Tróc Quỷ Vấn Đạo

Chương 12: Chương 12: Đuổi quỷ




edit: TLMT

Beta: Sói

Tôi không ngừng chửi thầm, nếu như sớm biết trong thời khắc nguy nan không tìm thấy Tịnh Phác thì nhất định là tôi sẽ không nghe lời hắn cởi cảnh phục ra.

Tai tôi dán trên cửa, bên ngoài không có động tĩnh gì. Tôi cứ đứng như vậy hơn một phút đồng hồ, ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp đổi tư thế, toàn bộ cánh cửa bỗng không ngừng rung lên.

Cửa bệnh viện đều được lắp bằng sắt, tuy không quá kiên cố nhưng vẫn khiến người ta an tâm, song không biết vì sao mà căn phòng tôi tiến vào lại là cửa gỗ đơn sơ, kết cấu không rắn chắc, cửa gỗ này còn rất mỏng, đó là lí do mà khi cánh cửa rung lên thì tôi nhận thấy rất rõ ràng.

Theo phản xạ, tôi dùng cơ thể chặn cánh cửa lại, âm thanh đi lại càng lúc càng gần, ban đầu là không ngừng bước qua lại ở ngoài cửa, cuối cùng toàn bộ âm thanh kia đều dừng lại trước cửa.

Cho dù bên ngoài kia có là gì, thì nó cũng chỉ cách tôi một tấm ván gỗ mỏng.

Tôi lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhanh chóng ấn số điện thoại của Tịnh Phác để cầu cứu hắn đến đây, âm thanh từ điện thoại trong bóng đêm có vẻ vô cùng chói tai, nhưng vẫn không thể nào kết nối được với điện thoại của Tịnh Phác. Cùng lúc đó, bên kia cánh cửa vang lên tiếng đập cửa.

Tiếng đập cửa đó rõ ràng, dày đặc và tới tấp, giống như âm thanh hạt đậu không ngừng được thảy lên ván cửa, dường như vô cùng cấp bách muốn tiến vào.

Tôi có thể cảm nhận được ván cửa không ngừng rung lên, vị trí rung động tập trung chủ yếu ở chân của tôi hướng xuống dưới, điều này có nghĩa là kẻ gõ cửa cũng không cao.

Tôi dùng đầu gối chống cửa lại, cả người toát mồ hôi lạnh.

Điện thoại trong tay vang lên âm thanh “tít... tít...”, vẫn chưa kết nối được với điện thoại của Tịnh Phác. Tôi tắt điện thoại, ngoài kia tiếng gõ cửa lại lớn hơn.

Tôi đứng khom lưng, đầu tương đối gần khe cửa. Đột nhiên, tôi cảm thấy gò má có hơi gió thổi qua, dường như có người vừa thổi một hơi về phía tôi, sau đó bên tai tôi bỗng vang lên một chuỗi tiếng cười khanh khách, tiếng cười lanh lảnh, vừa nghe là biết của trẻ con.

Tiếng cười kia gần trong gang tấc. Tôi hơi thất thần, lực bàn tay đặt trên cửa hơi nới lỏng ra, cửa hé ra một khoảng nhỏ, thứ bên ngoài cửa dường như cũng cảm giác được cánh cửa đang buông lỏng, bỗng nhiên dùng sức mạnh hơn, cửa bị đẩy ra một khe hở.

Mắt tôi đối diện khe cửa, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, ánh sáng tiến vào trong, ngược với ánh sáng đang chiếu tới, tôi thấy một con mắt với tròng trắng đỏ lòm mở to hết cỡ, ánh mắt tôi kia lướt qua ánh mắt kia, con mắt đó cũng đang nhìn chằm chằm về phía tôi.

Tôi dựa cả người vào cánh cửa, dùng trọng lượng thân thể chặn cửa, “Rầm” một tiếng, cửa đã bị tôi đóng lại.

Khe cửa vừa bị tôi chặn lại truyền đến một tràng tiếng cười.

Trái tim tôi đập mạnh như muốn nhảy lên cổ họng.

Tôi nhớ lại con mắt mình vừa nhìn thấy, tơ máu che kín tròng mắt, con ngươi màu đen co rút lại cực kỳ nhỏ, hốc mắt vừa lớn vừa tròn, vùng da quanh mắt đen thui, không mang theo chút sức sống nào.

Cửa lại bị đập thêm hai cái, sau đó yên tĩnh.

Tiếng cười, tiếng đập cửa, tiếng bước chân dần dần biến mất không nghe thấy nữa.

Tôi không biết bọn chúng đã đi chưa hay vẫn giữ ở bên ngoài, nhưng tôi cũng không dám mạo hiểm mở cửa ra xem. Trong lòng vẫn không ngừng rợn tóc gáy, tôi không dám nhúc nhích, toàn lực chống đỡ cánh cửa, cứ như vậy năm sáu phút, sự yên lặng vẫn kéo dài như cũ.

Đang lúc tinh thần khẩn trương cao độ, cổ tay tôi bỗng có cảm giác như đụng vào vật gì đó. Tôi cúi đầu, nhìn thấy là túi của Tịnh Phác, tôi đã đeo nó trên tay rồi mang từ dưới tầng lên đến đây. Nương theo khe cửa có tia sáng nhỏ, tôi có thể nhìn thấy cái túi đang lắc lư nhẹ.

Trong phòng thật sự quá tối, tôi nhìn không rõ lắm vật kia là gì, vậy nên lúc này thính giác càng thêm nhạy cảm. Căng tai lắng nghe, tôi nghe trong túi có âm thanh như tiếng lật sách, tôi muốn mở ra xem nhưng tiếc là mình không có nhiều hơn một cánh tay.

Đang lúc rầu rĩ, một cái đầu dài nhỏ từ miệng túi chậm rãi chui ra, vì ánh sáng quá mờ nên tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy vật nhỏ nhắn kia đang giãy giụa muốn chui ra ngoài, vô cùng linh hoạt.

Tôi lại bị dọa ra thêm một tầng mồ hôi lạnh, Tịnh Phác đại ca làm gì vậy?? Mang theo một con rắn bên mình sao??

Vật đó một mực dùng sức giãy giụa muốn chui ra, nhưng hình dáng của nó thon mà không dài, có lẽ chỉ khoảng hai bàn tay cộng lại. Chờ đến khi nó chui ra ngoài hết rồi mở rộng ra, tôi mới nhận ra đây không phải là con rắn gì mà chỉ là một mảnh giấy hình chữ nhật.

Là một tờ giấy phù chú.

Giấy phù chú là loại giấy màu vàng cổ xưa, mặt trên có chữ viết chu sa đỏ thẫm, thoạt nhìn vừa trang nghiêm vừa chính khí.

Đương lúc tôi nghĩ ngợi làm sao một tờ giấy lại tự đi ra khỏi túi, hơn nữa còn đứng thẳng trong không khí, phù chú kia đột nhiên phát ra tiếng động ào ào, thẳng tắp bay lên giữa không trung, sau đó nhanh chóng chui ra ngoài qua khe cửa.

Không đợi tôi kịp phản ứng, màng nhĩ của tôi ong ong, bên tai vù vù, giống như có người khuếch đại một âm thanh thật lớn bên tai.

Không khí xung quanh như biến thành thực thể, hóa thành nước. Lấy tôi làm trung tâm, nó đẩy ra từng vòng sóng gợn, giờ tôi có thể nghe vô cùng rõ ràng là âm thanh của Tịnh Phác.

“Năm sao trấn màu, chiếu sáng huyền minh.

Thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh.

Cự thiên mãnh thú, chế phục ngũ binh,

Ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình sở tại chi xứ.

Vạn thần phụng nghênh.”

“Cấp cấp như luật lệnh, phá!”

Rõ ràng hắn không ở bên cạnh tôi, song âm thanh kia lại thẳng tắp tiến vào trong tai tôi, vang vọng trong óc, còn rung lên từng hồi.

Một khắc sau khi hắn vừa dứt lời, tôi nhanh chóng có cảm giác rõ ràng rằng: Không khí thay đổi.

Vừa rồi không khí xung quanh mang lại cảm giác luôn có sương mù đen đặc vây quanh, có cảm gác vô cùng áp lực đình trệ, vậy nhưng khi câu “Phá” như xuyên mây phá đá của hắn vừa buông ra, tôi bỗng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng và an toàn. Tôi không dùng sức chặn cửa nữa mà kéo cánh cửa ra, đi khỏi phòng.

Không có chuyện gì xảy ra, đèn tường trên hành lang dường như sáng hơn so với vừa rồi. Tôi có thể nghe được hai bên phòng bệnh truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ của người bệnh, lúc này, tôi cũng biết được, tại sao vừa rồi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Vừa rồi bệnh viện quá mức yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, tựa như không hề có ai.

Giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy Tịnh Phác, tôi tìm xuống tận lầu một, đi đến nơi lần trước tôi và Lương Triết qua đêm, trước cửa phòng làm việc có một người đang đứng.

Tôi không nhìn rõ người đó là ai, người nọ phất phất tay với tôi, tôi đi đến gần thì thấy người đó mặc áo thun Spider Man đang làm động tác phun tơ nhện.

Là Tịnh Phác.

Hắn đi đến chỗ tôi: “Không sao chứ?”

Tôi có chút bực dọc: “Anh chạy đi đâu thế? Tôi chạy khắp hành lang các tầng cũng không thấy anh đâu.”

Tịnh Phác nhìn tôi cười thâm ý: “Người biến mất là cậu.”

Câu nói này của hắn quá quỷ dị, tôi cũng minh bạch một chút nhưng vẫn chưa nắm được trọng điểm. Tịnh Phác cúi đầu, thấy trên tay tôi là cái túi vải: “Tôi đang nghĩ sao lại không tìm thấy, thì ra là bị cậu cầm đi.”

Tôi đưa túi vải cho hắn: “Tôi sợ anh để lung tung, tạm thời giữ nó giúp anh thôi.”

Tôi nhớ đến cái phù chú tự động bò ra đã khắc sâu trong ấn tượng kia, lại nhớ đến lúc Tịnh Phác chạy, phía trước hắn cũng có một lá bùa bay lên giữa không trung, tôi rối rắm một lúc, cuối cùng chỉ vào cái túi vải trong tay hắn: “Ờm... Lá bùa kia của anh... biết bay à?”

Tịnh Phác “Ừ” một tiếng, giọng điệu hơi rờn rợn: “Người tu đạo chúng tôi chính là như vậy.”

Tôi run run, da gà nổi lên. Tịnh Phác lại hỏi tôi: “Có sao không?”

Tôi nhớ đến chuyện vừa xảy ra, vẫn có chút sợ hãi. Nếu đổi thành đối mặt với mấy người cường tráng có lẽ tôi cũng không sợ như vậy, nhưng vừa rồi tôi vừa đấu tranh với một thứ không biết là quỷ hay ma, hơn nữa còn có cảm giác: Bị bắt được là toi đời. Tôi nói: “Thân thể vẫn ổn, chỉ là tâm lý bị trọng thương.”

Tịnh Phác nhướn mày: “Sao lại thế?”

Tôi kể chuyện mình vừa trải qua cho hắn nghe. Không biết tại sao, tôi bỗng sinh ra một ý nghĩ, hắn mới giống cảnh sát.

Nghe đến lúc tôi chặn cửa không cho bọn họ đi vào, Tịnh Phác phụt cười ra tiếng: “Cậu đóng cửa thì có ích lợi gì, chúng nó đâu có thực thể, chặn cửa với chúng nó không có hiệu quả.”

Tôi giận: “Thật sự vừa rồi chúng nó bị chặn ở ngoài cửa mà! Còn luôn gõ cửa rồi đẩy cửa!”

Tịnh Phác ra hiệu bảo tôi nói cho xong chuyện chính, tôi nói: “Sau đó tôi cứ đứng chặn cửa như vậy, đang đẩy thì nghe được tiếng niệm chú của anh, trong nháy mắt tôi bỗng cảm thấy không có ma quỷ nào nữa, lúc đó tôi mới chạy đi tìm anh.”

“Ừm.” Tịnh Phác gật đầu, như đang suy tư gì đó, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Cậu dẫn tôi đến phòng mà vừa rồi cậu ngốc bên trong đi.”

Tôi dẫn Tịnh Phác đi lên tầng năm, cửa căn phòng đó vẫn còn mở, có thể vừa rồi lúc rời đi tôi quên đóng lại. Tôi cùng Tịnh Phác đến gần, Tịnh Phác đẩy cánh cửa ra, trong bệnh viện yên tĩnh bỗng nghe được âm thanh “kẽo kẹt” quanh quẩn từ cánh cửa.

Nhờ vào đèn tường trên hành lang, tôi nhìn ra căn phòng này không nhỏ, bên trong bày biện nhiều giá sắt, bên trên rất nhiều chai lọ, giống như không có ai động vào, nhìn qua có chút cũ kĩ, hẳn là gian phòng chứa đồ trong bệnh viện.

Tôi chỉ chỉ: “Đây, chính là chỗ này.”

Là một gian phòng bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Tịnh Phác nhìn xung quanh một chút, hai đầu mày nhíu chặt: “Có gì đó không đúng.”

Tôi hỏi: “Cái gì?”

Tịnh Phác không trả lời nghi vấn của tôi, hắn mở túi vải ra, lấy từ bên trong một bình nước khoáng nhỏ rồi nói với tôi: “Nhắm mắt lại.”

Có thể là Tịnh Phác đã phát hiện ra thứ gì đó mà tôi không chú ý đến. Thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng, tôi không dám trì hoãn, nghe lời nhắm chặt hai mắt lại.

Tôi nghe được Tịnh Phác đang mở nắp bình nước khoáng, có tiếng nước bị đổ xuống, Tịnh Phác lại hạ giọng niệm hai câu gì đó, sau đó mí mắt tôi lành lạnh, là Tịnh Phác dùng bàn tay dính nước vuốt mắt tôi.

Cảm giác lành lạnh làm tôi hơi lui về sau, Tịnh Phác cầm lấy tay tôi, trầm giọng: “Đừng nhúc nhích.”

Tôi đứng yên, ngón tay ươn ướt của Tịnh Phác nhẹ nhàng xoa xung quanh trên mí mắt tôi, tựa hồ đang vẽ. Hắn vẽ mắt trái lại họa mắt phải, cuối cùng điểm nhẹ một cái ở trên trán tôi.

Tôi hỏi hắn: “Mở mắt được chưa?”

Tịnh Phác đứng trước mặt tôi một lát, sau đó tôi nghe tiếng bước chân của hắn lui đến bên cạnh tôi, hắn nói: “Mở mắt đi.”

Tôi mở mắt ra, trong chớp mắt cảm giác đôi mắt có khí lạnh, như bị xoa dầu nóng lên.

Tôi cũng lờ mờ đoán được đây là làm gì, nhưng so với tưởng tượng mở mắt ra có thể nhìn thấy quỷ, trước mắt tôi lại không có gì xuất hiện. Tôi đang định quay đầu hỏi Tịnh Phác thì hắn bỗng hạ thấp giọng quát nhẹ: “Khai!”

Đột nhiên tôi cảm thấy đôi mắt nóng rát và hơi đau, mắt tôi muốn nhắm nhưng tôi lại cố mở ra nhìn, sau đó tôi bỗng phát hiện trước mặt xuất hiện rất nhiều hư ảnh lờ mờ.

Những hư ảnh kia bồng bềnh giữa không trung, ban đầu tôi nhìn không rõ lắm, giống như người cận thị, sau đó chậm rãi tập trung nhìn kĩ, dần dần có thể nhìn rõ hình dạng.

Tôi lui về sau hai bước, Tịnh Phác hỏi tôi: “Thấy gì chưa?”

Hết chương 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.