cho rằng vị trí thứ nhất rất dễ lấy, Mễ Tuyết Nhi là phú nhị đại, mẹ cô ấy là người Mỹ lai Trung Quốc, từ nhỏ đã biết tiếng Anh. Tự tin thì tốt nhưng tự tin quá thì lại tự phụ. Đừng đến lúc đó đánh vào mặt đến nỗi không thể gặp mọi người. “
Nói chuyện chính là Trương Ngọc Linh, đại biểu môn Ngữ văn của lớp.
“Tớ nói sai rồi à?” Thấy mọi người nhìn sang, Trương Ngọc Linh nhún vai, “Tớ chỉ nói sự thật”.