Trời Biết Đất Biết, Chỉ Mình Em Biết

Chương 18: Chương 18: Tâm trạng giống như là ngồi tàu lượn siêu tốc




TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT

Tác giả: Tần Phương Hảo

Người dịch: Tặng cậu câu chuyện

_________________________________________________

Khi thích một người, tâm trạng giống như là ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Sau khi nhận được tin nhắn của Khúc Tu Ninh, Lộ Hủ uốn éo trên ghế sô pha một lúc lâu, đi đi lại lại ở trong nhà không dừng được, cứ như là mắc chứng tăng động vậy, các biến chứng còn lại của cơn sốt hình như cũng khỏi hết rồi.

Triệu Tư Nhiên đang một tay cầm mô hình nhân vật Chopper, một tay cầm mô hình nhân vật Luffy tự biên tự diễn, nhưng trong mắt lúc nào cũng có một bóng người đi qua đi lại.

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Lộ Hủ: “Chị ơi, có phải chị đang mót tiểu không?”

Tâm trạng Lộ Hủ tốt, không thèm so đo với cậu bé.

[Thì cậu cứ nói xem tôi nói có đúng không đi.]

Lộ Hủ cẩn thận tỉ mỉ đọc tin nhắn này.

Có phải mang chút ý tán tỉnh không? Chắc không phải cô nghĩ nhiều đâu nhỉ?

Làm gì có ai nói câu này với một người mình không quen thân đúng chứ?

Lộ Hủ vắt kiệt tất cả tài hoa mười bảy năm nay của mình, đi sâu nghiên cứu ý nghĩa của câu này, lại vắt óc suy nghĩ xem trả lời lại như thế nào.

Chỉ một mẩu tin nhắn ngắn ngủi thôi mà cô hết gõ ra lại xoá, xoá rồi lại nhập vào.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những bộ phim tình cảm kia chẳng có gì mà cũng dài tới năm sáu chục tập rồi. Giữa người với người có quá nhiều vướng mắc và ràng buộc, chỉ mấy chục tập phim ngắn sao có thể đủ để nói rõ?

Một dòng tin nhắn, đã đủ để ảnh hưởng tới hỷ nộ ái ố của cô. Mới thoáng nghĩ phải trả lời tin nhắn như thế nào, cô đã tốn hơn một tiếng đồng hồ.

Lộ Hủ trả lời tin nhắn của Trương Vãn Ức trước, nói mình phát sốt rồi.

Trương Vãn Ức trực tiếp gọi điện thoại tới.

Điện thoại vừa mới được kết nối, Trương Vãn Ức liền ném cho cô một tràng câu hỏi như súng liên thanh: “Bị sốt rồi? Nghiêm trọng không? Bây giờ thấy thế nào rồi? Đã đi bệnh viện khám chưa?”

Lộ Hủ bình tĩnh nói: “Mình đến bệnh viện rồi, chắc lúc mình đang ngủ thì lên cơn sốt, tỉnh dậy thì đã thấy bản thân nằm trong bệnh viện rồi.”

Trương Vãn Ức ngạc nhiên nói: “Bị nặng vậy sao!”

“Đã hạ sốt rồi, không cần lo lắng.”

“Sao tự dưng lại bị sốt? Tối hôm qua cũng có dầm mưa đâu.”

Lộ Hủ chột dạ: “Tối qua nhiệt độ hạ thấp, chắc là bị nhiễm lạnh.”

Trương Vãn Ức dặn dò cô nhất định phải chú ý sức khoẻ, bây giờ đã bắt đầu vòng ôn tập thứ nhất rồi, các giáo viên giảng bài đều rất nhanh. Từ khi Trương Vãn Ức bắt đầu theo học lớp bồi dưỡng nâng cao cho kỳ thi nghệ thuật bên ngoài trường học, cô ấy liền để tâm tới chuyện học tập hơn rất nhiều.

“Mình biết mà, thứ hai tuần sau mình đến trường.” Lộ Hủ bảo cô ấy yên tâm, “Bây giờ chẳng phải tiết tự học sao, cậu đang ở đâu nói chuyện điện thoại vậy, không sợ giáo viên bắt được cậu à?”

“Đang đứng trên tầng thượng đây, hôm nay các giáo viên đi họp rồi, trốn nửa tiết tự học không ai phát hiện hết.”

Lộ Hủ dở khóc dở cười, là ai vừa nãy nói phải ôn tập thật tốt vậy?

Trương Vãn Ức đột nhiên thấp giọng nói: “Mới sáng ra Trâu Minh Kỳ đã đến gặp mình, hỏi có phải cậu ốm rồi không.”

“Sao cậu ấy lại biết?” Lộ Hủ rất ngạc nhiên.

“Không rõ nữa. Mình bảo mình cũng không liên lạc được với cậu, cậu ấy liền rời đi.” Trương Vãn Ức chậc chậc nói, “Dạo gần đây nhân khí của cậu mạnh quá nhỉ, hai anh chàng đẹp trai đều xoay quanh cậu.”

Lộ Hủ biết Trương Vãn Ức đang nhắc đến chuyện Khúc Tu Ninh xin số điện thoại của cô.

Cô giải thích: “Cậu đừng nói lung tung, Khúc Tu Ninh liên lạc với mình để bàn việc chấm bài thi.”

“Mình đùa thôi, nhìn cậu sốt ruột kìa. Mình biết, quan hệ của cậu ấy và Nhậm Tấn Huyên còn là một ẩn số.” Giọng nói của Trương Vãn Ức trở nên hưng phấn, “Hôm qua cậu không nhìn thấy đâu, Nhậm Tấn Huyên xông thẳng vào lớp của bọn mình, hỏi Khúc Tu Ninh ở đâu, bọn mình kinh ngạc tới mức sững sờ luôn. Hoa khôi theo đuổi nam sinh cũng phóng khoáng quá đi mất.”

Nói xong Trương Vãn Ức còn nức nở khen nhan sắc của hoa khôi một hồi. Xinh đẹp tự tin như cô ấy, mà còn cảm thấy bản thân thua kém khi đứng trước mặt Nhậm Tấn Huyên.

Lộ Hủ nói: “Ừ, mình biết. Sau đó cô ấy có đến văn phòng rồi.”

Trương Vãn Ức rất hưng phấn, bày ra tư thế cầm chắc miếng dưa hấu chuẩn bị nghe kể chuyện, tràn ngập cảm giác kỳ vọng.

Lộ Hủ không kể sự thật: “Hai người họ đi thẳng ra ngoài nói chuyện, mình cũng không biết xảy ra chuyện gì.”

Rất rõ ràng, Trương Vãn Ức có chút thất vọng. Cô ấy tin tưởng Lộ Hủ một trăm phần trăm, chỉ là cô ấy không hiểu nổi, tin tức hot như vậy mà Lộ Hủ chẳng có chút nhiệt tình nào.

Đối với hai người Khúc Tu Ninh và Nhậm Tấn Huyên, Lộ Hủ hiếu kỳ, nhưng không muốn chính mình nhắc đến. Cô vốn định khuyên Trương Vãn Ức trở về lớp tiếp tục tiết tự học, nhưng lại không tự chủ được mà nói chuyện tiếp.

Bởi vì Trương Vãn Ức bắt đầu dựa theo những tình tiết mà cô ấy biết, phân tích xem Nhậm Tấn Huyên rốt cuộc đến trường để làm gì.

Có thể là chất vấn, có thể là lại tỏ tình một lần nữa.

Nhậm Tấn Huyên tự nhiên hào phóng, cũng có thể thoải mái nói ra câu “Mình có chuyện muốn nói với cậu”, cô ấy rõ ràng biết có bao ánh mắt đang dõi theo mình, nhưng không hề bận tâm tới ánh mắt của người khác.

Đến cả việc thích một người cô ấy cũng có thể ngay thẳng như vậy.

Lộ Hủ nhớ tới lời Ngô Thanh Duệ từng nói, rằng Nhậm Tấn Huyên là người đẹp vô vị. Nhưng vô vị căn bản không phải là khuyết điểm, cũng giống như thú vị căn bản không được tính là một ưu điểm vậy.

Lộ Hủ biết nói đùa, thỉnh thoảng còn biết kể mấy câu chuyện cười lạnh, hầu hết thời gian, cô vẫn được tính là một người lạc quan. Nhưng Khúc Tu Ninh sẽ không vì cô là một người thú vị mà chú ý tới cô.

Cho dù Khúc Tu Ninh từng từ chối Nhậm Tấn Huyên, nhưng hễ cô ấy tới tìm anh, anh vẫn sẽ đi cùng cô ấy.

Đây chính là sự khác biệt.

“Tối qua mưa to như thế, Khúc Tu Ninh chắc chắc là đưa cô ấy về nhà.” Trương Vãn Ức phân tích.

Lộ Hủ ở đầu dây bên này thần sắc âm u.

Khúc Tu Ninh và Nhậm Tấn Huyên vừa mới rời đi, Lộ Hủ liền bị ốm, may thay Trương Vãn Ức không liên tưởng tới quan hệ nhân quả giữa hai chuyện này.

“Alo? Cậu có đang nghe không?”

“Cậu mau quay lại lớp tự học đi, mình phải đi ăn cơm đây.” Lộ Hủ vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.

Cúp máy xong, Lộ Hủ lại mở điện thoại lên tìm đến dòng tin nhắn kia. Tâm trạng giải thích ý nghĩa của tin nhắn theo mọi cách của ban nãy cũng biến mất rồi, cảm xúc của cô nháy mắt liền down xuống đáy.

Nhưng mà.

Vẫn phải trả lời lại chứ? Không thì mất lịch sự lắm.

Lộ Hủ quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Tư Nhiên vẫn còn đang bày đống mô hình nhân vật và đồ chơi của cậu nhóc ra.

Lộ Hủ ngồi xuống cạnh cậu bé, hỏi: “Chị hỏi em một vấn đề, bạn Triệu Tư Nhiên của em nói muốn đến đưa bài tập về nhà cho em, em trả lời bạn ấy thế nào vậy?”

Trẻ con không biết nói dối, Triệu Tư Nhiên không chừng có thể cho cô chút linh cảm.

Cậu nhóc không thèm ngẩng đầu lên: “Em bảo là, không nói cho cậu biết địa chỉ nhà mình, ha ha ha ha ha.”

Cậu ngồi đó vô tâm vô phế cười ha ha, không biết cô bé đó mà biết được sẽ có tâm trạng như thế nào. Lộ Hủ nặng nề vỗ vào vai cậu bé, nhóc con, tương lai đáng lo ngại đó.

Con gái tuổi dậy thì lúc nào cũng trưởng thành hơn con trai, không biết sau này thằng bé có cảm thấy hối hận vì câu trả lời của mình lúc trước hay không.

Triệu Tư Nhiên thở dài một hơi: “Nhưng mà cậu ấy vẫn xin được địa chỉ từ chỗ người khác, nhất quyết muốn tới đây.”

“Cô bé là đang lo lắng rằng em sẽ bỏ bê bài vở, muốn được gặp em ở trường sớm một chút.”

Triệu Tư Nhiên không hiểu, cậu đang yên tâm thoải mái nằm ở nhà, cảm thấy cho dù bị ốm cũng dễ chịu hơn việc học hành.

Cậu nhóc trâng tráo nói: “Cậu ấy chính là nghĩ quá nhiều rồi, bây giờ cách lúc thi vẫn còn sớm mà. Hơn nữa, đến trường thì có gì hay ho chứ, em vẫn muốn sốt bốn mươi độ thêm lần nữa, như vậy có thể kéo dài thời gian không phải đi học lâu hơn một chút.”

Dì Triệu nhoài nửa người ra khỏi phòng bếp, ánh mắt sắc bén.

“Triệu Tư Nhiên, ngậm ngay cái miệng quạ của con lại! Có thời gian chơi cũng không biết đằng làm cho xong bài tập về nhà còn sót lại đi.” Nói rồi, bà đổi sang một khuôn mặt tươi cười, nói với Lộ Hủ, “Tiểu Hủ, con nghỉ ngơi cho tốt, cơm sắp chín rồi.”

Lộ Hủ cũng cười với bà.

Cô đã lớp mười hai rồi, trong căn nhà này người nên chăm chỉ học tập phải là cô mới đúng. Thái đội của dì Triệu đối với cô luôn rất tốt, nhưng trong đó chưa từng chứa đựng sự kỳ vọng.

Ví dụ, bà sẽ không hỏi cô tại sao lại dầm mưa để bị sốt, cũng sẽ không thúc giục cô nhân lúc rảnh rỗi mà học bài.

Không có kỳ vọng, thì có thể hòa bình đối mặt với nhau.

Lộ Hủ ngây người một lúc, rồi trả lời tin nhắn của Khúc Tu Ninh.

“Ừ, phát sốt rồi.”

Cô không hỏi đến cùng tại sao anh lại biết nữa.

***

Giờ ra chơi, phòng học của lớp sáu ồn ào náo nhiệt.

Khúc Tu Ninh đang ngây người chăm chú nhìn chiếc ô trong tay mình. Buổi sáng khi anh đến lớp, sờ thấy chiếc ô như nguyên vẫn nằm trong ngăn bàn của mình.

Cũng không biết tối hôm trước Lộ Hủ về nhà kiểu gì.

Đúng lúc ấy Trâu Minh Kỳ từ bên ngoài đi vào, trên mặt là sự lo lắng sốt ruột. Cậu nghe được Lộ Hiểu Minh gọi điện cho Chu Tình xin nghỉ ở văn phòng của cô Chu, nói rằng hôm nay Lộ Hủ bị ốm không đi học được, không biết cô rốt cuộc thế nào rồi.

Lông mày Khúc Tu Ninh khẽ động, nhớ đến cơn mưa như trút nước tối hôm qua, lại nhớ đến dòng tin nhắn gửi không thành công của mình.

Anh lấy di động ra, nhìn lịch sử trò chuyện trên điện thoại. Do dự một lát, anh lại cất điện thoại vào.

Buổi chiều Lộ Hủ vẫn không tới.

Buổi trưa ở căng tin, chỉ có Trương Vãn Ức và Hàn Thạc ngồi đối diện nhau, không có Lộ Hủ. Nhìn thấy cảnh tượng này, Trâu Minh Kỳ lại nhắc tới Lộ Hủ.

“Tối qua chẳng phải hai người đều ở trong văn phòng của lão Chương sao, lúc đó cô ấy vẫn khỏe chứ?” Hỏi xong, Trâu Minh Kỳ lại tự nhỏ giọng nói, “Không đúng, tối hôm qua Nhậm Tấn Huyên đến tìm cậu mà, chắc có lẽ Lộ Hủ tự về.”

Khúc Tu Ninh lại nhớ tới chiếc ô không bị cầm đi kia. Anh cắm đầu cắm cổ lặng lẽ ăn cơm, không đáp lời.

Lúc sắp ăn cơm xong, anh bất chợt thốt ra một câu: “Hay là, tôi hỏi thử xem sao?”

Anh hắng giọng, lại bổ sung thêm: “Ý tôi là, tôi có thể giúp cậu hỏi xem sao.”

Trâu Minh Kỳ đương nhiên là cầu còn không được, lập tức phấn chấn lên, ghé sát vào muốn nhìn xem Khúc Tu Ninh gửi cái gì.

Nhưng Khúc Tu Ninh trực tiếp tắt màn hình, cất điện thoại vào trong túi.

“Tôi ăn xong rồi.” Anh bưng khay cơm lên, mặt không cảm xúc nói, “Đợi cô ấy trả lời tôi sẽ nói với cậu.”

Giờ tự học buổi tối, Trâu Mình Kỳ quay người qua, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: “Cô ấy trả lời chưa?”

Khúc Tu Ninh nhét chiếc ô trở lại bàn, hai tay khoanh trước ngực: “Quan tâm người ta như thế, sao cậu không tự mình hỏi đi.”

Cái người này sao có thể trở mặt nhanh như vậy, rõ ràng là anh chủ động đề nghị hỏi hộ mà.

“Chẳng phải là không có cơ hội sao, dạo gần đây cậu cùng cô ấy chấm bài thi, chắc chắn nói chuyện nhiều.”

Khúc Tu Ninh nâng mắt: “Trương Vãn Ức thân với cô ấy hơn.”

“Cậu tưởng rằng tôi chưa hỏi qua chắc? Buổi sáng vừa tới tôi đã hỏi rồi, cô ấy không trả lời tin nhắn của Trương Vãn Ức.” Trâu Minh Kỳ thở dài một hơi, một lát sau, cậu thăm dò hỏi, “Này, cậu cảm thấy, Lộ Hủ thế nào?”

Trâu Minh Kỳ đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị hỏi “có phải cậu thích Lộ Hủ không” rồi.

Khúc Tu Ninh nhìn Trâu Minh Kỳ một cái, cái gì cũng không hỏi.

Cũng đúng, anh từ trước tới giờ không quan tâm tới những chuyện như này.

Trầm mặc một hồi, Trâu Minh Kỳ quay người trở về.

Lúc này, đằng sau truyền tới giọng nói biếng nhác của Khúc Tu Ninh: “Cô ấy, là một người rất thú vị.”

“Hả? Cậu vẫn không đủ hiểu cô ấy.” Trâu Minh Kỳ quay người lại cười, “Cậu nhìn lại điện thoại đi, cô ấy trả lời chưa?”

“Trả lời rồi, cô ấy nói cô ấy bị sốt rồi.”

“Không nói sớm một chút.” Trâu Minh Kỳ đẩy anh một cái, “Cậu định trả lời như thế nào?”

“Cậu tích cực thế làm cái gì.”

Trâu Minh Kỳ có tật giật mình: “Tôi quan tâm bạn học, không được à?”

Khúc Tu Ninh hỏi ngược lại: “Hôm nay lớp chúng ta ai không đi học, cậu biết không?”

Biểu cảm của Trâu Minh Kỳ lập tức trở nên phức tạp.

Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, thiếu chút nữa thôi là vỡ lở ra.

Khúc Tu Ninh bất đắc dĩ, nhanh chóng gõ một hàng chữ “Là Trâu Minh Kỳ hỏi đấy, cậu ấy hơi lo lắng cho cậu”, sau đó giơ màn hình điện thoại ra.

“Trả lời như thế này là được rồi chứ gì?”

“Thế này cũng thẳng thắn quá rồi...” Trâu Minh Kỳ làm ra vẻ không được tự nhiên.

Khúc Tu Ninh không đợi cậu nói xong, nhấn nút gửi đi: “Vừa ý rồi chứ?”

Trâu Minh Kỳ sờ cằm: “Có phải tôi có thể thuận thế liên lạc với cô ấy, tỏ ý quan tâm một chút không?”

Khúc Tu Ninh thu điện thoại lại, bỏ vào trong túi: “Cái này tôi giúp không nổi, số điện thoại cậu tự đi mà xin.”

Nói rồi, anh mở quyển tập đề vật lí ra, không để ý tới Trâu Minh Kỳ nữa.

Anh cũng không biết bản thân mình đang khó chịu vì cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.