Cậu Giang?
Nhà họ Giang là một trong những gia tộc lớn ở Giang Nam, cậu Giang tên là Giang Kiều Vỹ, hai mươi hai tuổi.
Mặc dù đang học đại học, nhưng rất có danh khí, được phần lớn con gái ái mộ.
Mà nhà họ Giang và nhà họ Phó cũng có quan hệ.
Mẹ của Giang Kiều Vỹ và ba của Phó Tư Vũ là anh em ruột.
Cho nên, trên danh nghĩa, Giang Kiều Vỹ phải gọi Phó Tư Vũ một tiếng “Anh họ.”
Ngay khi nghe được kết quả này, khuôn mặt Phó Tư Vũ không hiểu sao có chút lạnh.
Cô nhóc kia, người trong lòng thế mà lại là em họ mình.
Sau khi quay về biệt thự, Phó Tư Vũ không đánh thức Mục Nhất Tiếu, mà cẩn thận bế cô về phòng ngủ.
Nhìn khuôn mặt an tĩnh không màng danh lợi của cô, lửa toàn thần Phó Tư Vũ càng cháy mạnh.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Liên Thành, đến phòng tắm tắm nước lạnh.
Đêm nay, Mục Nhất Tiếu ngủ bên cạnh Phó Tư Vũ.
Hô hấp của cô, đều đều lại mê người.
28 năm, cô là người phụ nữ đầu tiên ngủ bên cạnh anh.
Cảm giác này, rất lạ lẫm, thật sự rất ấm áp.
Anh ngửi mùi trên người cô, rất nhẹ, rất dễ chịu.
Anh không ngủ được, liếc mắt nhìn cô một cái.
Dưới ánh trăng, ngũ quan của cô, tinh sảo lại điềm tĩnh, giống như là một đứa bé, rất đẹp, rất thư thái.
Cô quê mùa, cũng là có nguyên nhân.
Cô vì tình hình ở trong nhà, cho nên cũng không mặc quần áo đẹp, cũng không trang điểm ăn mặc gì.
Trong trường, tất cả mọi người đều cảm thấy cô quê mùa, nhưng cô không xấu.
Trong thời đại xem sắc đẹp quyến rũ như bây giờ, cô sạch sẽ, lại có vẻ quá mức bình thường.
Nhưng Mục Nhất Tiếu như vậy, không hiểu sao Phó Tư Vũ vẫn rất thích.
Đột nhiên, cô đang ngủ say ừm một tiếng: “Ừm...”
Có lẽ là cửa sổ mở, gió lạnh thổi vào.
Cô hơi lạnh, cho nên theo bản năng rúc vào trong người Phó Tư Vũ.
Cảm nhận được hơi ấm, cô lại ngọt ngào thiếp đi.
Mà dục hỏa Phó Tư Vũ vừa dập tắt, lại nhanh chóng dâng lên.
Anh muốn động, lại phát hiện cô gái đang gối lên cánh tay của mình, ngủ đến ngọt ngào.
Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể giữ tư thế này, ôm Mục Nhất Tiếu vào trong ngực.
Một đêm, anh ngủ cũng không yên.
Mục Nhất Tiếu cứ luôn lộn xộn, không phải treo hai chân bên hông anh, lại là ôm lấy cánh tay anh xoay người...
Cơ thể cứng nhắc của anh, giống như rối gỗ.
Qua nửa đêm.
Anh cảm thấy khác lạ, mở mắt ra, lại nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe, anh giật mình, không nhúc nhích.
“Chú à..” Mục Nhất Tiếu dựa vào bộ ngực anh, nhìn chằm chằm vào anh.
Bị nhìn như vậy, Phó Tư Vũ lại cảm thấy có chút sợ hãi: “Hả?”
“Chú à, lần đầu tiên tôi ngủ với đàn ông.” Dưới ánh trăng, cô nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm.
Nghe thấy là lần đầu tiên, trong lòng Phó Tư Vũ không hiểu sao cũng rất thoải mái.
“Ừ.” Anh nhàn nhat đáp lại.
“Chú à, chú phải chịu trách nhiệm với tôi.” Mục Nhất Tiếu đột nhiên ngồi xuống, thở phì phò nói.
Tóc dài của cô mất trật tự, như ổ gà trên đầu.
Chịu trách nhiệm?
“Nếu như, tôi không chịu thì sao?” Phó Tư Vũ đột nhiên muốn trêu chọc cô, giọng nói lành lạnh, giống như không chút ấm áp.
“Chú à, tự chú đã từng nói, muốn làm chồng của tôi.” Cô hơi ngạc nhiên, có hơi tức giận quay đầu lại.
Cô nhìn theo anh, ánh mắt rất chân thành.
Lần đầu gặp mặt, cô là cứng đầu mới đồng ý gả cho anh.
Nhưng lần này, cô đột nhiên cam tâm tình nguyện.
Chú rất tốt, ít nhất cũng không lợi dụng lúc người gặp khó khăn.
“Bây giờ không muốn.” Trong lòng anh ngập tràn vui sướng, rồi lại trả lời vô cùng lạnh nhạt.
“A, tôi đi tìm nam thần.” Mục Nhất Tiếu đứng lên, nhảy xuống giường đi đến cửa.
- ---------------------------