Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng

Chương 20: Chương 20: Xúc Cảm




Edit&Beta: Thiên Sa.

Nhìn thấy nội tạng lợn rừng trên tay Xán, Thừa cùng Nặc sắc mặt cùng lúc biến đổi nhảy dựng lên, bóp mũi nói: “Xán ngươi lấy cái này làm gì? Thật ghê tởm, thối chết người, mau đem đi quăng a!”

Mộc Tiểu Hoa nhìn bộ dáng hai người nhịn không được buồn cười, tiếp nhận nội tạng hơi hơi mỉm cười: “Ta đi xử lí.” Liếc mắt khiêu khích nhìn Thừa cùng Nặc một cái sau đó xách theo nội tạng rời đi.

“Xán, Tiểu Hoa muốn cái đồ vật kia làm gì?” Nặc nhìn theo bóng dáng Mộc Tiểu Hoa khó hiểu hỏi.

Xán dương môi cười, ý tứ ẩn hàm mơ hồ, lời ít mà ý nhiều nói: “Ăn.” Nói xong mặc kệ hai anh em cứng đờ, hoảng sợ ngồi xổm xuống, cùng nhóm người Phú tiếp tục xử lý gà rừng, xử lý xong con mồi của mình, phân chia xong hết thảy hắn liền chạy nhanh về nhà, nghĩ đến Mộc Tiểu Hoa sắp làm ra món ăn mỹ vị, hắn liền không khống chế được kích động, hiện tại với hắn mà nói mỗi ngày chuyện hắn chờ mong nhất chính là ăn cơm.

Mộc Tiểu Hoa tính toán trước đem ruột vào trong núi xử lý, nhưng mới vừa đi ra quảng trường phát hiện không có đao, nhìn sang bên cạnh quảng trường Liệt đang xử lý thỏ hoang có dư thanh đao liền đi qua.

Liệt đưa thanh đao cho Mộc Tiểu Hoa, vừa định hỏi nàng muốn hỗ trợ hay không, dù sao con mồi ở nơi này đã xử lý không sai biệt lắm, mỗi một nhà lưu lại một người ở chỗ này chờ phân chia thịt là được, nhưng khi nhìn đến nội tạng kinh hãi lòng người trên tay Mộc Tiểu Hoa, hắn đem lời nói tới bên miệng nuốt trở vào.

Lời này đổi thành Vũ hỏi ra, Mộc Tiểu Hoa lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, một mình ta có thể làm được, nhưng thật ra một lát nữa các ngươi lấy nội tạng gà rừng của các ngươi đưa tới cho ta đi, ta đi đến bờ sông trước.”

“Hảo.” Vũ mỉm cười gật đầu: “Nội tạng thỏ hoang cũng lấy sao?”

“Không cần lấy của thỏ hoang.” Mộc Tiểu Hoa nghĩ tới, hiện tại công cụ cùng gia vị xử lý nội tạng thỏ hoang không đầy đủ để nấu nướng, vẫn là thôi đi.

“Ân.” Vũ gật đầu: “Nơi này rất nhanh sẽ thu dọn xong, chốc lát ta sẽ đi tìm ngươi.”

Mộc Tiểu Hoa gật gật đầu xách theo nội tạng heo rời đi, trước đi vào trong núi đem ruột heo xử lý tốt, sau đó lại đi ra bờ sông tẩy rửa. Gan heo cùng dồi heo lúc xử lý ruột heo đã cắt ra, dồi heo không cần tẩy, bởi vì nếu dính nước sẽ hư, nàng đem dồi heo đặt trên lá cây bọc lại kỹ lưỡng miễn cho bị dơ, trước đem ngũ tạng heo rửa sạch sẽ, cuối cùng lại rửa ruột heo, làm xong hết thảy cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Mộc Tiểu Hoa mới vừa rửa xong thì Vũ cầm nội tạng gà rừng tới, tiếp nhận đồ vật, Mộc Tiểu Hoa đem tất cả đặt ở một bên, lập tức xuống tay xử lý.

Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Mộc Tiểu Hoa hỏi: “Tiểu Hoa có muốn ta hỗ trợ không?”

Mộc Tiểu Hoa liếc mắt nhìn Vũ một cái, lại nhìn về phía lòng gà bên kia, gật đầu: “Muốn.”

Toàn bộ người trong bộ lạc cùng đi săn thú, săn được mười mấy con gà rừng, lòng gà cũng nhiều thêm không ít, ruột gà cùng mề gà xử lý quá phiền toái, không có người hỗ trợ thì phải tốn quá nhiều thời gian, thời gian cũng không còn sớm còn phải nắm chặt thời gian trở về làm cơm chiều a!

Mộc Tiểu Hoa dạy Vũ xử lý ruột gà như thế nào, so với vẻ mặt ghét bỏ chịu không nổi của Liệt thì biểu hiện của Vũ thật sự bình tĩnh, mặt không đổi sắc nghiêm túc nhìn động tác trên tay Mộc Tiểu Hoa, nghe nàng giải thích.

“Trước đem ruột gà cùng mề gà cắt tách ra, lấy gậy gỗ xuyên qua ruột như vậy để đem đồ vật bên trong rửa sạch sẽ là tốt rồi, mề gà này thì cầm đao cắt hẳn ra, đem đồ vật bên trong rửa sạch, sau đó lại đem tầng da màu vàng bên trong lột bỏ là được.”

“Ân.” Vũ gật gật đầu: “Ta biết.”

“Có sợ ghê tởm không?” Mộc Tiểu Hoa cầm điều ruột gà đưa cho Vũ.

Vũ tiếp nhận mỉm cười lắc đầu: “Ngươi không sợ, ta cũng không có gì phải sợ.”

“Lúc trước không phải ngươi từng nói ghê tởm sao?” Mộc Tiểu Hoa liếc xéo hắn một cái.

Vũ bật cười, cảm thấy biểu tình Mộc Tiểu Hoa thật đáng yêu: “Ngươi cũng nói đó là lúc trước.”

“Được rồi!” Mộc Tiểu Hoa bỉu môi: “Chúng ta nhanh chóng đem này đó làm xong còn trở về làm cơm chiều, đêm nay còn có cá đó!”

“Nghe nói Thừa đi cùng các ngươi?”

“Đúng vậy!”

Vũ trầm mặc, nói: “Ta nghe nói

Thừa muốn cưới ngươi làm nương tử?”

“Vậy thì sao?” Mộc Tiểu Hoa liếc mắt nhìn Vũ một cái buồn cười hỏi lại.

“Ngươi cảm thấy hắn thế nào?” Vũ mắt nhìn thẳng nghiêm túc xử lý ruột gà hỏi.

“Thì như vậy thôi!” Mộc Tiểu Hoa tùy ý trả lời, có chút cố ý vòng vo với Vũ.

“Như vậy là như thế nào?” Vũ quay đầu liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái, quả nhiên có chút nóng nảy.

“Không nói rõ ra được.” Mộc Tiểu Hoa nghiêm túc xử lý ruột gà trên tay, nhàn nhạt nói.

“Tiểu Hoa……”

“Ai…… Ruột gà, trôi đi rồi…… A a a……”

Vũ bởi vì chuẩn bị nghiêm túc cùng Mộc Tiểu Hoa nói rõ ràng, tay vô ý thức buông lỏng, ruột gà trong tay bị nước sông cuốn đi, Mộc Tiểu Hoa nhìn thấy liền gấp gáp duỗi tay muốn vớt lên, nhưng dòng nước có chút nhanh, ruột gà trôi cũng mau, khoảng cách quá xa, Mộc Tiểu Hoa nỗ lực duỗi tay ra, kết quả không ổn định được trọng tâm cả người rơi xuống nước, tay vùng vẫy la hoảng lên.

Vũ bị dọa nhảy dựng, vội vàng vươn tay trái ôm eo Mộc Tiểu Hoa, đem nàng kéo trở về. Bởi vì dưới tình thế cấp bách Vũ dùng sức có chút lớn, Mộc Tiểu Hoa bị lực đạo Vũ làm cho lảo đảo, Vũ lập tức vươn cánh tay phải tiếp nàng ôm vào trong lòng ngực.

Hết thảy phát sinh bất quá chỉ trong chớp mắt, sườn mặt Mộc Tiểu Hoaghé vào trong lòng ngực Vũ, vẻ mặt kinh hồn chưa ổn định. Vũ đem mặt Mộc Tiểu Hoa nâng lên, quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Mộc Tiểu Hoa cứng đờ lắc đầu, giờ phút này kinh hách thiếu chút nữa rớt vào trong sông đã dần dần rút đi, theo đó chính là xúc cảm đối với ngực của Vũ đánh sâu vào, từ trước tới nay nàng chưa từng sờ qua thân thể khác phái, loại xúc cảm rắn chắc bóng loáng mạnh mẽ này, phảng phất mang theo dòng điện hút người.

Mộc Tiểu Hoa nhìn ngực Vũ, chỉ cảm thấy có một dòng điện liên tiếp truyền đến tay nàng, ý đồ muốn đem tay nàng hút đi vào.

“Ruột gà trôi thì cũng trôi đi rồi, vớt không được thì thôi, nhưng nếu bản thân cũng rơi theo xuống sông là mệt.”

Vũ nói làm Mộc Tiểu Hoa nháy mắt hoàn hồn, nắm chặt tay ngo ngoe rục rịch, âm thầm phỉ nhổ bản thân, lẩm bẩm: “Ta không phải là luyến tiếc sao? Vừa rồi, cám ơn ngươi!”

“Không cần khách khí, nhưng lần sau đừng như vậy.” Vũ ôn nhu dặn dò.

Mộc Tiểu Hoa nhịn không được lên án: “Nếu lúc nãy ngươi không buông tay khiến ruột gà rơi xuống sông, thì ta cũng sẽ không như vậy.”

“……” Vũ ngây người: “Được rồi, là ta sai, lần sau ta sẽ không khiến ngươi rơi vào nguy hiểm.”

“Cũng không cần khoa trương tới mức nguy hiểm như vậy đâu!” Mộc Tiểu Hoa nghẹn cười nói: “Huống hồ nước sông này lại không sâu, vào mùa hè ngã xuống cũng không có việc gì, cũng như tắm rửa thôi!”

“Không sâu?” Vũ thật bất đắc dĩ: “Nhưng nước sông có thể sâu qua ngươi.”

“Ta sẽ bơi lội.” Mộc Tiểu Hoa ngạo kiều ngẩng đầu.

“A!” Vũ bật cười, ánh mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa mang theo ôn nhu, sủng nịch: “Được rồi! Ngươi lợi hại. Nếucó lần sau ta có phải không cần cứu ngươi đúng không?”

“Đương nhiên là không thể như vậy!” Ngoài ý muốn ngã xuống là một chuyện, không cần người cứu, còn muốn tự động ngã xuống, nàng chưa điên tới mức đó?

Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta sẽ bên cạnh ngươi, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, ngươi muốn ta cứu ta sẽ cứu.”

Mộc Tiểu Hoa nhìn Vũ cười khẽ, nhu hòa như vậy, khi nói những lời này lại thật nghiêm túc, tim, phảng phất như bị một cổ ấm áp mềm mại bao vây. Làm nàng quên mất hình ảnh xấu hổ lúc sáng sớm, rồi lại giống như bị xâm nhập càng thêm sâu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.