Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 16: Chương 16




“Không được.” Lâm Hành đi về phía Cố Cảnh Ngôn, thân hình anh cao lớn, ánh mắt rất có tính áp bức. Cố Cảnh Ngôn lui về phía sau nửa bước, lưng đụng vào tường. Lâm Hành đứng lại, một tay đút túi nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn, “Cậu không muốn xem tôi đấm bốc à?”

Cố Cảnh Ngôn nhếch đôi môi mỏng, hàng lông mày nhíu chặt trên khuôn mặt lạnh lẽo, Lâm Hành bỗng nhiên rất muốn hôn cậu. Đây là địa bàn của Lâm Hành, nếu như đẩy ngã Cố Cảnh Ngôn ở đây, Cố Cảnh Ngôn cũng không có chỗ phản kháng. Vì vậy ngón tay khá là không đứng đắn của Lâm Hành lướt qua cổ Cố Cảnh Ngôn, rồi dừng lại, đặt dưới cằm cậu, “Cho cậu một cơ hội cuối cùng.”

“Tôi nghe nói sàn boxing ở phố Tây không chính quy.” Trong hô hấp Cố Cảnh toàn là hơi thở của Lâm Hành, làm cậu chẳng thể thở nổi.

“Chính quy tôi còn không đi nữa là, em trai à, liều mạng thôi.” Lâm Hành buông tay, xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn: “Cậu lo lắng cho tôi? Hả?”

Cố Cảnh Ngôn cúi đầu lấy hộp thuốc lá ra, vội vàng xé bao, móc ra một điếu thuốc, ngay lập tức cả điếu thuốc lẫn hộp thuốc lá đều bị cướp đi. Ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Hành, Lâm Hành nói rất miễn cưỡng, gằn từng chữ, “Không cho hút thuốc.”

Cố Cảnh Ngôn nhíu mày, cậu quả thực rất lo lắng cho Lâm Hành. Lâm Hành làm giàu như thế nào? Tư liệu về Lâm Hành vẫn luôn đặt trong tủ đầu giường nhà Cố Cảnh Ngôn, bây giờ cậu đã trở về rồi, không ngờ Lâm Hành lại đi đường cũ.

“Nhìn tôi.” Lâm Hành lên giọng ra lệnh.

“Tôi lo lắng cho cậu.”

Lâm Hành ngẩn ra, ngược lại là không nghĩ tới Cố Cảnh Ngôn sẽ thẳng thắn như vậy, anh dừng lại chốc lát, xoay người dựa vào cạnh cửa đốt một điếu thuốc. Ngọn lửa lập lòe, ngón trỏ Lâm Hành hơi nhấc lên, trong mắt tràn đầy ý cười không tự chủ được, “Vậy sao.”

Cố Cảnh Ngôn nóng hết cả người, đi tới cửa, Lâm Hành đứng cạnh cửa làm gì? Chính là để chặn Cố Cảnh Ngôn. Anh nhấc chân giữ cửa, ngậm điếu thuốc ngước mắt lên, “Đi đâu đấy?”

“Đi ăn.” Cố Cảnh Ngôn nhìn thẳng vào mắt anh.

“Trò chuyện thêm chút nữa đã.” Chân dài của Lâm Hành nằm ngang cửa, anh giương mắt nhìn, giọng nói trầm thấp, “Tại sao lại lo lắng cho tôi? Hửm? Tôi cũng chẳng là gì của cậu.”

Cố Cảnh Ngôn im lặng.

Trong phòng chỉ có ánh sáng mập mờ của đầu thuốc lá trên tay Lâm Hành, vô cùng yên tĩnh. Cố Cảnh Ngôn nghe thấy cả tiếng tim đập, một lúc sau cậu nghe được giọng nói của mình, “Cậu thích nam hay nữ?”

Ánh nắng lấp lánh như thủy tinh, chiếu sáng cả phòng.

Lâm Hành hạ chân xuống đất, điếu thuốc trên tay đã cháy hết một đoạn, Lâm Hành lẳng lặng nhìn Cố Cảnh Ngôn, khoảng chừng một phút sau, Lâm Hành mở miệng, “Nam.”

“Ồ —— tôi cũng vậy.”

Lâm Hành dập tắt thuốc, nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn, “Cái gì?”

Tai Cố Cảnh Ngôn ửng hồng, như tích tụ máu trong đó: “Thì như cậu nghe được, cậu tránh ra được chưa?”

Lâm Hành ném điếu thuốc vào thùng rác, đứng thẳng dậy. Cố Cảnh Ngôn thích nam? Cố Cảnh Ngôn là gay?

Cố Cảnh Ngôn đi tới cửa, Lâm Hành nắm lấy cổ tay cậu kéo trở về rồi ấn lên tường, “Này, lặp lại lần nữa, cậu là gì?”

Tiếng thở dốc trong không gian kín nghe được rất rõ ràng, Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu lên, không đè ép được đầu ngón tay đang run rẩy, “Cậu muốn nghe hay không muốn nghe?

Đệt! Vậy kiếp trước tình cảm của anh và Cố Cảnh Ngôn rốt cuộc là cái mẹ gì? Đứa nhóc này nếu là gay, sao lại cố gắng đẩy mình đi chứ?

Lâm Hành cúi người hôn lên môi Cố Cảnh Ngôn, đây là Cố Cảnh Ngôn tự dâng mình tới cửa. Môi Cố Cảnh Ngôn rất mềm, Lâm Hành thiếu chút nữa không nhịn được, nhanh chóng buông ra, ngón tay chà xát lên cằm Cố Cảnh Ngôn, nhẫn nhịn nói: “Cậu nói xem tôi có muốn nghe hay không?”

Cố Cảnh Ngôn không đẩy anh ra, cũng không có phản ứng gì lớn, cậu ngơ ngác nhìn Lâm Hành. Bàn tay lạnh lẽo buông thõng bên người, cậu sắp nổ tung rồi, đầu váng mắt hoa, “Bây giờ tôi không nói nên lời.”

Lâm Hành muốn rớt cả tim, cười quay mặt đi, tay anh ôm gáy Cố Cảnh Ngôn. Mặc kệ cậu là gì, mặc kệ cậu có trí nhớ của kiếp trước hay không, bây giờ cậu đang thích anh. Lâm Hành ôm Cố Cảnh Ngôn vào trong lòng, nắm chặt bờ vai Cố Cảnh Ngôn, ôm rất chặt: “Tôi dẫn cậu đi ăn mì.”

Hai người một trước một sau xuống lầu, Cố Cảnh Ngôn ngồi đằng sau xe đạp Lâm Hành. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng thật đẹp, cậu vẫn còn choáng, điên rồi sap? Dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện. Cố Cảnh Ngôn chần chờ một hồi lâu mới vươn tay ôm eo Lâm Hành, lần này anh cũng không nói là hôn nhầm, vậy là hôn thật rồi phải không.

Quán mì đông như mắc cửi, Lâm Hành tìm vị trí bảo Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống, anh đi gọi món. Một phần mì thịt bò kho tàu, một phần mì thịt bò cay.

“Phần kho tàu không lấy hành.” Lâm Hành gọi xong, cầm hai chai nước ngọt trở về đặt trước mặt Cố Cảnh Ngôn một chai.

Chai của Cố Cảnh Ngôn là vị quýt, Cố Cảnh Ngôn chỉ uống cái vị này thôi. Cố Cảnh Ngôn nhìn Lâm Hành một lúc rồi cầm lấy ống hút, “Buổi tối mấy giờ bắt đầu?”

“Tám giờ.” Lâm Hành nói, “Hai trận.”

Cố Cảnh Ngôn chớp chớp mi mắt, trong lòng bất an.”Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Cậu còn quản tiền của tôi? Hả?” Lâm Hành nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, “Tiền của tôi chỉ cho vợ tôi quản thôi.”

Cố Cảnh Ngôn bỗng dưng bị sặc, ho dữ dội, mặt đỏ chót.

Lâm Hành dịch sang bên cạnh Cố Cảnh Ngôn, giơ tay vuốt lưng Cố Cảnh Ngôn: “Tôi cũng không nói cậu là vợ tôi, kích động thế làm gì? Hay là cậu muốn làm vợ tôi thật?”

Một cặp vợ chồng già đi tới, “Ông bà ngồi đây được không?”

Lâm Hành vội vã kéo nước ngọt lại, “Ngồi đi ạ.”

“Hai đứa là anh em à?” Cặp vợ chồng kia hỏi, “Ai là anh?”

“Con.” Lâm Hành nói.

Ở cửa sổ có người gọi lấy đồ, Cố Cảnh Ngôn quay đầu đụng vai Lâm Hành, “Này anh.”

Lâm Hành ngẩn ra, anh đỏ mặt cúi đầu, “Anh đi lấy mì.”

Lâm Hành ngồi ở bên ngoài chặn lối ra, anh lấy lại tinh thần liền nở nụ cười, ý tứ sâu xa nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Anh đi lấy, em ngồi đi.”

Cố Cảnh Ngôn muốn đứng dậy, anh nhấn vai Cố Cảnh Ngôn xuống, “Anh trai chăm sóc em trai, chuyện bình thường mà. Chờ ở đây, anh đi.”

Cặp vợ chồng đối diện thở dài nói: “Tình cảm anh em con tốt thật.”

Mặt Cố Cảnh Ngôn nóng lên, cúi đầu dạ một tiếng. Ở đây đông người, Lâm Hành ăn nhanh, ăn xong liền đi ra ngoài hút thuốc chờ Cố Cảnh Ngôn.

“Uây, trùng hợp thế?”

Lâm Hành ngẩng đầu nhìn thấy thằng Ngụy chở một em gái nhìn cực kỳ giang hồ bước xuống xe, Lâm Hành dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, giương mắt lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời. Thằng Ngụy từng bị Lâm Hành đánh, hận đến nghiến răng, nhưng cũng không dám trực tiếp động thủ.

“Nghe nói tối nay mày định thi đấu sinh tử à, tao rất mong chờ để thấy bộ dạng mày bị đánh thành chó chết.”

Lâm Hành mở to mắt, lạnh nhạt nói: “Vậy bây giờ mày có muốn thành chó chết luôn không? Bố thỏa mãn cho.”

“Mày —— ”

Em gái giang hồ lập tức chạy tới cản thằng Ngụy, lắc đầu: “Đừng như vậy.”

“Anh nể mặt em nên mới không tính toán với nó.” Thằng Ngụy phô trương thanh thế: “Nếu không hôm nay anh nhất định đánh chết nó.”

Em gái giang hồ quay đầu nhìn Lâm Hành, mặt u oán.

Lâm Hành xoay người đi về phía quán mì, đúng lúc Cố Cảnh Ngôn đi ra, Lâm Hành nghiêng đầu ra hiệu, “Đi.”

“Anh Lâm, nếu như bây giờ anh hối hận không đi đánh boxing nữa em sẽ nói với anh ta.” Em gái giang hồ bỗng nhiên đuổi theo kéo cánh tay Lâm Hành, ngẩng đầu lên, “Anh ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh đâu.”

Cố Cảnh Ngôn đẩy tay cô ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua: “Có chuyện gì thì nói, đừng táy máy tay chân.”

Em gái giang hồ không kịp chuẩn bị đột nhiên bị đẩy ra, chân lảo đảo đỡ tường mới đứng vững, quay đầu nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn, cô hơi dừng một chút rồi mới cau mày mở miệng mắng, “Cậu bị điên à? Tôi có kéo cậu không? Cậu đẩy tôi làm gì?”

“Thấy cô phiền quá đó.” Lâm Hành tiện tay khoát lên vai Cố Cảnh Ngôn, lười biếng nhìn cô: “Đừng đụng vào tôi, tay của tôi chỉ cho phép vợ tôi đụng thôi.”

Em gái giang hồ: “…”

Lâm Hành lạnh lùng liếc thằng Ngụy, nói: “Nếu không muốn chết thì cách xa tao ra, đừng có chọc tao.”

Lâm Hành mặc kệ thằng Ngụy, thằng này có số ngồi tù, sau này vì đánh nhau mà đâm chết người ta bị xử mười sáu năm. Lâm Hành sẽ không bao giờ đi tốn công sức với loại người này, thời gian của anh rất quý giá.

Lâm Hành kéo tay Cố Cảnh Ngôn, nhanh chân bước đi.

Không phải nói chỉ có vợ mới được đụng tay thôi sao? Sao anh còn nắm tay thằng con trai kia chứ?

Tóc tai em gái giang hồ muốn dựng đứng.

Lâm Hành dẫn Cố Cảnh Ngôn ra khỏi ngõ, Cố Cảnh Ngôn mới lấy lại tinh thần, tay cậu còn nằm trong lòng bàn tay Lâm Hành, tim đập rất nhanh, cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Hành. Lâm Hành không có ý định buông ra, cứ thế mà đi.

“Sáng nay cậu có chuyện gì khác không?”

“Không có.” Cố Cảnh Ngôn có thể nghe được tiếng tim đập.

“Vậy thì đi dạo với tôi.”

Chưa đến được quảng trường, Cố Cảnh Ngôn đã nhận được điện thoại của ba cậu. Ánh mắt Cố Cảnh Ngôn chìm xuống, dừng bước, “Ừm, giờ tôi về.”

Cậu nói rất nhỏ.

Lâm Hành quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, một tay đút túi, lẳng lặng nhìn. Cố Cảnh Ngôn rất đẹp, dung mạo tuấn tú dưới ánh mặt trời làm người khác chú ý. Gương mặt tinh xảo, đôi mắt trong veo, lúc nhìn người ta thì như một hồ nước trong vắt. echkidieu2029.wordpress.com

Cố Cảnh Ngôn cúp điện thoại, “Tôi phải về rồi.”

“Buổi tối có đến không?”

Cố Cảnh Ngôn mím môi, gật đầu, “Ừm.”

“Cần tôi chở cậu về không?”

“Không cần.” Cố Cảnh Ngôn dừng lại, rồi nói, “Tài xế tới đón.”

“Ồ.” Lâm Hành xụ miệng, quay đầu nhìn xa xa, suýt nữa quên mất, nhà Cố Cảnh Ngôn có mỏ vàng thật. Có tài xế riêng, có người giúp việc.”Vậy buổi tối gặp nhé.”

Gió nổi lên rồi, Cố Cảnh Ngôn đứng bên cạnh Lâm Hành bên người, hai người đều không nói gì. Sau mười lăm phút, một chiếc xe màu đen chạy băng băng tới, tài xế xuống xe mở cửa cung kính nói, “Thiếu gia.”

Lâm Hành xua tay, “Đi thôi.”

“Lâm ca?”

Lâm Hành đi về một hướng khác, cũng không quay đầu lại.

Cố Cảnh Ngôn đứng đó một lát, nhíu mày lên xe, tài xế đóng cửa xe lại ngồi vào: “Tiên sinh đang ở công ty chờ cậu, cậu cả và cậu hai cũng ở đó.”

Cố Cảnh Ngôn giơ tay bấm bấm ấn đường, cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn, để điện thoại di động xuống, nhìn gương chiếu hậu, Lâm Hành đã biến mất không còn tăm hơi. Cố Cảnh Ngôn giơ tay chống cằm, cắn cắn mấy đốt ngón tay rồi mới thả tay xuống, “Xảy ra chuyện gì?”

“Đất khu khai thác ở thành phố S xảy ra chút vấn đề.”

Ánh mắt Cố Cảnh Ngôn chìm xuống, nhìn tài xế từ gương chiếu hậu, người tài xế ở bên cạnh ba cậu rất lâu, là người trung thành với ba cậu nhất, là người ba cậu tín nhiệm nhất. Nhưng vậy thì đã sao? Cuối cùng vẫn không phải trung thành với lợi ích à? Người chết vì tiền.

Cố Cảnh Ngôn nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, ngả người ra sau dựa lên ghế, nói: “Rồi sao nữa?”

“Bọn họ biết ông chủ sau màn của JH là cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.