Trở Về Vinh Hoa

Chương 10: Chương 10: Chương 6




Editor: muanhobaybay

Kim thị đã mất kiên nhẫn, chỉ vì đã được giáo dục tốt, cho nên mới không biểu hiện ra ngoài, nhưng mày đã nhăn lại, trong ánh mắt nhìn Ngàn Ngọc có vài phần chán ghét. Sắc mặt Kim thị thế nào, tất nhiên nàng đã nhìn rõ, nhưng ánh mắt ấy lại càng làm cho nàng thêm thất vọng cùng đau khổ.

Nhưng cũng bởi vì Kim thị không biết nàng mới là Nhâm Uyển Hoa. Nếu biết rõ sự thực, chắc chắn sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng. Nội tâm đau đớn khiến tay nàng bắt đầu phát run, muốn nói ra không? Hiện tại có nên nói ra không?

Kim thị ho nhẹ một tiếng, Lụa Đỏ nhìn Ngàn Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn dùng sức nháy nháy mắt ra hiệu cho Ngàn Ngọc, nhưng mà nha đầu kia cũng không liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, chỉ đứng lì ở đó, vai lưng thẳng tắp, cùng hoảng hốt!

Đông di nương không nói một tiếng đứng một bên, nhìn xem trò hay, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, không chỉ tiểu thư mất trí nhớ, ngay cả đại nha hoàn bên người tiểu thư cũng trở nên kỳ quái. Nhìn bộ dáng kia của nàng, cũng không biết bị cái gì kích thích, hay là có ẩn tình khác.

Mà lúc này, Kim thị nhàn Ngàn Ngọc, trong ánh mắt ngoài sự bất mãn, thêm vài phần bất ngờ. Kỳ thật trong phủ này, ngày thường người dưới khi đáp lời, đa phần là đứng nói, nếu quỳ xuống, phần lớn là đã làm sai.

Chuyện quỳ hay không quỳ, đều không cần người khác phải mở miệng nhắc nhở, hạ nhân đến trước mặt nàng liền tự giác quỳ xuống, sau đó là một phen khóc lóc kể lể kêu oan, hoặc là trực tiếp nhận sai, ngoan ngoãn chờ xử lí.

Nhưng Ngàn Ngọc lúc này, là chuyện gì xảy ra? Chỉ bằng việc vừa rồi Ngàn Ngọc nhìn thẳng nàng, khóc lóc trước mặt nàng, cũng đủ lí do để lôi ra ngoài ăn roi. Mà chính nàng không phát tác, thứ nhất là nhìn vào tình nghĩa mấy năm nay, hai là Ngàn Ngọc bị rơi xuống nước mà bị kinh hãi, lại vừa tỉnh lại, sợ là Ngàn Ngọc sẽ không chịu nổi roi vọt, thứ ba là chuyện của Hoa nhi đủ khiến cho nàng lo lắng rồi, còn nữa chuyện rơi xuống nước nàng còn chưa hỏi rõ, cho nên nàng chưa muốn tại đây khó xử đại nha hoàn bên cạnh nữ nhi.

Nhưng nàng khoan dung không có nghĩa là tương đương với Ngàn Ngọc không có sai, nhưng tính tình của nha hoàn này, nàng vẫn chưa hiểu rõ ràng, từ trước đến nay Ngàn Ngọc vốn không có cứng rắn như thế khi mà nàng tức giận, còn có hành động vừa rồi ở trong phòng Hoa nhi, thực sự rất khác thường.

Không phải là sau khi rơi xuống nước liền có di chứng gì chứ, nhưng nhìn nàng ta không giống như bị mất trí nhớ...

Kim thị suy nghĩ một hồi, đang muốn mở miệng, lại nghe được tiếng nha hoàn bên ngoài thông báo Tam tiểu thư cùng Hạo ca nhi đến đây. Vừa nghe xong, đã có người xốc rèm lên, theo sau là hai ma ma cẩn thận nâng xe lăn vào trong, sau đó các nàng mới đưa xe lăn giao cho vị cô nương áo xanh ở phía sau, nàng ấy chậm rãi đẩy xe tiến vào.

Ngồi trên xe lăn là một nam hài khoảng mười tuổi, ngũ quan rất tuấn tú, mặc dù ngồi trên xe lăn, trên mặt hắn vẫn mang theo nét cười, làm cho ai nhìn thấy cũng đem lòng yêu thích, lại thêm vài phần quý mến.

Mà phía sau xe lăn là một tiểu cô nương, chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, mặc áo nhỏ màu xanh ngọc, áo khoác bông vải màu vàng, phía dưới là kiện váy kim tuyến vàng nhạt, trên thắt lưng có đeo ngọc bội.

Lại nhìn lên ngũ quan của nàng, có vài phần tương tự khuôn mặt nam hài trên xe lăn, chỉ là ngũ quan tổ hợp trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lại kém hơn rất nhiều so với nam hài.

Sau khi nàng vào phòng, mặt vẫn cúi xuống, mặc dù trên người mặc y phục quý giá, nhưng lại mang theo sự rụt rè, nếu không phải y phục phụ trợ, có lẽ sẽ chỉ như một tiểu nha hoàn không ai nhớ rõ mặt.

“Không phải hôm nay tiên sinh đến đây dạy học sao, sao lại chạy đến đây?” Nhìn thấy nữ nhi, khuôn mặt Kim thị liền nhu hòa một chút, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn.

“Con nghe nói đại tỷ đã tỉnh, liền xin phép Hướng tiên sinh cho nghỉ nửa ngày. Vừa hay Tam tỷ cũng muốn đến thăm đại tỷ cho nên cùng qua đây, chỉ là nghe nói đại tỷ đã nằm nghỉ, cho nên liền trực tiếp qua chỗ mẫu thân.”

Nhâm Chính Hạo vừa ra hiệu cho nha hoàn đẩy xe lăn của hắn vào thêm chút nữa, vừa trả lời Kim thị. Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua về phía Nhâm Uyển Lộ, Nhâm Uyển Lộ e lệ cười, sau đó quy củ hành lễ với Kim thị, mới mở miệng nói:

“Nương, đại tỷ đã, không có việc gì rồi, nương, mệt mỏi không? Sao, người không nghỉ ngơi một lúc?” Chỉ là một câu đơn giản, nàng không chỉ nói vô cùng thong thả, còn có chút lắp bắp, hơn nữa khi nói xong, cả khuôn mặt đều đỏ, giống như làm chuyện gì sai vậy, cả người đều lộ ra sự không yên tâm.

Trong lòng Kim thị liền thở dài, nàng sinh ra ba đứa nhỏ, một đứa là tàn tật bẩm sinh, một đứa thì cà lăm từ nhỏ, tính tình yếu đuối, lại quá mức nhát gan sợ người lạ; chỉ có một đứa tốt nhất, nay lại bị mất trí nhớ!

Nghĩ đến đây, thần sắc của nàng liền buồn bã, nhưng rất nhanh, trên mặt đã lộ ra nụ cười từ ái: “Nương không sao, đại tỷ của các con đã tốt rồi, nhưng mà...” Nàng mới nói đến đây, bỗng nhiên thở dài, lắc lắc đầu sửa lời nói: “Quên đi, việc này sẽ nói sau, các con trở về trước đi, bên này nương có chút chuyện cần xử lí.”

Nhâm Chính Hạo lúc này lại nhìn về phía Ngàn Ngọc nói: “Sao Ngàn Ngọc tỷ tỷ lại ở đây? Tỉnh lại lúc nào vậy? Trên người không có chỗ nào không thoải mái chứ?” Hắn nói đến đây lại chuyển sang hỏi Kim thị.

“Nương là muốn hỏi Ngàn Ngọc tỷ tỷ chuyện gì sao? Chỉ là con nhìn sắc mặt Ngàn Ngọc tỷ tỷ không được tốt lắm, sao nương không cho Ngàn Ngọc tỷ tỷ ngồi xuống đáp lời?”

Thấy nhi tử đang nói chuyện giúp Ngàn Ngọc, Kim thị hơi sững sờ, liền liếc nhìn Ngàn Ngọc một cái. Quả thật thấy sắc mặt Ngàn Ngọc vô cùng nhợt nhạt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, nhìn như lung lay sắp đổ.

Mặc dù bộ dáng ốm yếu, nhưng vai lưng nàng vẫn thẳng tắp, so với dĩ vãng cặp mắt kia lúc nào cũng sáng ngời. Ngàn Ngọc như thế, có khác một chút so với nha hoàn ổn trọng khôn khéo trong trí nhớ của nàng, cũng không biết nha hoàn này đã bắt đầu thay đôi từ lúc nào, có lẽ là ở lâu bên cạnh Hoa nhi, cũng học được một vài thần sắc của Hoa nhi.

Nghĩ như thế, tâm cuối cùng cũng mềm xuống, chần chờ một chút, Kim thị liền nói: “Ngươi ngồi xuống đi, kể lại rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm qua, làm sao mà ngươi và đại tiểu thư đều ngã xuống.”

Sau khi Kim thị nói xong, Lụa Đỏ đã nhanh tay chuyển một cái ghế tới đây, sau đó ấn Ngàn Ngọc ngồi xuống.

Sau khi “Ngàn Ngọc ngồi xuống mới phát hiện, những người xung quanh, dù là ngồi hay đứng, tầm mắt đều cao hơn nàng một chút. Tư thế cúi đầu, hèn mọn nhận ân điển, giờ phút này trong ánh mắt mọi người chậm rãi rút đi sự châm biếng, sự vui sướng khi người gặp họa.

Các nàng, hiện chỉ biết đến nàng là một nha hoàn, không có ai biết nàng mới là đại tiểu thư Nhâm phủ! Tức giận lại dâng trào, nàng đau khổ giãy dụa, sức cùng lực kiệt để lấy lên dũng khí.

Nàng lại trở lên căng thẳng, thẳng lưng thẳng vai, nắm tay thật chặt, nàng là đại tiểu thư Nhâm phủ, mặc dù thay đổi thân thế, nhưng cũng không để những người này có thể coi khinh nàng.

Trong lòng suy tính, mới nâng mắt lên nhìn về phía mẫu thân, lại nhìn Hạo ca nhi và Nhâm Uyển Lộ bên cạnh, lại nhìn nha hoàn cả phòng. Bây giờ không phải thời điểm nói chuyện kia, thời cơ không đúng, cho dù nàng gấp đến độ ngực muốn nổ tung, cũng phải nhịn lại.

Chuyện này quá mức hoang đường, phải tìm lúc mẫu thân rảnh rỗi, bên cạnh không có người, mới có thể nói chuyện rõ ràng. Nếu giờ nàng nói ra, sẽ bị coi thành kẻ điên, bị lôi ra ngoài! Đến bây giờ, Đại tiểu thư Nhâm phủ là nàng muốn gió được gió, hô mưa được mưa, tại khắc này, nàng lại phải trải qua suy tính đắn đo trước sau.

Mọi người chỉ thấy nàng ngồi trên cái ghế kia, ngừng một lúc liền nâng mắt lên, mở miệng nói, bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện hôm qua. Kỳ thật chuyện hôm qua rất đơn giản, cũng không có gì khó hiểu, chỉ là nói hai ba câu, nàng đã kể xong câu chuyện.

Kim thị nghe xong lại nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Trong vườn lại có thứ này, còn bò lên đình kia.” Nàng nói xong liền liếc nhìn Đông di nương một cái. Đông di nương có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ nói:

“Tuy giờ là đầu thu rồi, nhưng trong hoa viên cây cối quả thực rậm rạp, có thứ này cũng không kỳ quái. Chỉ là ngoài đại tiểu thư gặp phải, những chỗ khác liệu có thứ này không, ta sẽ cho người cẩn thận tìm xem, lại lấy thuốc đuổi hết thứ này đi, tránh cho chúng bất ngờ xông ra, cắn người bị thương sẽ không tốt.”

Kim thị vẫn nhíu mày, trong lòng lại suy nghĩ, cũng không nói gì, gật gật đầu, để cho Đông di nương lập tức đi làm. Nếu chuyện đã nói rõ, Kim thị liền nói với Ngàn Ngọc: “Được rồi, ngươi đi xuống đi.”

Nói xong, ngừng một lúc mới nói tiếp: “Tiểu thư như vậy, trước tiên ngươi đừng qua hầu hạ, ngày mai mà thân thể đã không còn vấn đề gì nữa,... đến phòng giặt giũ làm một tháng đi.”

Lời này vừa nói ra, nhất thời Ngàn Ngọc chưa kịp hiểu là ý gì, Lụa Đỏ ở bên cạnh thì đã hiểu, phu nhân đang phạt Ngàn Ngọc làm việc nặng một tháng. Nàng ngại ngùng nhìn Ngàn Ngọc một cái, chỉ thấy lúc này vẻ mặt Ngàn Ngọc còn ngơ ngác, nghĩ rằng Ngàn Ngọc không tiếp thu được, liền đi tới cười nhắc nhở: “Còn không mau đứng lên tạ ơn phu nhân.”

Kim thị lại vung tay áo: “Thôi đi, các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn trò chuyện cùng Hạo ca nhi. Đúng rồi, ngươi đi gọi Lữ ma ma lại đây.”

“Dạ.” Lụa Đỏ lên tiếng trả lời, kéo Ngàn Ngọc đứng lên, rồi đẩy ra bên ngoài. Đi tới cửa thì “Ngàn Ngọc” mới phản ứng kịp, hiểu được ý tứ câu Kim thị vừa mới nói, đang muốn trở lại, lại bị Lụa Đỏ nhìn ra, liền đẩy mang nàng ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Lụa Đỏ mắng: “Ta biết ngươi có chút ủy khuất, nhưng chỉ bằng việc vừa rồi ngươi cư xử trước mặt phu nhân, có thể phạt ngươi mấy chục roi cũng không tính nặng. Hiện tại ngươi chỉ phải đi làm việc nặng một tháng, đây là phu nhân đã khai ân rồi, từ trước đến nay phu nhân đều thưởng phạt phân minh, không thể vì ngươi mà phá lệ. Tóm lại không hạ chức vị của ngươi là tốt rồi, ngươi đừng nghĩ làm chuyện hồ đồ. Vạn nhất thật sự chọc phu nhân mất hứng, liền phạt hạ chức vị của ngươi, xem ngươi có khóc nức nở không!”

Hết chương 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.