Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 45: Chương 45




“Cái giường trong phòng con ba đã đổi rồi.” Cơm nước xong Lâm Hướng Phong vừa dọn bát đũa, vừa nói, “Thiếu cái gì thì nói với ba.”

“Cảm ơn ba.”

Trong phòng khách Từ Viện đang lột hạt lựu, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi Cố Cảnh Ngôn, “Khai giảng con với Hành Hành vẫn cùng một lớp hả?”

Cố Cảnh Ngôn gật đầu.

Từ Viện lột lựu xong đặt trước mặt Cố Cảnh Ngôn, “Vậy các con có thể chăm sóc lẫn nhau rồi.”

Cố Cảnh Ngôn uống một hớp nước, không có kinh nghiệm tiếp xúc với trưởng bối, nên chỉ ngồi yên.

“Ăn lựu đi.”

“Cảm ơn cô ạ.”

Lâm Hành vào cửa ngồi bên cạnh Cố Cảnh Ngôn, cầm lấy quả lựu ăn, nói, “Gần đây mẹ có liên lạc với mẹ Trần Phi Vũ không?”

“Bà ấy cũng khỏe hơn nhiều rồi, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng.” Từ Viện thở dài, “Tai nạn xe, tiền nợ phí chữa bệnh khá nhiều đấy, ngày tháng sau này chắc khổ sở lắm.”

Lâm Hành trở về phòng liền lấy ra bảy mươi ngàn đặt lên bàn, nói, “Số tiền này mẹ đưa cho nhà Trần Phi Vũ đi, không phải mượn, là con cho mẹ. Ba vạn kia của ba mẹ đừng đụng vào làm gì, con chuyển vào thẻ cho mẹ rồi.”

Từ Viện ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy hai nhà chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, đưa ít tiền cũng là phải thôi, hoàn cảnh nhà họ bây giờ không tốt lắm.”

“Vậy con ——” Từ Viện nhìn vào mắt Lâm Hành không biết nên nói cái gì, Lâm Hành trưởng thành hơn so với tuổi thật. Bây giờ làm việc rất thận trọng, có những chuyện không cần bà chỉ dạy nữa rồi.

“Tiền có thể cho, nhưng con không muốn cam kết bất kỳ chuyện làm ăn gì, không muốn liên can gì về phương diện này với họ.” Lâm Hành vẫn sợ có chuyện, sớm nói trước cho Từ Viện dự phòng.

“Mẹ biết rồi.”

Ân tình kiếp trước đã trả lại rồi, Lâm Hành không dự định có chút liên quan gì đến nhà Trần Phi Vũ nữa.

Buổi tối Cố Cảnh Ngôn ở nhà Lâm Hành, ngủ cùng phòng với Lâm Hành. Từ Viện cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, trở về phòng nằm xuống nói, “Anh có cảm thấy Tiểu Cố với Hành Hành hơi thân thiết quá không?”

Lâm Hướng Phong thay áo ngủ rồi tới nằm xuống, “Em cứ xem Tiểu Cố là con gái, thì sẽ không cảm thấy lạ nữa.”

Từ Viện sửng sốt một chút, nói, “Con gái? Con gái vậy không phải —— ”

Âm thanh khựng lại, nhanh chóng bật dậy nhìn Lâm Hướng Phong, “Thật sao?”

“Không khác mấy đâu.”

Từ Viện đá lên đùi Lâm Hướng Phong một cái, “Chuyện lớn như vậy sao em không biết? Anh biết lúc nào sao không chịu nói với em?”

“Em không phải nói là thêm một đứa con trai sao, cũng rất tốt mà.” Lâm Hướng Phong bị đá rất vô tội, ngồi xuống.

“Cái rắm!” Từ Viện bị tức đến nỗi chửi tục, rồi lại lập tức sịu xuống, “Em chỉ nói Tiểu Cố rất tốt, chúng ta có thể xem là con nuôi, ai nói là muốn nhận con dâu đâu?”

Từ Viện choáng váng đầu, ôm trán, “Con dâu nam.”

Lâm Hướng Phong vội vã đỡ lấy vai Từ Viện, “Làm sao vậy? Đau đầu sao? Chuyện của thằng khỉ kia anh không quản nổi, cứ kệ nó đi. Tiểu Cố tốt thật mà đúng không? Lâm Hành theo người ta là trèo cao đó.”

Không phải trèo cao hay không, Từ Viện sắp bị chồng mình làm cho tức chết rồi, “Là hai đứa con trai mà.”

“Hai đứa con trai thì sao?”

Hai đứa con trai thì sao? Thì sao?

“Hai đứa con trai thì làm sao… làm sao sinh con?”

“Nhận nuôi chứ gì nữa.”

Từ Viện nhìn Lâm Hướng Phong, há miệng, “… Nhận nuôi mà là con ruột sao?”

“Vậy em bảo Lâm Hành sinh con đi, nó cũng đâu có công năng đó.”

Phì!

“Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như thế, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Từ Viện bị Lâm Hướng Phong dụ dỗ nằm dài trên giường, chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, thuyền này chắc là không thẳng nổi rồi.

Hôm sau Cố Cảnh Ngôn phải dậy sớm để bay đến thành phố B họp, Lâm Hành cũng dậy sớm theo, vội vã ăn sáng xong liền lái xe đưa Cố Cảnh Ngôn đến sân bay. Từ Viện không có cơ hội nói chuyện, nhưng lúc ăn cơm bà nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành đeo một đôi nhẫn, kiểu đặc biệt, vừa nhìn là biết kiểu tình nhân.

Bà bực bội đến mười giờ, Lâm Hành vào cửa.

“Hành Hành, con tới đây.”

Lâm Hành cầm tài liệu trong tay, hôm nay anh cũng định đến công ty, “Tiểu Cố đi rồi hả?”

“Dạ, hôm nay cậu ấy phải đến thành phố B họp.”

“Hả?”

“Tổng bộ công ty của cậu ấy ở thành phố B.” Lâm Hành kéo cặp lên, nói, “Gần đây khá bận.”

Từ Viện kinh sợ không ngậm mồm vào được, một lúc lâu sau mới phát ra tiếng, “Hả? Nó còn có công ty à? Vậy nó có theo kịp việc học không?”

“Cuộc thi lần này đứng đầu thành phố.” Lâm Hành nói, “Buổi trưa con không về ăn cơm.”

“Con với Tiểu Cố —— ”

“Cậu ấy làm sao?”

Từ Viện hít sâu, “Các con là… quan hệ gì?”

Rốt cuộc cũng hỏi ra rồi.

Lâm Hành cho là ba anh đã nói với bà rồi, cho nên khi bà đột nhiên hỏi cái vấn đề này, anh vẫn có chút bất ngờ.

“Người yêu, con thích cậu ấy.” Lâm Hành thản nhiên không giống như yêu sớm, cũng không giống như đang yêu một người đồng tính.

“Các con… đã quen nhau bao lâu rồi?”

Lâm Hành đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, đời này tương đối ngắn, nhưng đời trước thì dài lắm.

“Nếu con nói ai cũng có kiếp trước thì mẹ có tin hay không?”

Tin cái đầu con, Từ Viện đánh một cái, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào cánh tay Lâm Hành, “Con nói hưu nói vượn cái gì đấy hả?”

“Bọn con đã ở bên nhau rất lâu rồi.” Lâm Hành nói, “Con muốn cùng cậu ấy sống hết đời, con yêu cậu ấy.” Bởi vì có mẹ của Cố Cảnh Ngôn làm mấy trò vớ vẩn nên Lâm Hành đem chuyện xấu nói trước, “Con theo đuổi cậu ấy.”

“Mẹ không hỏi ai theo đuổi ai, con là con trai, nó cũng là con trai, con có hiểu không? Cái này không bình thường.”

“Vậy mẹ cứ xem con là con gái thì thấy bình thường thôi.” Lâm Hành nói, “Đồng tính là trời sinh, trên thế giới này ngoại trừ nam nữ có thể yêu nhau, còn có nam yêu nam, nữ yêu nữ.”

“Nói bậy.”

“Có một nhóm người gọi là sinh sai giới tính, con là như vậy đấy mẹ.”

Từ Viện nhìn con trai trước mặt khôi ngô cao lớn, cả người căng tràn sức sống.

“Con vẫn là học sinh.”

“Con đã qua mười tám tuổi rồi, con có thể chịu trách nhiệm cho tình yêu của mình, cho cuộc đời của mình.” Lâm Hành cố hết sức ôn hòa nhã nhặn giảng đạo lý.

“Vậy nó có làm được không? Người nhà nó nghĩ như thế nào? Các con sau này nhìn người ngoài phải sống thế nào đây? Bọn họ sẽ kỳ thị các con. Con bây giờ còn nhỏ, tương lai để đâu? Cuộc sống dài như vậy, nếu như nó rút lui thì con phải làm sao?”

“Đường là do ta đi mà có.” Lâm Hành nói, “Nếu như mẹ không kỳ thị, người khác làm sao lại kỳ thị bọn con được?”

Từ Viện á khẩu không trả lời được.

Lâm Hành nói, “Mẹ với ba là người con yêu thương nhất, con chỉ cần ba mẹ hiểu. Dù cho không hiểu, cũng đừng ác ý với bọn con. Tình cảm của con và Cố Cảnh Ngôn con nắm chắc trong lòng, sẽ không chia tay đâu mẹ.” Lâm Hành giơ cổ tay lên xem thời gian, nói, “Con phải đi rồi, để ba con nói chuyện với mẹ nhé.”

Lâm Hành đi ra ngoài.

Từ Viện ngồi ở trên ghế ngơ ngác nhìn cửa, Lâm Hướng Phong vào cửa bỏ đồ ăn xuống, đi tới ngồi xổm ở trước mặt bà. Người đàn ông cao lớn giây phút này nhìn có chút ngốc nghếch, ông giơ tay chà sát mặt Từ Viện, “Anh đã nói rồi mà, đừng quản chuyện của con nữa, Hành Hành có chủ kiến, chúng ta không quản được đâu.”

Từ Viện đập Lâm Hướng Phong một cái, ôm lấy Lâm Hướng Phong, “Nhưng đó là con của chúng ta, sao có thể không quản được?”

“Thành niên rồi, ba mẹ cũng nên học được cách tự lập, chứ không phải đặt tất cả tâm tư trên người con cái.” Lâm Hướng Phong cũng không biết cách nói chuyện, nhưng theo quan niệm của ông thì con cái cũng có cuộc sống riêng.

Quan hệ giữa ba mẹ và con cái rốt cuộc là thuộc kiểu gì? Con cái là vật sở hữu riêng của ba mẹ sao? Cũng không phải. Chúng nó là cá thể độc lập, ba mẹ bởi vì yêu nên mới sinh con, sau khi con trưởng thành rồi, cho đi tình yêu, thì cũng phải cho đi sự tôn trọng đồng đẳng.

“Nó không làm trái pháp luật, không hãm hại con nhà người ta, cũng không phải tên lừa gạt tình cảm, nó làm cái gì cũng là tự do của nó.”

Từ Viện đập Lâm Hướng Phong một cái, “Trái tim anh sao lại rộng lượng như vậy chứ?”

Lâm Hướng Phong dễ tính, nắm chặt tay Từ Viện đưa đến bên mép hôn một cái, “Vậy em nói xem làm sao bây giờ? Anh cầm gậy đi đánh uyên ương, đánh gãy chân Hành Hành, đến nhà đối phương nhục mạ. Sau đó bắt chúng nó chia tay, để chúng nó hận chúng ta cả đời sao?”

Từ Viện cúi đầu không nói lời nào, Lâm Hướng Phong cọ lên trán Từ Viện, “Chúng ta cũng quen nhau từ cái tuổi này, ba mẹ chúng ta cũng phản đối kịch liệt, lúc đó chúng ta lựa chọn thế nào? Em phải thay đổi vị trí để suy nghĩ.”

Cách thay đổi này rất khó.

Buổi tối Chu Phi có bữa tiệc, Lâm Hành không về nhà ăn cơm, trực tiếp qua đó.

“Vị kia nhà cậu đâu? Không quản cậu à?”

“Về thành phố B họp rồi, muốn bị quản lắm nè.” Lâm Hành than thở.

Chu Phi nhìn dáng vẻ như ông cụ non của Lâm Hành cười không nhịn nổi, “Đệt, anh mới vừa nhận ra, hai người các cậu cũng chỉ mới mười tám tuổi.”

“Nhưng tuổi tâm hồn là ba mươi tám rồi.”

Phì!

“Buổi tối đi nếm thịt không?” Chu Phi nói, “Bạn trai cũng đâu có ở đây, trong trung tâm thành phố mới vừa mở một gay bar, mấy đứa nhảy thuê nhìn cay cực.”

“Xin lỗi, em không có hứng thú.” Lâm Hành nói, “Anh Chu, sao anh cứ thích kêu em vượt rào vậy?”

“Hiếu kỳ khi cậu vượt rào, Cố Cảnh Ngôn sẽ có phản ứng gì.”

Cút đi!

Lâm Hành một tay đút túi, đuôi mắt giương lên, hừ lạnh.

“Nhưng mà Cố tổng gợi cảm thật.”

Lâm Hành liếc chéo Chu Phi, “Dừng, không tán gẫu đề tài này, đổi cái khác.”

“Hẹp hòi.”

“Chờ anh có người yêu rồi sẽ biết cảm giác của em bây giờ.” Lâm Hành nói sang chuyện khác, “Anh muốn làm bất động sản không?”

“Có hạng mục gì tốt hả?”

“Có.” Lâm Hành nói, “Hạng mục của Cố tổng nhà em, muốn hợp tác với em.”

“Ở đâu?”

“Mảnh đất bên bờ sông.”

“Vãi, Cố tổng tự lấy sao?”

“Chắc vậy, bên em ấy không thành vấn đề.”

“Trâu bò thật!” Chu Phi nói, “Cố tổng thật trâu bò.”

“Có hứng thú không?”

“Cố tổng chịu chơi với anh, cầu cũng không được.” Chu Phi xoa tay hưng phấn. “Mảnh đất bên bờ sông anh thèm nhỏ dãi đã lâu, nhà họ Bạch không nhả, mà trong tay anh không có tiền, không ngờ xoay một vòng lại có thể trở về.”

“Chờ Cố tổng về, cùng nhau ăn cơm bàn chuyện này nhé?”

Chu Phi vỗ vai Lâm Hành, “Được lắm đó nhe.”

Cũng đoán được, phỏng chừng Cố Cảnh Ngôn chỉ muốn chơi với Lâm Hành thôi, Lâm Hành liền dẫn hắn theo. Công ty Cố Cảnh Ngôn phát triển quá nhanh, tương lai không thể đo đếm được.

Lâm Hành cũng không phải dẫn theo Chu Phi khơi khơi, Chu Phi có quan hệ, làm bất động sản sợ nhất là không có quan hệ, không kiếm được mối tốt.

“À đúng rồi, ba Thẩm Quân bị tố cáo, bây giờ đang cách ly để thẩm tra.”

Lâm Hành nở nụ cười, “Thích hóng chuyện.”

“Do các quần chúng chính nghĩa tố cáo.”

Lâm Hành cười rộ lên, anh giơ tay cởi một nút sơ mi, miễn cưỡng nói, “Trời lạnh rồi, có vài người cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

Chu Phi cười vang, kết nghĩa anh em với Lâm Hành cũng rất tốt.

Bữa tiệc này tương đối quan trọng, tất cả đều là người có quyền ở thành phố C, Lâm Hành bồi người ta uống rượu khá nhiều. Giữa buổi anh vào phòng vệ sinh, rửa xong tay đi ra nghe thấy tiếng cãi vã.

“Tôi đã trả cho cậu một cái mạng rồi, cậu còn muốn tôi phải làm sao?”

Lâm Hành dừng bước, anh không nghe tiếng Lưu Vũ, nhưng lời này nhất định là nói với Lưu Vũ.

“Cậu cũng đừng náo loạn với người trong nhà nữa, tìm ai đó kết hôn đi.”

“Tôi là gay!” Câu này là Lưu Vũ nói, “Con mẹ nó tôi là gay, tôi tìm ai kết hôn? Lúc anh lên giường với tôi sao không bảo tôi tìm phụ nữ kết hôn? Bây giờ anh nói câu này mà còn là con người sao?”

“Vậy tôi có thể làm sao nữa? Tôi với cậu kết hôn sao? Dù có một trăm năm nữa thì cái đất nước này cũng không hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính.” Giọng Chu Khải Sinh rất lạnh, “Tôi muốn cuộc sống bình thường, ba mẹ cậu tìm tôi, ba mẹ tôi đòi tự sát. Mỗi ngày lo lắng sợ hãi sống trong sự kỳ thị, tôi thật sự chịu đủ lắm rồi.”

Vậy sao mày còn muốn quay về? Lâm Hành không nghĩ ra, lẽ nào Chu Khải Sinh không phải chủ động quay về?

Lưu Vũ không biết vì sao lại biến thành như vậy, hắn mười sáu tuổi quen biết Chu Khải Sinh, nói phải ở bên nhau cả đời, đảo mắt một cái liền tan thành mây khói. Mẹ qua đời cũng không cho phép hắn đi thăm viếng, ba và em gái đến nay vẫn còn oán giận hắn. Hắn vứt bỏ tất cả cùng Chu Khải Sinh, bây giờ Chu Khải Sinh lại đi kết hôn, Chu Khải Sinh nói không muốn tiếp tục loại quan hệ dị dạng này nữa.

“Cái anh gọi cuộc sống bình thường chính là lừa dối một người phụ nữ vô tội kết hôn? Dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ như vậy để thỏa mãn mặt mũi của anh sao? Chu Khải Sinh, lương tâm của anh có thể yên ổn được không?” Lưu Vũ đột nhiên lên giọng, “Chu Khải Sinh, nếu như anh thật sự làm như thế, tôi sẽ đi nói cho cô ấy biết, anh là gay!”

Một tiếng bạt tai vang lên.

Lâm Hành nhanh chân đá tung cửa, tung một cú đấm nện Chu Khải Sinh đến góc tường. Kéo Lưu Vũ bị đánh sưng nửa bên mặt ra đằng sau, Lâm Hành xoay cổ tay, “Nghe không nổi nữa rồi, bỉ ổi thế mà còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng cũng hiếm thấy thật. Còn động thủ đánh người, nào, mày đến đây động cái nữa thử xem?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.