Một góc âm u của hoàng cung, Lý Chiến Ngân ôm chặt lấy Lý Chiến Dã,
tay ra sức bịt chặt miệng của hắn lại không cho một âm thanh nào phát
ra. Cả hai cơ thể nhỏ bé run lên liên hồi, đôi mắt đỏ ngòm giăng kín tia máu.
Một biển lửa đỏ rực trong đêm cắn nuốt cả một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Những tiếng 'lốp bốp' vang động đêm khuya, ánh lửa
bừng lên như quỷ dữ gào thét. Binh lính và hạ nhân đứng vây ở phía xa,
chẳng một ai tiến đến dập lửa. Ngoài vòng vây, hàng chục cung nhân quỳ
gối dưới đất khóc đến thương tâm, cơ thể chằng chịt những vết roi ghê
rợn. Ánh mắt họ như mù lòa nhìn tòa cung điện trong biển lửa kia, nhìn
vị chủ tử thiện lương hòa ái của họ mỉm cười chua xót theo bước chân tử
thần.
Chờ cho đến khi mọi thứ đã cháy rụi thì trời đã rạng sáng,
người dẫn đầu cấm vệ quân mới lên tiếng: “Phong tỏa nơi này lại. Những
người này dẫn đi.”
”Là.”
Một nửa binh lính nhanh chóng
dựng rào và kết giới phong tỏa khu vực đổ nát kia, một nửa còn lại thì
áp dẫn bọn cung nhân rời khỏi.
”Bọn khốn khiếp! Các ngươi sẽ bị quả báo!”
”Bọn cẩu nô tài! Ghê tởm!”
”Ta nguyền rủa các ngươi chết không toàn thây!”
”Ngay cả súc sinh cũng không bằng!”
...
”Im miệng!” Thống lĩnh cấm vệ quân quát lên.
”Ta cứ chửi! Dù sao cũng chết thì cớ gì không thể phát tiết chứ? Ha ha
ha...” Nữ cung nhân cười đến điên cuồng, hai hàng huyết lệ chảy dài đầy
đau thương. “Hoàng đế ngu muội, sớm muộn gì cũng hại cả vương triều Bắc
Chiến này, ha ha... phốc...”
Máu trào ra đỏ thẩm, đôi mắt của nữ
cung nhân dần ảm đạm đi. Nhìn lưỡi kiếm đâm xuyên qua trái tim mình,
nàng nở nụ cười thanh thản. Chủ tử, xem ra thuộc hạ không đến đón ngài
quá muộn rồi. “Phải sống...” Nữ cung nhân thì thào những lời cuối cùng
rồi ngã xuống đất.
”Vô Y!!”
Những cung nhân còn lại thê
lương thốt lên, bất thình lình họ ra sức vùng vẫy dữ dội cố gắng chạy
tới thi thể của đồng bạn vừa ngã xuống.
Thấy vậy, thống lĩnh cấm vệ tức giận nói: “Ai kháng cự thì giết.”
Máu chảy dài như dòng nước trôi nhiễm đỏ cả nền đất. Các cung nhân lần lượt ngã xuống, tuy vậy họ đều mang theo một nụ cười kì lạ cho đến khi hoàn
toàn nhắm mắt.
Chủ tử, chúng ta theo ngài.
”Phải sống...”
”Giết hết đi!”
”PHẢI SỐNG!!!” Các cung nhân cuối cùng gào lên thật to, máu và nước mắt hòa
lẫn trên gương mặt họ nhìn đến ghê người. Đôi mắt họ điên cuồng như thú
hoang phẫn nộ, ánh mắt lăng lên sòng sọc trừng bọn cẩm y vệ rồi mới rũ
xuống mà tắt sáng.
Những hình ảnh này, dù chỉ trong thoáng chốc
cũng đủ khiến những cẩm y vệ nơi đây ám ảnh đến suốt đời. Rốt cuộc phải
bi phẫn, phải oán hận, phải trung tâm, phải luyến tiếc... tới mức nào;
rốt cuộc nơi cung đấu hung ác này đã chôn sâu biết bao con người như vị
chủ tử trong cung kia và những cung nhân thế này; rốt cuộc hoàng triều
này... đã đúng sao...
”Ném ra bãi tha ma!” Thống lĩnh cấm
vệ quân chỉ nói như vậy rồi bỏ đi. Những chuyện thế này trong hoàng cung là không thiếu, nàng từ nhìn đến đau xót thì tới giờ cũng chỉ còn là
chết lặng. Hoàng cung ăn tươi nuốt sống người không thích hợp với vị chủ tử lương thiện đó. Chết, có khi lại giải thoát, những ân oán còn lại cứ để người còn tại dương thế gánh lấy.
Cho đến khi màn đêm lại buông xuống, Lý Chiến Ngân mới thả đệ đệ của mình ra.
”Hu hu hu...hức...” Lý Chiến Dã khóc đến sưng đỏ cả đôi mắt, cơ thể run cầm cập.
”Nhớ kỹ sao?” Lý Chiến Ngân siết chặt lấy đôi vai của đệ đệ mà nói. “A Dã,
chúng ta không chỉ sống để báo thù cho phụ thân, còn phải sống thay cho
bốn mươi tám sinh mạng của những cung nhân đó. Mạng của chúng ta là họ
đổi lấy, cho nên, nhục nhã thế nào cũng phải sống.”
”Hu hu... ân, phải sống...” Lý Chiến Dã gật đầu, cắn chặt môi cố không cho tiếng khóc phát ra.
”Từ giờ trở đi, ngoại trừ ta, đệ không được phép tin tưởng bất cứ ai cả, nhất là mẫu hoàng.”
”Dạ,“
Lau khô nước mắt còn đọng lại, Lý Chiến Ngân hít một hơi thật sâu để bình
ổn lại tâm tình. Nàng buông tay khỏi vai đệ đệ rồi nắm tay hắn kéo đi
khỏi nơi ẩn nấp, thoát ra kết giới mà các cung nhân kia đã hợp sức tạo
thành để che giấu bọn họ.
”Chúng ta đi đâu?” Lý Chiến Dã hoang mang hỏi.
”Tìm hoàng tổ mẫu.” Lý Chiến Ngân quay đầu nhìn đệ đệ mà trả lời, lướt mắt
về tàn tích phía xa, nàng cắn răng dứt bỏ do dự mà rời khỏi. Phụ thân,
tro cốt của ngài con không thể cất giữ được, nhưng xin yên tâm, con nhất định sẽ mang bọn súc sinh kia đến dập đầu tạ lỗi với ngài, dùng máu
thịt của họ tế lễ cho chốn hoàng tuyền của ngài được thuận buồm xuôi
gió.
”Trước đây ta không tranh không giành. Nhưng hiện giờ, đế vị kia, ta nhất định phải có được.”
”Đệ có thể giúp gì?” Lý Chiến Dã ngập ngừng hỏi.
”Đệ chỉ cần trở nên cường đại là được. Cường đại để không bất cứ nữ nhân
nào dám coi thường đệ. Cường đại đúng với ước vọng của phụ thân.” Lý
Chiến Ngân gằn từng chữ mà nói. Ai dám tổn thương đệ đệ của nàng, chết
cũng không hết tội.
Kể từ sau sự kiện đó, tỷ tỷ như thay đổi
thành một con người khác, biết nhún nhường đủ điều, biết giả khờ giả
ngốc để tránh nghi kị của các hoàng nữ khác, biết tạo lập thế lực cho
riêng mình để diệt trừ vây cánh của bọn thần tử chống đối bản thân. Dựa
vào sự bảo hộ của hoàng tổ mẫu, tỷ đệ họ có thể nói đã tìm được một tấm
chắn cường đại nhất ở thâm cung này, từng bước trưởng thành, từng bước
che giấu đi con người thật của bản thân, từng bước dần đánh mất chính
mình.
Cuối cùng, tỷ tỷ có được sự ủng hộ của dân chúng Bắc Chiến, có được sự tán đồng của các nguyên lão truyền thần, tạo được sự áp bách đối với các hoàng nữ khác, thậm chí là cả mẫu hoàng. Thành vương, đó là minh chứng cho thành quả của tỷ tỷ.
Thái nữ bị phế truất, nhị
hoàng nữ kế vị, tuy nhiên đó cũng chỉ là con rối trong tay tỷ tỷ. Chỉ
cần thời cơ thích hợp, vị trí thái nữ đó sẽ lập tức thuộc về tỷ ấy.