TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Bên ngoài cửa sổ có bóng dáng vài học sinh mặc đồng phục màu xanh lam đi lướt qua.
Đồng phục của trường Nhất Trung An Thành bao nhiêu năm vẫn như vậy chưa từng thay đổi.
“Cô Lộ.” Người đàn ông đeo kính lịch thiệp ngồi đối diện gọi một tiếng, “Cô Lộ?”
Lộ Hủ hoàn hồn, nở một nụ cười khéo léo phù hợp: “Thật ngại quá, ban nãy anh mới nói gì nhỉ?”
“Không cần gọi tôi bằng anh* đâu, nghe xa lạ quá.” Người đàn ông mân mê tay cầm của ly đồ uống, “Nghe người giới thiệu nói năm nay cô hai mươi lăm tuổi, bố mẹ ly hôn, lại là gia đình tái hôn, đúng không?”
*Anh: Ban đầu Lộ Hủ gọi người đàn ông kia là “您”, trong tiếng Trung có cách xưng hô là “你” và “您”, “您” là cách xưng hô trang trọng hơn của “你“. Vậy nên khi Lộ Hủ gọi anh ta là “您”, anh ta muốn Lộ Hủ gọi mình bằng “你” cho đỡ xa cách.
“Vâng.”
“Kỳ thực lúc ban đầu, người nhà tôi vẫn còn có chút thành kiến đối với gia đình có cha mẹ ly dị rồi lại tái hôn...”
Ánh mắt của Lộ Hủ lại bị thu hút bởi mấy học sinh bên ngoài kia.
Cho dù lúc này đã là buổi chiều tối, nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn không hạ hơn chút nào, nhưng những học sinh ấy chẳng hề mảy may để ý tới cái nóng bức của thời tiết mà vẫn cười đùa vui vẻ với nhau.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ...” Lộ Hủ tự hỏi bản thân, sau đó cúi đầu tìm điện thoại.
“Ngày mùng một tháng sáu, Tết Thiếu nhi.” Người đàn ông nhanh hơn một bước nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, mỉm cười dịu dàng, “Sao thế, cô cũng muốn đón Tết Thiếu nhi à?”
Lộ Hủ đột nhiên nhớ lại cũng vào thời gian này, vừa hay là buổi lễ tốt nghiệp cấp ba của khóa cô năm đó.
Lộ Hủ thì thầm tự nói với bản thân một câu.
“Sắp đến kỳ thi Đại học rồi.”
.