Chín năm trước.
Nam Hà quốc, Lục gia.
”Khụ khụ...” Lục Đan che miệng ho khan vài tiếng. Thân hình nhỏ nhắn có chút gầy yếu run lên.
Đứng bên cạnh, Lục Ngạc bưng chén thuốc đặt xuống bàn rồi thở dài. Vươn tay
đặt lên vai của đệ đệ, nàng dùng năng lượng của mình giúp hắn bình ổn
lại tâm mạch. Đệ đệ nàng do sinh non, cơ thể vốn yếu ớt lại nhiễm hàn
độc, điều trị bao nhiêu năm cũng chỉ vẫn khá hơn được một chút. Nếu muốn cải thiện sức khỏe thì phải chờ Lục Đan đến cảnh giới luyện hồn, chỉ là nàng không biết hắn có vượt qua được luyện thể không nữa.
”Đại tỷ, đệ không sao rồi.” Lục Đan thở nhẹ mà nói.
Ngồi xuống bên cạnh đệ đệ mình, Lục Ngạc an ủi: “Rồi đệ sẽ khỏe lại thôi.”
Lục Đan chỉ cười không nói, gương mặt nhỏ nhắn thoáng hiện nét đượm buồn.
Cơ thể của hắn sắp không chịu nổi năng lượng ngày một tăng dần rồi, cứ
như vậy thì hắn chẳng vượt qua được luyện thể mất.
”Làm giao dịch, thế nào?”
Một giọng nữ xa lạ vang lên khiến hai tỷ đệ lập tức tiến vào trạng thái
phòng vệ. Lục gia canh giữ nghiêm ngặt, làm sao lại có người lạ vào
được?
Đưa mắt nhìn ra bờ tường, một nữ hài đã ngồi thong dong ở
đó tự bao giờ. Lục Đan và Lục Ngạc có chút ngỡ ngàng, nữ hài phấn điêu
ngọc mài này lớn lên khá... kiều diễm và xinh xắn, sẽ không là nam hài
đi?
Cau mày khi hai người kia có loại biểu cảm quái lạ nhìn mình, Nghiêm Thần bực dọc tiếp lời: “Ta giúp đệ đệ ngươi cải thiện sức khỏe,
đổi lại hắn phải thay ta tiếp cận một người.”
Nheo mắt lại, Lục
Ngạc chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta lấy gì tin ngươi?” Đan dược giúp cho
đệ đệ đúng là có, nhưng số người hiện nay có thể luyện chế nó chỉ đếm
được trên đầu ngón tay. Một nửa trong số đó đã quy ẩn, số người còn lại
không du lịch tứ phương thì cũng đã đến chính nguyên giới. Bây giờ, Lục
gia bọn họ cũng chỉ biết mỗi mình Tiêu y tiên Tiêu Thanh Hàn, hoàng quý
quân của Đông Ly quốc, là có khả năng luyện chế thôi. Khổ nỗi, muốn nhờ
Tiêu y tiên không khó, chỉ là dược liệu còn không có a!
”Đây!”
Nghiêm Thần giơ lệnh bài của Thất Sát điện ra. Thấy hai tỷ đệ Lục gia
kinh ngạc nhìn mình chằm chằm thì mới cất nó vào. “Giao dịch không?”
”Được. Tiếp cận ai?” Lục Ngạc quyết định thay cho đệ đệ mình. Lệnh bài của
Thất Sát điện rất đặc trưng không thể làm giả, cho nên nàng tin vào nữ
hài này.
”Công tử mới vừa trở về của Nạp Lan gia, Nạp Lan Doanh Chính.”
Hai tỷ đệ Lục gia ngỡ ngàng. Chuyện của Nạp Lan Doanh Chính cả kinh thành
này hiện giờ ai cũng biết. Nhiều người thế hệ trước nói, hắn giống như
phiên bản của Liễu Quân Nhan lúc nhỏ, từ dung mạo, thực lực đến tính
cách. Chỉ là từ nhỏ do được nuôi lớn như nữ hài nên có rất nhiều lời bàn tán ra vào không tốt về hắn.
Thế nhưng bọn họ đều biết, nam hài
đó do chính tay Liễu Quân Nhan nuôi lớn, dù là sống trong thân phận nữ
hài hơn tám năm nhưng khẳng định hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch. Dù
sao Liễu gia và Lục gia cũng có giao tình với nhau, chuyện của Liễu Quân Nhan, hai tỷ đệ họ đã nghe rất nhiều, cũng gặp hắn vài lần, nam nhân đó thật sự rất đáng kính trọng. Cho nên sau này nghe chuyện hắn phản bội
thê quân của mình, hai tỷ đệ họ chẳng thèm tin chút nào.
Chỉ là, đáng tiếc cho cuộc đời của hắn!
”Ngươi muốn ta tiếp cận Nạp Lan Doanh Chính để làm gì? Không sợ ta nghe lời
thị phi mà gây khó dễ hắn sao?” Lục Đan khó hiểu hỏi lại.”Ngươi gây khó
dễ hắn càng tốt.” Nghiêm Thần rất vui vẻ mà đáp lời. “Chỉ cần ngươi lúc
nào cũng làm bạn với hắn là được rồi, còn bạn tốt hay xấu thì ta không
quan tâm.”
Cơ mặt của Lục Đan có chút méo mó, mà Lục Ngạc thì mở
to mắt mà nhìn Nghiêm Thần. Diệu vương người này, rốt cuộc là muốn quan
tâm hay dày vò Nạp Lan Doanh Chính thế?
Nhảy xuống bờ tường, Nghiêm Thần cầm một lọ ngọc đưa cho Lục Ngạc.
”Đan dược trong đó là Tiêu phụ thân của ta luyện chế, nếu tin ta thì cho hắn dùng, coi như phí giao dịch của chúng ta. Nhớ lấy, làm bạn bên cạnh Nạp Lan Doanh Chính, chỉ cần hắn không chết hay tàn phế thì ngươi làm sao
cũng được.”
Một đống vạch đen chảy xuống trán hai tỷ đệ. Ngươi không cần cứ lặp lại những lời này đâu?
”Vì sao không là ngươi?” Lục Đan nhàn nhạt hỏi. Hắn cảm thấy Diệu vương hẳn là quan tâm Nạp Lan Doanh Chính mới đúng.
”Tên xú tiểu tử đó không cần ai bố thí tình thương hết.” Bật cười một cái,
Nghiêm Thần xoay người rời đi. “Coi như chúng ta có duyên, ta tặng ngươi một yêu cầu. Chỉ cần không quá phận, ta lấy thân phận Diệu vương và
thiếu chủ Thất Sát điện đảm bảo với ngươi, chẳng hạn như muốn thảo
dược.”
Dứt lời, Nghiêm Thần vận khinh công nhảy lên bờ tường. Sau đó, vài hộ vệ xuất hiện bên cạnh cô cung kính chào.
”Vậy ta dày vò hắn cho ngươi.”
”Ha ha ha... rất tốt!”
======================
-kết thúc hồi tưởng-
======================
”Chuyện chính xác là như vậy đấy.” Nghiêm Thần nhấp một ngụm trà khi kể xong chuyện lúc nhỏ.
Ngồi bên cạnh cô, Doanh Chính chẳng biết nên khóc hay nên cười. Quả nhiên dù tính cách thay đổi thì bản chất của tiểu Nghiêm nhi chẳng biến hóa chút nào, trời sinh đúng là thù dai.
Ngồi ở đối diện, tỷ đệ Lục Đan
có chút chột dạ. Năm đó bọn họ rất kiên định mà nói sẽ dày vò Doanh nhi, cuối cùng lại quay sang kết bằng hữu giúp đỡ hắn đủ chuyện. Giờ ngồi
đây đưa ra yêu cầu thật là có chút mặt dày.
”Được rồi, hai người không đáng tin các ngươi muốn yêu cầu gì?”
Rất kiên quyết mà bỏ qua những từ ngữ và ý tứ khó nghe, Lục Ngạc nhìn thẳng vào Nghiêm Thần mà nói: “Chúng ta cần linh hoa, chỉ một đóa là đủ.”
Nghiêm Thần và Doanh Chính ngạc nhiên. Linh hoa, xét về tiềm năng thì khá
giống linh thú. Dưới sự uẩn dưỡng của linh mạch và năng lượng trong tự
nhiên, các loại thực vật có thể bị biến đổi để mở ra linh trí, từ đó bắt đầu con đường tu luyện của mình. Linh hoa hay linh thảo, không chỉ là
dược liệu quý hiếm mà còn chứa đựng vô vàn sinh mệnh lực, nói chúng có
thể cải tử hoàn sinh cũng không phải nói quá.