Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 25: Chương 25




Lúc Lâm Hành đến nhà hàng Hạnh Hoa thì Chu Phi đã chờ sẵn, hôm nay Chu Phi mặc một cái áo sơmi, đeo kính mắt. So với lần đầu gặp gỡ lôi thôi, hiện tại trông giống con người hơn rồi.

“Chu tổng.”

Chu Phi nhìn thấy bộ đồng phục trên người Lâm Hành, gương mặt non choẹt chợt kinh ngạc, “Cậu là học sinh thật à?”

“Lớp 11.” Lâm Hành kéo ghế ra ngồi xuống đối diện, nói: “Làm sao? Tuổi nhỏ không thể gây dựng sự nghiệp à?”

Lâm Hành cũng chẳng giống học sinh cấp 3, suy nghĩ và cách xử sự của anh làm người ta cảm thấy rất trưởng thành, cho nên Chu Phi mới nghiêm túc cân nhắc phương án anh đề xuất. Nhưng bây giờ thấy Lâm Hành mặc đồng phục học sinh cũng không có gì kỳ lạ, mặt của anh vẫn còn là thiếu niên.

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Chu Phi nhất thời bình tĩnh lại, kéo ghế ra ngồi xuống ngả lưng rồi đốt một điếu thuốc, “Đủ tuổi chưa?”

Chu Phi, hai mươi sáu tuổi. Độc đinh nhà họ Chu, không theo chính trị mà đi làm kinh thương, làm gì lỗ cái đó. Mặt thì non choẹt, thoạt nhìn có vẻ rất ngây thơ, nhưng trên thực tế là một công tử nhà giàu chính hiệu.

“Mười bảy.” Lâm Hành đẩy ly trà trước mặt ra, lấy bản kế hoạch từ trong cặp ra, “Có chí chẳng ngại tuổi già, không chí phí hoài trăm năm.” Ngước mắt nhìn thẳng Chu Phi, Lâm Hành đặt bản kế hoạch trước mặt Chu Phi, nói: “Nói nhiều cũng chẳng ích gì, tôi không dài dòng nữa. Tôi trả năm mươi vạn, lấy một nửa cổ phần, quyền kinh doanh thuộc về tôi, nếu hợp tác chúng ta tháng sau ký hợp đồng.”

Đây đã không còn là công ty vận tải của Chu Phi nữa, mà là một công ty vận chuyển nhanh hoàn toàn mới. Lâm Hành đặt toàn bộ vào Vinh Ích nên bây giờ anh phải thay đổi kế hoạch.echkidieu2029.wordpress.com

Chu Phi cười ra tiếng, nhả khói híp mắt nhìn Lâm Hành, “Lần trước cậu còn ra giá một trăm vạn mà, nhanh như vậy đã ép giá rồi sao? Cậu chỉ có năm mươi vạn thôi phải không?”

Hắn ném bản kế hoạch ném lên bàn, ngậm thuốc hút một hơi, nhìn Lâm Hành qua làn khói trắng, “Cậu tới đàm phán thay ba mẹ hay là đàm phán cho bản thân?”

“Một trăm vạn là toàn bộ, năm mươi vạn là một nửa.” Lâm Hành quay đầu gọi nhân viên phục vụ, muốn lấy thực đơn gọi món ăn, “Đồng ý thì ngân hàng sẽ lập tức chuyển tiền đến tận cửa nhà anh, Chu tổng, suy nghĩ cho kỹ.”

Lâm Hành coi trọng quan hệ với Chu Phi hơn, có quan hệ của Chu Phi, không sợ không kiếm được tiền.

Chu Phi hút xong điếu thuốc, Lâm Hành đã gọi xong thức ăn, anh cũng hút thuốc. Lâm Hành may mà còn có gương mặt kia vẫn còn nét thiếu niên, chứ khắp cả người anh chẳng có chỗ nào giống như trẻ con cả. Vừa chín chắn vừa tự tin, trên người anh có một khí chất chẳng giống với ai.

“Cậu lấy tiền ở đâu ra?”

“Đi lừa gạt đấy.” Lâm Hành ngậm điếu thuốc híp mắt, cười xấu xa.

Chu Phi cứ có cảm giác quen thuộc với Lâm Hành, không nói ra được. Nếu như muốn dùng một thành ngữ để hình dung, có thể là ‘vừa gặp mà đã như quen’?

“Chúng ta trước kia chưa từng gặp nhau sao?”

“Đương nhiên gặp rồi.” Lâm Hành ngồi thẳng, nói: “Lần trước tôi đến xưởng tìm anh, Chu tổng mau quên vậy sao?”

“Không phải lần đó.”

Vậy thì là từ đời trước rồi.

“Năm mươi vạn tôi chắc chắn là có, nếu không thì tôi cũng chẳng lãng phí thời gian thời gian với anh làm gì, tôi cũng không phải ăn no rửng mỡ.” Lâm Hành dập tắt thuốc, nghiêm túc nhìn Chu Phi, “Nói thật với anh vậy, công ty của anh nếu như không phải giao cho tôi, thật sự chẳng đáng đồng nào, ai mà nhận người đó chết.”

“Cậu đề cao bản thân quá nhỉ?” Chu Phi lần đầu tiên thấy một người ngông cuồng như vậy, còn ngông hơn cả một thằng nhà giàu như hắn. “Chỉ bằng mớ giấy rách này mà đã xem mình là Bill Gates rồi sao?”

“Nói thật mà.”

Chu Phi cười ra tiếng, “Ngông cuồng gớm.”

Nhân viên phục vụ mang món ăn ra, Lâm Hành vừa ăn vừa tiếp tục nói, “Công ty của anh hiện tại cũng không bán được, hợp tác với tôi, lấy ngựa chết làm ngựa sống. Không hợp tác với tôi, chỗ đó sẽ thành ngựa chết.”

Lâm Hành vừa ăn cơm vừa phân tích cho Chu Phi nghe về xu hướng phát triển kinh tế trong tương lai ở Trung Quốc và trên thế giới. Chu Phi nghe xong sửng sốt, vì có vẻ những điều anh nói rất xa xôi, rất mờ ảo, rất khó thực hiện, nhưng cũng có vài thứ rất chân thực. Thế giới rồi sẽ như thế nào? Bây giờ là điểm khởi đầu sao?

Trung Quốc, một con sư tử hùng mạnh đã thức tỉnh, còn bao lâu để đuổi kịp bước chân của thế giới?

“Bất kể phát triển như thế nào thì ngành vận tải vẫn là cái trục, xe không thể không có trục.” Tốc độ ăn của Lâm Hành rất nhanh, đã ăn tới chén thứ ba, “Trong bản kế hoạch tôi đưa cho anh có mấy bài báo nước ngoài đưa tin, anh có thể xem thử.”

Chu Phi nghe đến choáng váng, rồi nhìn lên bàn cơm đã bị Lâm Hành càn quét sạch sẽ, chỉ còn dư lại mấy cái đĩa không.

“Cậu đến ăn chùa hả?”

“Tôi trả tiền.” Lâm Hành bây giờ còn trẻ, ăn rất nhiều, hơn nữa trước trọng sinh khi anh và Chu Phi khá thân thiết. Trước mặt Chu Phi, Lâm Hành không hề câu nệ, “Cuối tháng Sáu, nếu như anh vẫn chưa nghĩ kỹ, vậy tôi hợp tác với người khác, chúng ta đều có cơ hội lựa chọn.”

Lâm Hành đứng lên đi trả tiền, lúc quay lại anh uống một hớp nước nói với Chu Phi: “Hôm nay bàn tới đây thôi, tôi trễ giờ học rồi, nếu anh còn muốn nghe nữa thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

“Này, nhóc con?”

“Tôi tên Lâm Hành?”

Chu Phi cũng đứng lên, nhìn thẳng Lâm Hành, “Cậu nói với tôi mấy thứ này, không sợ tôi lấy sáng kiến của cậu sao?”

“Anh không biết đâu.”

Chu Phi càng ngày càng cảm thấy Lâm Hành rất thú vị. “Tức là sao?”

“Với năng lực của anh, những thứ này chỉ là giấy vụn thôi.”

Chu Phi: “…”

Hắn không thích thằng nhóc này, còn dám giễu cợt hắn!

Lâm Hành ở trên đường mua một phần bánh rán, vào lớp vừa kịp chuông reo. Anh đi ngang qua bàn Cố Cảnh Ngôn bỏ bánh rán xuống, rồi đi thẳng xuống hàng cuối.

Cố Cảnh Ngôn đang làm bài tập, đột nhiên một túi bánh rán nóng hổi thơm ngon bị thẩy lên bàn. Là tiệm cậu thích ăn nhất, mặt Cố Cảnh Ngôn nóng lên, nhanh chóng cất túi bánh rán vào.

Cúi đầu tiếp tục làm bài, phía sau truyền tới một quyển sách, Cố Cảnh Ngôn nhíu mày.

“Anh Lâm đưa.”

Cố Cảnh Ngôn nhận sách, mở ra nhìn thấy bên trong kẹp một bức tranh phác họa chân dung. Là sườn mặt Cố Cảnh Ngôn, bút chì phác hoạ ra những đường nét nhẵn nhụi, Cố Cảnh Ngôn lần đầu tiên cảm thấy mình cũng có thể đẹp như vậy.

Nhếch miệng lên, bạn cùng bàn là một nữ sinh, quay đầu nhìn sang “ồ” một tiếng: “Là tranh vẽ hả?”

Cố Cảnh Ngôn khép sách lại bỏ vào cặp, mặt không hề cảm xúc tiếp tục làm bài.

Trên bức tranh còn có một dòng chữ làm tai cậu đỏ chót.

“Có thể làm người mẫu cho anh không?” Trong đầu Cố Cảnh Ngôn toàn là mấy thứ bậy bạ, hoàn toàn mất đi lý trí, điện thoại rung lên, cậu lấy ra nhìn, là tin nhắn của Lâm Hành, “Thích không?”

Thích đến điên rồi.

Buổi tối tan học, Lâm Hành cố ý ngồi tới cuối cùng để đợi Cố Cảnh Ngôn cùng đi, ra khỏi cổng trường Cố Cảnh Ngôn trèo lên xe.

Lâm Hành lại lấy một bức tranh nữa đưa cho Cố Cảnh Ngôn, “Cho em.”

“Cái gì?”

“Nhìn đi.” Lâm Hành nói.

Cố Cảnh Ngôn mở tranh ra rồi nhanh chóng khép lại, cúi đầu lên xe, nghe tiếng Lâm Hành cười nhẹ, “Anh chỉ có thể vẽ tới đây thôi, những chỗ khác em chưa cho anh xem.”

Cố Cảnh Ngôn mím chặt môi, len lén nắm eo Lâm Hành, cách lớp đồng phục mỏng manh có thể cảm nhận được cơ bụng ấm áp của Lâm Hành. Hôm qua lúc anh đè cậu, giọng nói khàn khàn rất quyến rũ.

Đột nhiên Lâm Hành phanh xe, Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy đèn xe chói mắt, ngay sau đó có sáu tên cầm gậy nhảy từ trên xe xuống. Cố Cảnh Ngôn nhất thời giật mình, buông eo Lâm Hành ra, ôm lấy cặp sách.

Lâm Hành xuống xe đẩy Cố Cảnh Ngôn ra sau, “Báo cảnh sát, tránh ra xa.”

Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Hành, “Người của ai vậy?”

“Vương Uy.”

Đang lúc nói chuyện thì những người kia đã đến trước mặt, Lâm Hành dùng sức đẩy Cố Cảnh Ngôn ra ngoài, bắt được tên cầm gậy trước mặt, chân dài bay lên đạp gã ngã lăn quay. Anh giành lấy cây gậy quay đầu lại thì bộp một tiếng đón lấy một cây gậy khác đánh từ phía sau, Lâm Hành cảm thấy như rơi vào miệng cọp, đây là đánh lén mà.

Điện thoại Cố Cảnh Ngôn mới vừa mở ra, phía sau có một cơn gió xông tới, cậu theo bản năng nghiêng người. Cây gậy quẹt vào sườn mặt cậu, đau rát, Cố Cảnh Ngôn xoay người lại lấy cặp bộp vào đầu gã kia, ngay sau đó Lâm Hành chạy tới đạp gã lên tường. Dưới đèn đường, Lâm Hành nhìn thấy trên da thịt trắng nõn của Cố Cảnh Ngôn có một vết máu đỏ tươi, lửa giận của Lâm Hành bốc lên. Chờ đến lúc bình tĩnh lại, anh đã bị Cố Cảnh Ngôn cản tay, “Anh Lâm, còn cần báo cảnh sát không?”

Lâm Hành quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, sáu gã kia đã bị đánh vô cùng thê thảm. Anh ném gậy xuống đất, lấy điện thoại Cố Cảnh Ngôn cúp máy, giơ tay sờ hai má Cố Cảnh Ngôn.

Ngón tay Lâm Hành thô ráp, mặt Cố Cảnh Ngôn hơi rát, lập tức được anh ôm vào trong lòng. Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu, siết áo Lâm Hành, “Không có gì đâu, em không sao.”

Lâm Hành buông Cố Cảnh Ngôn ra, nắm cổ tay Cố Cảnh Ngôn nhanh chân bước đi, “Đi.”

“Chưa lấy cặp nữa.”

Lâm Hành xoay người nhặt cặp lên đưa cho Cố Cảnh Ngôn, không để ý xe đạp ngã trên đất, đi thẳng ra đường lớn. Nhìn thấy có xe taxi, Lâm Hành vẫy tay ngăn lại mở cửa xe nhét Cố Cảnh Ngôn vào, “Mấy ngày này anh không đến trường, xin nghỉ với thầy giúp anh. Em nhớ phải cẩn thận, không thì thuê hai vệ sĩ, phải đi chung với tài xế.”

“Anh Lâm, em có thể giúp —— ”

“Không cần, anh có thể tự giải quyết.” Lâm Hành cúi người hôn lên trán Cố Cảnh Ngôn một cái, dời xuống, hôn nhẹ lên vết thương của Cố Cảnh Ngôn. Trên mặt có một vết rách, nhất định sẽ để lại sẹo. Lâm Hành đau lòng muốn điên lên, anh không có năng lực bảo vệ người anh yêu, đây là chuyện rất đau lòng. “Đừng kêu gọi quan hệ từ người nhà của em, anh không yếu vậy đâu.”

Tài xế ngồi đằng trước quay đầu nhìn sang, xác định hai người đều là nam sinh, trợn to mắt.

Lâm Hành ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn qua, “Nhìn cái gì?”

Khí thế hung hãn trên người Lâm Hành rất nặng, tài xế không muốn gây chuyện, cố gắng đè nén nỗi khiếp sợ.

Lâm Hành lại nhìn Cố Cảnh Ngôn liền quay về vẻ dịu dàng, nói: “Đi đi.”

Lâm Hành đóng cửa xe, năm đó nhà họ Cố tống anh vào tù, phá huỷ tất cả của anh. Nói như thế nào đây, dùng quan hệ của người ta, nợ ân tình của người ta, đến lúc người ta muốn đòi lại thì cũng không có gì đáng trách.

Lâm Hành thích Cố Cảnh Ngôn, nhưng anh không muốn liên quan một tí gì đến người nhà họ Cố.

Xe taxi bắt đầu đi, đèn sau lấp loé, dần dần biến mất trong bóng đêm.

Lâm Hành đứng ở đầu đường châm một điếu thuốc, một hồi sau, anh dập tắt thuốc quay người đi về.

Mẹ kiếp, anh và Vương Uy đã kết thù rồi.

Lúc Lâm Hành quay lại vì chiếc xe kia đã đi rồi, xe đạp bị đập nát bét, Lâm Hành đi bộ về nhà. Trên cửa bị giội rất nhiều sơn đỏ, Lâm Hành vào nhà thay quần áo, mang theo một cây côn đi ra ngoài.

Hai giờ sáng, anh Uy ôm một cô gái đi xuống tầng hầm đậu xe, hắn vừa hít thuốc, tinh thần rất phấn khởi. Lên xe liền đè cô gái lên ghế, không kịp đóng cửa xe đã vội vã muốn “làm”.

Đột nhiên phía sau xông tới một luồng gió, hắn mới vừa định quay đầu thì đã bị túm tóc, da đầu đau đớn làm cho hắn kêu lên thảm thiết.

Cô gái kia cũng thét lên.

Tiếng trầm thấp của người đàn ông đang túm tóc Vương Uy vang lên. “Tôi không đánh phụ nữ, ngậm miệng lại, cút xuống xe.”

Cô gái liền bò xuống xe.

Vương Uy nhìn thấy Lâm Hành liền trừng mắt, hắn từng điều tra Lâm Hành, là một tên lưu lanh chính gốc, là một thằng không muốn sống. Nhưng hắn không nhịn nổi cái khẩu khí kia, chưa đánh chết Lâm Hành, Lâm Hành đã tìm tới cửa.

“Có chuyện thì nói, đừng ra tay.”

“Tôi đã cảnh cáo ông rồi mà.” Lâm Hành vỗ vỗ mặt Vương Uy, đuôi mắt giương lên, nhìn rất tà mị, “Ông lại cho là tôi nói đùa, vậy thì rất xin lỗi.”

Vương Uy tê cả da đầu, nụ cười này của Lâm Hành thật sự không giống như thiếu niên mười mấy tuổi, cực kỳ kinh khủng.

“Mày… muốn làm gì?”

“Ông hết cơ hội rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.