Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

Chương 10: Chương 10: Thêm Bạn Mới




Tiền Thiên Thiên đang ngồi trước máy vi tính, trên màn hình là một bảng biểu viết 【 Bản ghi chép sự đối lập của Tần Việt 】

Mười năm sau, Tần Việt: xuất thân nghèo khó, học giỏi, tính tình hiền lành, giữ mình trong sạch.

Tần Việt mười năm trước: gia thế bất thường, lai lịch bất thường, dễ cáu kỉnh, lưu manh và hung dữ.

Cô nhìn chằm chằm vào hai dòng đã gõ, bàn tay trên bàn phím như ngừng chuyển động.

Mặc kệ như thế nào, anh ấy cũng là chồng của mình, Tiền Thiên Thiên nhấn phím xóa lùi để xóa từng từ một.

Cánh cửa được đẩy ra, giọng nói của Cha Tiền vang lên: “Thiên Thiên, ba đã về rồi đây.”

Tiền Thiên Thiên rút nguồn máy tính, quay đầu lại, cong mắt cười: “Không phải cha nói tối nay có bữa tiệc, về muộn một chút sao.”

Cha Tiền nghi ngờ theo dõi nhất cử nhất động của con gái, nhưng mà con gái đã lớn rồi, có chuyện riêng tư là chuyện bình thường, ông cười nói: “Bữa tiệc bị lùi rồi, đói bụng không, ba ba nấu cơm cho con”.

“Có ạ, con muốn ăn thịt lợn xào nấm.” Cô bẻ ngón tay gọi món.

Cha Tiền có tài nấu ăn ngon nhưng vì công việc bận rộn nên ông ít khi nấu ăn, khi về ông thường mua đồ ăn sẵn.

Tiền Thiên Thiên tri kỷ tỏ vẻ hỗ trợ, nhưng bị ông đuổi ra phòng bếp.

Cô nhìn thấy một hộp thức ăn trên ghế sô pha, mở ra, bên trong có đủ loại đồ ăn vặt tinh xảo, liền hỏi: “Ba, ba mua cái này à?”

“Quà của dì, nếu thích thì ăn, nếu không thích mang đi học mời các bạn cùng lớp ăn”, Cha Tiền nói.

Tiền Thiên Thiên trêu chọc cha mình: “Con có một người dì xinh đẹp khác theo đuổi ba con.”

Cha Tiền cơ trí đổi chủ đề: “Mà này, con không có bài tập về nhà à.”

Tiền Thiên Thiên: “…” Còn có bài tập về nhà?

“À ừm… Con làm xong rồi!”

Cha Tiền cũng mặc kệ cô, Tiền Thiên Thiên lấy điện thoại di động và gửi tin nhắn cho Khúc Thiên Nguyên: “Hôm nay có bài gì về nhà thế?”

——Cậu trốn học cả buổi sáng lẫn buổi chiều nhưng trên đường nhắn tin cho Tào Da xin nghỉ. Tào Da nghĩ rằng Tiền Thiên Thiên là một học sinh mới chuyển đến và sẽ không đến mức mới đi học đã trốn tiết nên ông không ngần ngại tin vào lý do xin nghỉ của cô.

Khi Tiền Thiên Thiên trở lại trường vào buổi chiều, trường đã tan học nên cô phải vội vàng xách cặp trở về.

Khúc Thiên Nguyên trả lời:【 Tớ không biết, cậu có thể hỏi bạn cùng bàn đấy, cả ngày hôm nay cậu đã đi đâu vậy? Không phải là cả ngày đều ở cùng Việt ca đấy chứ. 】

Tiền Thiên Thiên: 【 Số điện thoại của bàn cùng bàn của tớ là gì? 】

Khúc Thiên Nguyên: 【 Cậu ấy không có điện thoại di động. 】

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô đá Khúc Thiên Nguyên ra, lật xem sổ địa chỉ và nhớ rằng mình đã lưu số của bàn trước Lâm Khả, thân thiện liên lạc với đối phương, và nhanh chóng nhận được phản hồi, thành công lấy được thông tin về bài tập về nhà từ Lâm Khả.

Trong khi Cha Tiền nấu ăn, Tiền Thiên Thiên quay vào phòng ngủ để làm bài tập, may mắn là dù không đến lớp một ngày nhưng cô vẫn có nền tảng, sau khi xem lại sách giáo khoa, cô cũng đã làm xong bài tập mà giáo viên giao..

“Ba ba, cơm đã xong chưa?”

“Chờ một chút.”

Tiền Thiên Thiên bật máy tính lên, nhớ lại trò chơi mà cô thấy ở nhà Tần Việt, tên nó là gì… hình như là trò chơi trực tuyến.

Mười năm trước, không giống như mười năm sau, các trò chơi trực tuyến quy mô lớn lần lượt xuất hiện, vào thời điểm này, số lượng trò chơi trực tuyến vẫn còn tương đối ít.

Cô không chơi game và không hiểu khía cạnh này, lúc nào cũng không nhớ được tên trò chơi, lúc này ở góc dưới bên phải máy tính QQ phát tin nhắn, là bạn tốt Tống Sơ Nghiên gửi.

Tống Sơ Nghiên: 【 Trời ơi, Thiên Thiên, cậu thật sự đến Tam Trung học à! Cậu nghĩ gì vậy! 】

Tiền Thiên Thiên: 【 Tam trung không tốt sao. 】

Tống Sơ Nghiên: 【 Bên trong rất hỗn loạn, học sinh đa số đều học rốt lưu manh, cả nam lẫn nữ, cậu xinh đẹp như vậy chắc chắc sẽ bị bắt nạt. 】

Tiền Thiên Thiên: 【Sao có thể khoa trương như vậy. 】

Tống Sơ Nghiên: 【…】

Tống Sơ Nghiên: 【Tớ không đùa đâu, thật đấy, tớ đã đi hỏi thăm rồi, cậu phải cẩn thận với người tên là Tần Việt ở Tam Trung, Tần Việt chắc cũng không học cùng lớp với cậu đâu nhỉ. 】

Tiền Thiên Thiên đột nhiên hứng thú: 【Danh tiếng của Tần Việt đã lan đến Nhất trung rồi à? 】

Tống Sơ Nghiên: 【Không, anh trai của người bạn của tớ, cùng lớp bị Tần Việt đánh vào tuần trước, mặt vẫn còn sưng. Tớ nghe nói rằng anh ấy đặc biệt thích con gái, nhưng anh ấy đẹp trai, có nhiều cô gái phải lòng anh ấy. Nếu có cô gái nào tỏ tình với anh ta, nhẹ thì mắng mỏ, nặng thì đánh người. 】

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô nên may mắn là hôm nay Tần Việt không làm gì cô, độ hảo cảm của cô cũng không bị giảm.

Ý tưởng này vừa mới lóe lên, hệ thống đột nhiên kêu to: “Không sai, hiện tại độ hảo cảm của Tần Việt với cô là -50.”

Tiền Thiên Thiên suýt nữa thì ném bàn phím.

“Tại sao! Tôi thậm chí không nghe thấy lời nhắc!”

Hệ thống nói với giọng điệu đồng cảm: “Tôi lo lắng rằng thường xuyên nhắc nhở sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, vì vậy… cô nên thấu hiểu nỗi khổ tâm không ngừng của tôi.”

Khổ cái đại gia nhà ngươi đấy.

Tiền Thiên Thiên lấy hết sức kiềm chế để ngăn bản thân chửi thề, cô hít một hơi dài: “Câm miệng.”

Cha Tiền đã nấu cơm xong, gọi con gái bảo bối của mình, nhưng thấy cô từ phòng ngủ đi ra, lo lắng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Để tránh cho cha mình nghĩ ngợi lung tung, Tiền Thiên Thiên vui mừng lên, nắm nắm tay: “Không có việc gì, cha, con muốn nỗ lực hơn nữa.”

Trước đây cô chỉ nghĩ đơn giản, nhưng cứ tiếp tục như vậy, khi nào cô mới có thể đạt được 100% độ hảo cảm? Cô phải tìm cách gia tăng tình cảm của Tần Việt dành cho mình, để có thể nhanh chóng giúp Tần Việt mười năm sau sống lại.

Ngày hôm sau, Tiền Thiên Thiên mang điểm tâm đến lớp học, đã đến gần nửa lớp rồi, Lâm Khả, người đã gửi bài tập cho cô, Lâm Khả, đã ngồi vào chỗ.

Tiền Thiên Thiên ngay lập tức mời cô ấy ăn điểm tâm, cả hai nhân cơ hội trò chuyện, mối quan hệ trở nên thân thiết hơn nhiều, họ đã thêm QQ của nhau.

Không lâu sau, Tần Việt và Khúc Thiên Nguyên cũng đến, Tiền Thiên Thiên muốn hỏi về thương tích của anh, nhưng nghĩ đến độ hảo cảm -50 liền kìm lại.

Cô quyết định lạnh lùng

Cô quyết định làm mặt lạnh, có lẽ là do cô quá nhiệt tình khiến cho độ hảo cảm của Tần Việt giảm đi.

Khúc Thiên Nguyên vẫn như cũ ân cần chào hỏi cô, sau đó nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn: “Tiền Đa Đa, mang cho tớ à.”

Tiền Thiên Thiên hào phóng đưa qua, để Khúc Thiên Nguyên tự chọn.

Tần Việt: “…”

Anh nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiền Thiên Thiên, đột nhiên, Tiền Thiên Thiên quay người lại, đặt 142 tệ lên bàn anh, ngọt ngào cười với anh: “Cảm ơn.”

Khúc Thiên Nguyên ngay lập tức bị nghẹn, một lúc lâu mới nuốt được nước bọt, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua không phải nói cậu với Tiền Đa Đa không ở bên nhau sao? Việc này là sao vậy?”

Ai biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, Tần Việt nhìn 142 tệ kia, càng nhìn càng thấy bực bội, rõ ràng là Tiền Thiên Thiên đang cư xử bình thường, nhưng ——

Mẹ nó hộp điểm tâm kia, chẳng lẽ không nên hỏi anh có muốn ăn không à?!

Tiết tự học băt đầu, Tiền Thiên Thiên lấy ra một quyển sách ngữ văn tiếng Trung để học thuộc, bất tri bất giác giờ tự học đã kết thúc, giữa tiết học có 10 phút giải lao, một vài nam sinh chạy đến bàn sau hỏi Tần Việt ngày hôm qua tại sao lại xin nghỉ.

Tiền Thiên Thiên bớt thời gian nhìn lại, thấy Tần Việt nhanh chóng dùng ngón tay xoay bút, nhàn nhạt nói: “Chơi.”

“Thiên Thiên, đi vệ sinh không?” Lâm Khả nồng nhiệt mời, nữ sinh đi vệ sinh sau giờ học là sự khởi đầu của tình bạn, Tiền Thiên Thiên sẵn sàng đồng ý.

Để tránh việc học sinh phải xếp hàng đi vệ sinh khi tan học, trường Tam Trung đã bố trí 3 nhà vệ sinh trên mỗi tầng. Tiền Thiên Thiên và Lâm Khả vừa đi vừa trò chuyện cho đến khi họ đến cửa nhà vệ sinh..

“Tôi nghĩ nữ sinh tên Tiền Thiên Thiên kia cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, cậu ta giả bộ giống như một đóa hoa sen trắng, cậu ta quyến rũ Khúc Thiên Nguyên, nếu không Tần Việt sẽ không để cô ấy ngồi trước cậu ấy.”

“Không làm gì được, ai bảo cậu ta xinh đẹp như vậy, nam sinh đều thích cái dạng này.”

“Dù cậu ta trông xinh đẹp thì như thế nào, Tần Việt cũng không để ý cậu ta.”

“Xinh đẹp sao? Có bản lĩnh thì đi mà so bì với hoa khôi Mễ Tuyết Nhi ấy.”

Một trận tiếng cười: “Cặp sách còn mang loại vụn vá, cậu ta là cái đồ nhà quê sao có thể so với Mễ Tuyết Nhi? Nhà Mễ Tuyết Nhi khá giả đấy.”

“Đúng, đúng, đúng, sáng hôm qua cậu ta có mang theo bữa sáng đó, cái gì mà sữa đậu nành với bánh quẩy, cậu ta không thấy xấu hổ khi đưa cho chúng ta những thứ đấy sao?”

“Nhà cậu ta không hẳn là nghèo, cậu ta có điện thoại di dộng để dùng đấy.”



Lâm Khả tức giận, đang định xông vào thì Tiền Thiên Thiên đã giữ cô ấy lại, lắc đầu, bước vào trước, âm thanh bên trong đột ngột dừng lại.

Tiền Thiên Thiên liếc nhìn, bốn cô gái đều cùng lớp, nhìn thấy Tiền Thiên Thiên đi vào, sắc mặt đều không được tự nhiên, nói xấu sau lưng bị chính chủ nghe được, không có gì xấu hổ hơn chuyện này.

Bốn người nhanh chóng rời đi, Tiền Thiên Thiên mở vòi nước rửa tay, Lâm Khả nhìn cô như vậy, không khỏi có chút buồn bực: “Cậu không tức giận sao?”

“Tranh luận với bọn họ làm gì?” Khua môi múa mép sau lưng người ta, không phải Tiền Thiên Thiên này lần đầu tiên gặp, khi đi làm thường nghe thấy tiếng cũng thường nghe thấy đồng nghiệp bàn tán trong công ty.

“Bọn họ đều ghen tị với tớ.” Tiền Thiên Thiên chớp mắt tinh nghịch, “Tớ nên vui mừng mới đúng”.

Lâm Khả cảm thấy rằng ý tưởng của người bạn học mới này rất triết lý, hẳn là nên nghiêng về phía cô ấy, cả hai quay trở lại lớp học, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Buổi trưa tan học, Tiền Thiên Thiên và Lâm Khả cùng nhau đến nhà ăn, Lâm Khả giới thiệu với cô: “Sườn xào chua ngọt và thịt bò hầm khoai tây được phục vụ mỗi ngày ở của số 5. Hai món ăn này phổ biến nhất ở trường mình, đi chậm là không còn đâu.”

Tiền Thiên Thiên vừa quay đầu lại, cô không biết chuyện này, bị Lâm Khả kéo và chạy đến cái gọi là cửa sổ số 5, bên đó đã xếp hàng dài.

Lâm Khả kiễng chân nhìn bàn ăn, nói: “Thiên Thiên, cậu mau đi chiếm vị trí đi. Tớ sẽ chiến đấu cho cậu.”

Tiền Thiên Thiên nói, “Hay là cậu đi đi.”

Lâm Khả nghĩ rằng cô ấy không quen thuộc với nơi này, vì vậy cũng không từ chối. Khi đến lượt Tiền Thiên Thiên, chỉ còn lại phần sườn xào chua ngọt và thịt bò hầm khoai tây cuối cùng, Tiền Thiên Thiên chọn cho Lâm Khả còn mình thì chọn một món ăn khác.

Cô bê 2 cái khay đi ra khỏi hàng dài, lúc này, một nam tử đột nhiên lao về phía cô, Tiền Thiên Thiên hai tay không rảnh, chung quanh có rất nhiều người, không có chỗ nào trốn.

May mắn thay, cô phản ứng nhanh và lùi lại hai bước, cuối cùng chiếc đĩa đập mạnh xuống sàn, một nửa bát canh đang bị đổ trên mặt đất, một nửa đổ trên tay cô.

Động tác này thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

“Ngượng ngùng, tôi không nhìn thấy cậu.” Nam sinh kia không hề xin lỗi “Nếu không tôi đưa cho cậu 2 phần? Hay là trực tiếp đưa tiền?”

“Thiên Thiên, cậu có sao không.” Lâm Khả chạy tới, lo lắng kéo lấy tay cô, “Cậu mau đi rửa một chút đi, đừng để bị bỏng”.

Tiền Thiên Thiên mặt vô biểu tình mà nhìn cậu ta, cô cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, càng không phải là một cô bé không biết gì, nam sinh vừa rồi lao về phía cô, rõ ràng là cố ý.

Tiền Thiên Thiên thật sâu liếc nhìn cậu ta, sau đó xoay người đi theo Lâm Khả đến bồn rửa.

“Cái thể loại người gì vậy, đụng phải người ta còn có dáng vẻ này, đúng là không phải thứ tốt lành gì.” Lâm Khả tức giận.

Đột nhiên có tiếng thét chói tai cùng ồn ào ở phía sau, Tiền Thiên Thiên theo bản năng quay đầu lại.

Tần Việt từ đâu đi ra, mang theo bữa ăn đã chuẩn bị sẵn, cúi đầu về phía cậu nam sinh vừa nãy.

“Ngượng ngùng nha, trượt tay,” Anh nói một cách uể oải, lệ khí trong ánh mắt không khỏi khiến người ta rét run.

********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.