Cửa xe hạ xuống, một gương mặt dịu dàng thân thiện lộ ra: “Cô gái, mau lên xe đi.”
Trong xe.
Hệ thống sưởi rất vừa.
Thân thể lạnh lùng, cuối cùng ấm áp hơn một chút.
Nhưng quần áo bị ướt, dính trên người, vẫn có hơi không thoải mái.
“Cô gái, phía sau có khăn lông, tự mình lấy lau đi.” Tài xế thân thiện nhắc nhở.
Sau đó, anh ta lại hỏi: “Đúng rồi, cô đi đâu?”
Mục Nhất Tiếu cầm khăn lông, lau tóc của mình, sau khi nói cảm ơn, lại nói ra địa chỉ chỗ ở của mình.
Những năm nay, Mục Nhất Tiếu luôn chịu ghẻ lạnh.
Cho nên, cô từ sớm đã tích tiền, làm thêm, kiếm tiền đóng học phí, tiền sinh hoạt phí cho mình, thậm chí còn thuê cho mình một căn phòng một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp.
Cô lúc này, thấy có chút may mắn.
May mắn cho bản thân có nơi để đi.
Sau khi tới nơi, mưa vẫn rất lớn.
Cô đội mưa, chạy vào tiểu khu.
Nhưng quần áo, lần nữa ướt sũng rồi.
Về tới phòng thuê, cô cởi quần áo ướt ra, trực tiếp nằm vào trong chăn.
Cô của lúc này, chỉ muốn thoải mái khóc to một trận.
Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái, cũng có một mặt yếu ớt.
Nhưng cô lại học cách kiên cường.
Khóc rất lâu, rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ này, chính là sáu tiếng.
Mục Nhất Tiếu sốt rồi.
...
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Mục Nhất Tiếu khó chịu ho một tiếng.
“Khụ khụ khụ...”
Cùng lúc này, phần lưng còn truyền tới nhịp vỗ vỗ.
Đây là?
Cô vô thức chấn động, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lại chạm vào đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.
Sau đó, bên tai truyền tới giọng nói lo lắng treo trẻo đầy sự từ tính: “Ổn hơn chút nào chưa?”
Mục Nhất Tiếu sững ra mấy vài giây, mới từ từ hoàn hồn lại.
“Tôi... tôi sao lại ở đây?” Cô mơ màng nhìn quang, kinh ngạc phát hiện, cô vậy mà ở trong biệt thự của Phó Tư Vũ.
Nhưng cô rõ ràng nhớ là mình đã quay về phòng thuê.
“Tôi gửi tin nhắn, gọi điện cho em, em đều không trả lời, tôi có hơi lo lắng, cho nên mới bảo Liên Thành tra hướng đi của em.” Phó Tư Vũ mặt mày không có cảm xúc gì giải thích.
Độ ấm xung quanh, lại vì sự mở miệng của anh mà trở nên càng lạnh hơn.
Anh hình như... giận rồi.
Đầu còn hơi đau, Mục Nhất Tiếu lại nằm trở lại trong chăn.
Chỉ là, đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm Phó Tư Vũ, rất chuyên chú nói: “Chú, cảm ơn chú.”
Cảm ơn?
Sắc mặt của Phó Tư Vũ tối sầm, có hơi không vui hỏi: “Tại sao không gửi tin nhắn cho tôi?”
Lúc sáng, anh rõ ràng đã dặn, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.
“Tôi...” Cô lẩm bẩm, tìm không được cái cớ nào.
Thật ra, cũng là vì cô không muốn để Phó Tư Vũ nhìn thấy tình trạng gia đình của cô, cho nên mới muốn tự mình giải quyết xong mọi chuyện.
Nhưng cô hình như đã đánh giá cao bản thân rồi.
Vốn tưởng sắt gõ sẽ không lay chuyển, lại không ngờ, dầm một trận mưa, vậy mà còn sinh bệnh.
“Vừa truyền dịch, ngủ thêm một lúc nữa đi, đợi em tỉnh rồi, tôi bảo Liên Thành đưa đồ ăn vào cho em.” Phó Tư Vũ không muốn làm khó cô, chỉnh lại góc chăn cho cô, trong giọng nói toát ra vẻ bất lực.
Mục Nhất Tiếu nghe lời nhắm mắt lại, nhưng trong đầu đều là giọng nói của Giang Kiều Vỹ và ba Mục.
Lời bọn họ từng nói, giống như từng cây kim, đâm vào xương sống của cô.
Bỗng nhiên, cô mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Phó Tư Vũ đẩy xe lăn, xoay đầu muốn đi.
Cô lập tức đưa tay ra, túm lấy tay của Phó Tư Vũ: “Chú, có thể ở bên tôi không?”
Giọng nói của cô, khàn khàn vô lực, lại thấp thoáng ẩn chứa lực lượng làm lay động linh hồn của Phó Tư Vũ.
Anh ngoảnh đầu, lật tay nắm lấy tay của cô, lông mày nhướn lên nói: “Ngoan, tôi không đi.”
- ---------------------------