Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng

Chương 11: Chương 11: Ai dám lấy nàng?




Edit+Beta: Thiên Sa.

Mộc Tiểu Hoa nghiêm túc ngồi ở trên giường bện giày, bện đến chiếc giày thứ ba này tay nghề nàng rõ ràng có tiến bộ, đang lúc vui vẻ tự đắc bản thân nàng thật đúng là thiên tài thì thấy Thế mang vẻ mặt hoang mang rối loạn chạy vào: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ không tốt rồi, Lão Mỗ đến rồi.”

“Lão Mỗ đến?” Mộc Tiểu Hoa buông giày trên tay xuống, lôi kéo Thế không ngừng khẩn trương hoảng loạn ngồi xuống, nhẹ giọng trấn an: “Lão Mỗ cũng không ăn thịt người, sợ cái gì? Đến thì đến, có sao đâu?!”

Nhưng Thế lại rất nôn nóng, Lão Mỗ đúng là không ăn thịt người, nhưng sẽ thiêu người đó! Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Mộc Tiểu Hoa, Thế cũng dần dần bình tĩnh lại: “Tỷ tỷ, Lão Mỗ sẽ không bắt ngươi đi chứ?”

Mộc Tiểu Hoa một thân ngạo nghễ ngẩng đầu: “Ta chính là thần nữ, yên tâm đi, nàng sẽ không bắt ta đi đâu.”

Đang nói chuyện, Lão Mỗ cũng đã mang theo người đi đến ngoài động, Mộc Tiểu Hoa xuống giường nắm tay Thế đi ra ngoài động, nàng không có mang giày, giày rơm cũng đã đưa cho người khác cầm đi, nên chỉ có thể đi chân trần trên mặt đất đầy đá, tư thế đi đường cũng vì vậy mà trở nên uốn éo quái dị.

Lão Mỗ nhìn thấy tư thế đi đường của Mộc Tiểu Hoa liền nhịn không được nhăn mày lại, bộ dáng nàng ta trắng trẻo yếu ớt thế kia nhìn thật khác biệt. Làm sao có thể có người lớn lên lại trắng nõn như vậy nhỉ?

“Lão Mỗ, ngài đến rồi!” Mộc Tiểu Hoa và Thế cùng nhau đi lại chỗ Lão Mỗ hành lễ.

“Thế!” Một tiểu cô nương từ phía sau Lão Mỗ nhảy ra, cười hì hì hướng Thế chào hỏi, Thế sợ tới mức chạy nhanh ra phía sau Mộc Tiểu Hoa trốn.

Tiểu cô nương bất mãn quệt miệng, bộ dáng cả vú lấp miệng em, chất vấn: “Tại sao ngươi muốn trốn tránh ta?”

Thế tránh ở phía sau Mộc Tiểu Hoa không lên tiếng, nhìn cũng không dám nhìn tiểu cô nương kia một cái, Mộc Tiểu Hoa có chút tò mò nhìn tiểu cô nương trước mắt, gương mặt tròn tròn, cằm chẻ phúng phính đáng yêu, cả khuôn mặt thoạt nhìn giống như quả táo mọng nước. Trong lòng lại thầm nghĩ, nàng ấy rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến Thế sợ đến như vậy?

Đại khái là cảm nhận được tầm mắt Mộc Tiểu Hoa, tiểu cô nương giương mắt nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa, đôi mắt tìm tòi nghiên cứu pha lẫn phòng bị, ngạo mạn nói: “Ngươi chính là nữ nhân tự xưng là Thần nữ? Ta nói cho ngươi biết, Thế là của ta, ngươi đừng nghĩ sẽ cướp hắn đi. Ta là tuyệt đối sẽ không để một người lai lịch không rõ ràng trở thành nương tử của Thế!”

Mộc Tiểu Hoa kinh ngạc, tiểu cô nương nơi này thế nhưng lại bưu hãn như vậy? Nhịn không được trêu chọc nàng ấy: “Nếu hiện tại ta trở thành nương tử của Thế thì sao?”

Tiểu cô nương rõ ràng không nghĩ đến Mộc Tiểu Hoa sẽ nói như vậy, nhất thời kinh ngạc đến mức nói không nên lời, phản ứng đầu tiên chính là gấp đến độ dậm chân: “Không được, Thế là của ta, không cho ngươi làm nương tử hắn, ta phải kêu nãi nãi thiêu ngươi.”

“A Mân đủ rồi! Nói cái gì vậy?” Vẫn đứng ở một bên không nhúc nhích xem diễn, Mộc Tiểu Hoa thiếu chút nữa cho rằng bà đang nhập định*(ngồi thiền, yên lặng), rốt cuộc Lão Mỗ cũng lên tiếng nói chuyện.

“Nãi nãi, nàng muốn cùng ta tranh đoạt Thế.” Tiểu cô nương A Mân dậm chân liếc mắt Mộc Tiểu Hoa một cái căm giận lên án.

Lão Mỗ rốt cuộc có chút nổi giận, giọng nói cũng cứng rắn: “Ta để ngươi cùng Nhị ca ngươi đi ra ngoài lịch lãm,*(*đi đây đó học hỏi, tìm hiểu) chủ yếu là muốn ngươi trông thấy sự đời mà sửa lại tính tình của ngươi, như thế nào bây giờ vẫn như vậy? Lần sau còn như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ được đi ra ngoài cùng Nhị ca ngươi.”

Tiểu cô nương bị uy hiếp trúng nhược điểm, bỉu miệng không tình nguyện cúi đầu: “Nãi nãi ta sai rồi.”

Lão Mỗ nhìn nàng một cái, biểu tình nghiêm túc nhưng ánh mắt lại một mảnh ôn hòa, đây là đặc điểm từ ái của trưởng bối đối với hài tử, một màn này không hiểu sao lại khiến Mộc Tiểu Hoa cảm thấy ấm áp.

⭐Thiên.Sa.Dien~dan~ ~⭐

Nhưng mà, khi Lão Mỗ quay đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa, ánh mắt ôn hòa lập tức trở nên lạnh nhạt, khiến một chút ấm áp vừa mới nảy sinh trong lòng Mộc Tiểu Hoa cũng lập tức vỡ vụn theo.

“Ngươi làm giày rơm cũng không tệ lắm, đủ để chứng minh ngươi không phải là người ăn nói bừa bãi, ta cũng sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn lúc trước, sẽ không đuổi ngươi đi, cũng sẽ không thiêu ngươi. Chờ khi ngươi đem những lời nói lúc đầu đều làm được hết, chúng ta hiển nhiên sẽ đem ngươi tôn sùng thành Thượng thần.”

Mộc Tiểu Hoa nhàn nhạt mỉm cười gật đầu: “Cám ơn Lão Mỗ đã khẳng định, cành lá hương bồ sau khi phơi xong lúc bện thành giày rơm sẽ tốt hơn nhiều, cỏ này có ở nơi nào ta nghĩ các ngươi hẳn đều biết đến, còn bện như thế nào thì Lão Mỗ để người đến chỗ ta học đi!”

“Được!” Rốt cuộc Lão Mỗ cũng lộ ra sắc mặt tươi cười lần đầu tiên đối với Mộc Tiểu Hoa, nhìn về phía hai phụ nhân đối diện: “A Hà, A Mỹ, các ngươi cùng Tiểu Hoa cô nương học trước đi.”

“Vâng, Lão Mỗ.” Hai phụ nhân khom lưng lĩnh mệnh.

“Nãi nãi, ta cũng muốn học.” Tiểu cô nương A Mân đôi mắt sáng long lanh nhìn Lão Mỗ.

Lão Mỗ liếc mắt nhìn A Mân một cái lại liếc mắt nhìn Thế một cái, ôn nhu sờ đầu A Mân, trước tầm mắt chờ mong của A Mân có chút do dự nhưng vẫn gật đầu.

“Ha ha, thật tốt quá, nãi nãi thật tốt.” A Mân vui vẻ ôm chầm lấy Lão Mỗ.

Tuy nhiên, Mộc Tiểu Hoa cũng cảm giác rõ ràng được Thế đang tránh ở nàng phía sau, bàn tay hắn càng thêm nắm chặt quần áo nàng, có vẻ rất khẩn trương.

Lão Mỗ vẻ mặt tràn đầy từ ái nhìn A Mân: “Muốn học phải học thật nghiêm túc, khi ngươi về nhà phải mang theo giày rơm do chính ngươi làm về theo, A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm sẽ giám sát ngươi.”

“A~” A Mân rên lên một tiếng.

“Hửm?” Lão Mỗ bày ra sắc mặt nghiêm khắc. A Mân lập tức lúng túng, cười hì hì cam đoan: “Yên tâm đi nãi nãi, ta nhất định sẽ học thật nghiêm túc, khi trở về nhất định sẽ mang theo giày rơm do chính tay ta làm.”

Lời vô nghĩa không nói nhiều, tiếp theo liền tiến vào bài giảng hình thức, Lão Mỗ nhìn một lát rồi đi về trước, Lão Mỗ đi rồi, A Mân vốn đang ở trong sơn động học bện giày rơm cùng Mộc Tiểu Hoa, nhìn thấy Lão Mỗ vừa đi khuất thì lập tức như được giải phóng, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra khỏi sơn động, cản cũng không cản kịp, mà cho cản kịp cũng không cản được.

Hai phụ nhân đối với chuyện này cũng không có tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ nhìn thoáng qua liền tiếp tục cúi đầu bện giày rơm trên tay mình, Mộc Tiểu Hoa trầm mặc một hồi, hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi không quản nàng sao? Không phải đã đáp ứng với Lão Mỗ rằng sẽ giám sát nàng làm giày rơm rồi sao?”

A Hà thẩm lắc đầu: “Trừ bỏ Lão Mỗ cùng Thừa thì không ai quản được nàng! Hài tử kia quá xảo quyệt. Nàng đi ra bên ngoài lịch lãm cũng rất tốt! Lần này trở về, bộ lạc thể nào cũng không được an bình.”

“Đúng đấy!” A Mỹ thẩm cũng lắc đầu: “Nàng chính là được sủng thành hư, nếu lớn lên thêm một chút thì sợ rằng cả Lão Mỗ cùng Thừa cũng quản không được nàng, không biết về sau ai dám lấy nàng đây?!”

Mộc Tiểu Hoa có cùng Xán nói chuyện nên cũng hiểu biết một chút. Lão Mỗ có năm trượng phu, trong đó bà cùng ba trượng phu mỗi người đều sinh ra ba hài tử, hai người còn lại mỗi người thì sinh ra hai hài tử, tổng cộng là có mười ba hài tử, bảy nam hài, sáu nữ hài.

Có hai nam hài tử hơn mười tuổi ngoài ý muốn bỏ mình, một nữ hài chết do bệnh, còn lại năm nam hài và năm nữ hài, bây giờ nữ hài đã lớn tự nhiên đều đã gả cưới, cũng đã sinh nam đẻ nữ, đáng nhắc tới chính là trong số nữ hài bọn họ, có người trực tiếp gả cho hai ca ca của nàng.

Bộ lạc nơi này hiện giờ vẫn chưa biết đến quan niệm luân lý họ hàng gần không thể kết hôn cùng ý thức khỏe mạnh.

Ba nhi tử khác của Lão Mỗ hợp lại cưới một nương tử, sinh ra bốn nhi tử, một nữ nhi, nữ nhi này chính là A Mân, trừ bỏ bốn nữ nhi đã gả đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lưu lại nữ nhi gả cho ca ca ruột của mình. Tổng cộng sinh ra ba tiểu hài tử, nhưng hai đứa đầu không đến một tuổi liền bệnh rồi chết, đứa thứ ba lúc sinh ra đã tắc thở.

Ở bộ lạc nam nhiều nữ thiếu này, là nữ nhi duy nhất trong nhà, A Mân tất nhiên được sủng ái đến mức không cần phải nói, cũng vì vậy mà nuông chiều, sủng ái nàng ra tính tình tùy hứng, kiêu ngạo, cuồng vọng, phải nói là nàng hội tụ hết thảy những tính cách không tốt.

Đang lúc mọi người cùng nhau nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Thế: “Ngươi tránh ra! A! Buông ta ra! Buông ta ra! Không cần! Ngươi tránh ra.”

Mộc Tiểu Hoa hoảng sợ, bao gồm cả A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm cũng hoảng sợ, nhưng các nàng hiển nhiên đã thấy nhiều thành quen nên vẫn ngồi im không nhúc nhích, căn bản chính là một bộ dáng không muốn đứng lên đi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì, cả hai chỉ là liếc nhau một cái, lắc đầu tiếp tục bện giày rơm.

Chắc hẳn mấy tiểu hài tử đùa giỡn, cũng không có việc gì đâu? Mộc Tiểu Hoa cũng nghĩ như vậy.

“Ngươi buông ta ra! Không cần.” Tiếng kêu Thế lại một lần nữa truyền đến, thanh âm mang theo thê lương, kết hợp lại hình ảnh Thế nhìn thấy A Mân liền sợ hãi, chỉ sợ lúc này không đơn giản là tiểu hài tử đùa giỡn như vậy, tim Mộc Tiểu Hoa “Lộp bộp” nhảy dựng, lập tức đứng lên đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.