Khi tiến vào huyễn cảnh đại lục, các thí sinh đều bị phân tán khắp
nơi. Tuy vậy, dù bị các sinh vật kì lạ đuổi giết như thế nào thì mọi
người đều không hẹn mà tiến dần về trung tâm của nơi đây. Do đó, cảnh
tượng cứ vài thí sinh kết đội đi chung với nhau đã xuất hiện ngày một
nhiều.
Hiện tại, số người còn trong huyễn cảnh đại lục đã giảm
xuống dưới bảy trăm. Thật may là không có ai tử vong hết, trọng thương
thì có đầy. Những người này sau khi trở về lại lôi đài ở quảng trường
chính thì gia nhập vào hàng ngũ quan sát với mọi người, họ muốn chính
mắt thấy được những ai sẽ vượt qua cái huyễn cảnh đại lục quỷ dị này.
Càng quan trọng là, họ không cam tâm a!
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Các cột sáng của truyền tống trận không ngừng xuất hiện trên lôi đài, thân
ảnh chật vật của các thí sinh lập tức xuất hiện. Không nói đến y phục
tơi tả do khổ chiến, chỉ bằng việc khắp tay chân và gương mặt của họ bị
một đống dấu răng và nước bọt bám đầy cũng đủ làm người nhìn ớn lạnh.
”Phạm quy! Nàng ta làm vậy là phạm quy!” Một nữ nhân uất ức la lên.
”Xem ra các ngươi quên mất bản thân đang tham gia thi đấu cá nhân trong Giao ước trăm năm a.” Lý Chương Hải Thụy ngồi ở bên góc lôi đài nhàn nhạt
lên tiếng, thần thái thong dong gợi cảm này của hắn sẽ được mọi người si mê nếu bỏ qua cả người hắn đang run lên vì cố nén cười. “Bất cứ thí
sinh nào cũng được quyền loại bỏ đối thủ bằng cách quang minh chính đại. Thí sinh Vũ Đình Nghiêm Thần không phạm quy, nàng ta đã đưa ra cảnh báo trước rồi còn đâu.”
Con mẹ nó chứ cảnh báo! Cái thứ đó mà là
cảnh báo sao? Đây là tiếng lòng của các thí sinh vừa xuất hiện lẫn những thí sinh đã bị loại trước đó.
”Nhìn này!” Lý Chương Hải Thụy
điều chỉnh khung cảnh ở khu vực của Nghiêm Thần rồi phóng to nó lên.“Thấy dòng chữ đó không? Cho nên là tại các ngươi ngu ngốc!”
Các thí sinh bị loại cạn lời.
Những người vây xem thấy vậy chỉ biết thở ra bi ai cho những người xấu số.
Xoẹt!
Xoẹt!
”Nàng ta phạm quy, hu hu hu....”
Nhìn thêm một đoàn người thê thảm trở về lôi đài, mọi người đành nhắm mắt bỏ qua mà tiếp tục nhìn về tấm kính trên cao.
------------------------
------------------------------
”Ai rảnh rỗi viết thứ này thế?” Một đội nhỏ gồm năm thí sinh tụ lại gần tấm biển cảnh báo rất to dựng thẳng giữ lối mòn.
Bên trên tấm biển có dòng chữ: Phía trước có trận pháp nguy hiểm, xin đừng tiến tới!
”Nhìn kìa!” Một nam nhân kinh ngạc thốt lên.Mọi người lập tức ngẩn đầu nhìn về cánh rừng. Ở phía xa đó, cả một mảng
rừng đều bị bao bọc trong các đạo quang bảy màu không ngừng biến ảo, lực áp bách nặng nề lan tỏa khiến họ đứng xa thế này cũng cảm nhận được. Ẩn hiện bên trong vùng hào quang đó, mọi người lờ mờ có thể nhận ra được
hình dạng của một thanh kiếm và một cây sáo.
”Là nhập thần khí sao?” Một người trong số họ thì thào.
Vũ khí ở Thương Khung chia thành binh khí, bảo khí, khải linh khí, nhập
thần khí và siêu nguyên khí. Khải linh khí chính là vũ khí đã hình thành linh trí, có thể thông qua chiến đấu để trưởng thành. Sau khi khải linh khí tiến hóa thành nhập thần khí, bản thân nó tự có thần thông cho
riêng mình, sức chiến đấu độc lập ngang ngửa cao thủ luyện đạo cao nhất, thậm chí có thể hơn. Đây chính là tuyệt thế trân bảo a!
”Có nên tiến vào xem không?”
”Nhưng cảnh báo này...”
”Kệ nó. Chắc là người nào phát hiện nhập thần khí, sợ người khác xông vào
cướp đoạt nên mới viết thế này để lừa gạt thôi. Các ngươi không đi thì
ta đi.”
Nói rồi nữ nhân một đường tiến thẳng vào trong, thấy vậy
những người phía sau cũng không cưỡng lại được dụ hoặc mà theo vào, bỏ
lại tấm biển cảnh báo bơ vơ giữa rừng.
Sau một lúc tìm tòi, năm
người này cũng đến được trung tâm của vùng hào quang. Nhìn rõ hình dạng
thanh kiếm đang lơ lửng cùng với một cây sáo ngọc kế bên thì năm người
bọn họ như muốn ngừng hô hấp.
Thanh kiếm một màu đen tuyền với uy chấn mạnh mẽ, hoa văn uốn lượn như cánh bỉ ngạn hoa trải trên thân
kiếm, tia điện ẩn hiện xoáy tròn xung quanh rét lạnh lòng người, bên
trên còn khắc chữ: Truất hồn - Vong linh, quả nhiên là nhập thần khí!
Trong khi đó, cây sáo bạch ngọc tinh tế với được khắc bên trên là các cổ ngữ
xa lạ, bạch quang bao trùm thánh khiết đến mộng ảo, lắng đọng như trải
qua vô hạn tang thương, bên trên khắc chữ: Diệt tà - Hư mộng, đây chính
xác cũng là nhập thần khí a!
”Thật không thể tin được.” Hô hấp của mọi người dồn dập, ánh nhìn tham vọng hướng thẳng về hai nhập thần khí trước mắt.
”Xem ra bọn chúng đều lâm vào ngủ say, cho nên...”
Lập tức, năm bóng người lao nhanh về phía trước.
Không biết là ai chạm tay vào hai nhập thần thần khí trước nhưng ngay khoảnh khắc đó, không gian bị bóng đem bao trùm.
”Đây là...” Nữ nhân đưa mắt đánh giá xung quanh, sau đó nhìn thấy thanh kiếm mình đang cầm không ngừng bộc phát năng lượnng, nàng kinh hỉ thốt lên:“Là không gian nhận chủ sao? Ha ha ha ha.....”
Xoẹt!
Xoẹt!
Nữ nhân hồi hộp chờ đợi rồi thả tay. Thanh kiếm lập tức bay ra ngoài lơ
lửng trước mặt nữ nhân này rồi từ từ chuyển động ra xa. Thấy vậy, nữ
nhân vội bước theo nó. Đến bước chân thứ bảy, thanh kiếm đột nhiên trở
về trên tay nữ nhân. Nàng ta vội cầm lấy nó rồi cười lớn.
”Ha ha ha ha... nhập thần khí là của ta! Ha ha ha...”
Tiếng cười vang vọng trong không gian tối om. Sau đó một vòng sáng hiện ra
trước mắt nữ nhân. Biết đây là lối ra, nữ nhân nhanh chóng tiến về phía
vòng sáng, nàng có thể thấy cảnh sắc khu rừng của huyễn cảnh đại lục.
Cười đến không thể khép miệng, nữ nhân bước những bước chân cuối cùng
tiến về phía vòng sáng.