“Nếu ta gả cho một nữ nhân khác, ngươi sẽ thật tâm vui vẻ mà chúc phúc cho ta sao?”
”Hở?”
Nghiêm Thần nhăn nhó nhìn Nạp Lan Doanh Chính. Câu hỏi gì mà quái dị thế?
”Trả lời ta đi.”
Nghiêm Thần lại tiếp tục suy tư. Nếu hắn gả cho nữ nhân khác, vậy thì nữ nhân
đó phải là một người biết bao dung mới được a. Hơn nữa người đó còn phải có thực lực đủ mạnh để có thể bảo vệ và trấn áp hắn. Ngoài ra, người đó còn phải sủng nịnh hắn, còn phải dung túng hắn, còn phải...
[Chủ nhân, sao ngài không nói luôn chỉ có bản thân mới hội đủ điều kiện đó.] Thiên Túng nhịn không được mà phỉ báng. Sau đó dường như nhớ ra gì đó,
nàng ấy cười hắc hắc hối lỗi. [Chủ nhân, ta sai rồi. Ý ta là ngài tuyệt
vời nhất, vĩ đại nhất, không ai sánh bằng, ha ha...]
Tiết tháo
của ngươi mất hết thật rồi sao? Nghiêm Thần khinh bỉ. Nhìn sâu vào Nạp
Lan Doanh Chính, đồng tử của Nghiêm Thần tối đen lại như vực sâu. Cong
nhẹ khóe môi, cô tiến đến đứng sát vào người của hắn.
Mọi người xung quanh hồi hộp bất an. Nàng ấy sẽ không lại bị sát niệm chi phối đi?
”Yêu ta? Ngay cả chết cũng không sợ?” Nghiêm Thần từ tốn nói với chất giọng ngọt đến lạnh người.
Nạp Lan Doanh Chính im lặng không đáp. Hắn sợ bản thân nói một lời nào thì
sẽ bị nàng ấy bắt bẻ ngay lập tức. Tới khi đó hắn muốn khóc cũng không
được. Lúc trước cảm thấy tính cách ngoan cường này của tiểu Nghiêm nhi
thật khiến bản thân khâm phục, giờ thì hắn hối hận rồi. Nữ nhân gì mà
lãnh khốc vô tình đến mức tận cùng như vậy, thật sự là hiếm có!
”Sẵn đây ta cũng nói luôn. Ta ghét nhất là loại người chỉ vì tình yêu nam nữ mà mù quáng bỏ quên những người xung quanh. Đừng bao giờ ngụy biện với
ta bằng mấy câu đại loại như 'ta yêu ngươi nên không thể sống thiếu
ngươi', ta sẽ coi thường đấy. Ha...” Nghiêm Thần cười xuy một tiếng, khí chất toàn thân cũng thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng, tàn nhẫn và vô tình.
Đứng ở phía xa, Lam Phượng Khuynh nheo mắt lại. Được rồi, hắn sẽ không thừa
nhận bảo bối nhà hắn hiện giờ giống hệt mẫu thân của con bé khi xưa đâu. Đều là những nữ nhân lúc dịu dàng thì còn hơn hiền phụ mà lúc lãnh khốc thì hơn cả sát thần. Bất quá hắn lại thích. Nếu không hậu cung vắng vẻ
của Đông Ly hiện tại đã chất một đống nam nhân rồi. Chậc, quả nhiên mẹ
nào con nấy!
Nữ nhân như vậy mới xứng đáng đứng ở đỉnh cao của
Thương Khung này thậm chí là chính nguyên giới. Chứ loại nữ nhân mà mềm
mại ôn hòa đến mức yếu đuối thì cả đời chẳng thể làm nên sự nghiệp gì
đâu. Nam nhân thôi, có đủ thực lực để theo kịp bước chân của nữ nhân
mình yêu là tốt lắm rồi. Mạnh mẽ quá sẽ khiến tình yêu bị rạn nứt mất.
Cho nên bảo bối a, chỉnh chết hết đám nam nhân này đi!
Con gái
của Lam Phượng Khuynh ta không thể dễ dàng mềm lòng như vậy. Ta đây còn
chưa đưa ra khảo sát xem bọn họ có xứng với con không thì chấp nhận họ
làm cái quái gì. Muốn làm phu quân của bảo bối nhà ta thì còng lưng ra
mà gánh khổ đi! Hừ!Cũng không biết có phải là tâm linh liên kết hay
không nhưng Nghiêm Thần đột nhiên đưa mắt nhìn Lam Phượng Khuynh. Sau đó cha và con gái cùng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Quả nhiên là cha của
con, quá tuyệt! Có cha làm hậu phương, mẫu thân sẽ chẳng thể nào bắt cô
thú phu được. Cho nên, chủ nghĩa độc thân, ta tới...
[Chủ nhân, ngài thật sự thích hắn đấy.]
[Ừ há, chút nữa là quên mất.]
[...]
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Nạp Lan Doanh Chính, Nghiêm Thần khen ngợi
trong lòng. Tóc gì mà mềm mượt như tơ lụa thế này, vuốt thật đã tay.
”Kể cả khi ta đã làm ngươi tổn thương nhiều đến vậy? Kể cả khi ta cảm thấy
chính mình không xứng với ngươi? Kể cả khi trên Thương Khung còn có rất
nhiều nữ nhân tốt hơn ta, yêu thích ngươi hơn ta?”
”Cũng không
thể gọi là tổn thương.” Nạp Lan Doanh Chính lắc đầu. “Là tự ta bám theo
ngươi, là ta lừa gạt ngươi trước, là ta làm ngươi khó xử, là ta trèo cao với ngươi. Có lẽ đúng như ngươi nói, trên Thương Khung này có rất nhiều nữ nhân tốt hơn ngươi, yêu thích ta hơn ngươi nhưng là ánh mắt ta thiển cận, chỉ thấy được mỗi mình ngươi mà thôi.”
”Ha ha ha...” Nghiêm Thần bật cười, cười hết sức thoải mái. “Dù cho là Liễu Doanh Doanh hay
Nạp Lan Doanh Chính thì ngươi vẫn luôn ngốc nghếch và cố chấp như vậy.
Giống hệt năm xưa.”
”Ta...” Nạp Lan Doanh Chính bối rối. Chẳng lẽ hắn nói sai cái gì sao?
Bất chợt, Nghiêm Thần nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên trán của Nạp Lan Doanh Chính. Nhẹ nhàng và thuần khiết.
Ta biết rõ ta đối với ngươi chưa hoàn toàn là yêu. Nhưng mà ta lại tham
lam ích kỷ muốn giữ ngươi lại bên cạnh mình. Tình cảm mà ngươi dành cho
ta thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi nó khiến ta cảm thấy sự âm u trong cõi
lòng một lần nữa bị phơi bày. Cả hai thế làm người ta đều khát vọng muốn chứng tỏ mình để mọi người chú ý, khát vọng yêu thương để rửa sạch tâm
hồn nhơ nhuốc. Không phải ta tự hạ thấp mình chỉ là đó mới thật sự là
con người thật của ta.
Nạp Lan Doanh Chính, ta đã cho ngươi rất
nhiều cơ hội để rời khỏi ta, giống như ước nguyện năm xưa của ngươi. Dù
ngươi đã quên nhưng ta vẫn luôn thực hiện hứa hẹn đó. Nhưng nếu ngươi đã nhất quyết lựa chọn ta, như vậy hoặc là ta kéo ngươi cùng xuống địa
ngục, hoặc là ngươi kéo ta về ánh sáng của thiên đường. Ngươi là một
người rất sâu sắc, ta không tin là ngươi không nhìn ra một mặt tối nào
của ta cả. Vậy mà ngươi vẫn một mực với ta. Ta thật sự cảm thấy mình
không xứng đáng đến vậy.
”Doanh Doanh, cảm ơn ngươi.” Nghiêm Thần thì thầm như nỉ non.
Gương mặt Nạp Lan Doanh Chính đỏ bừng như tôm luộc. Hắn ngượng ngùng vội cúi
gằm mặt xuống như hận không thể tìm một cái động nào ở bên dưới mà chui
vào. Thấy vậy, Nghiêm Thần cười càng thêm vui vẻ.
”Chờ ta có được không? Chờ đến khi lòng ta hoàn toàn yêu ngươi.”
”Được.”
Vũ Đình Nghiêm Thần, chính ta mới phải cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi chấp nhận ta...
”Đây là...” Nạp Lan Doanh Chính trợn to mắt nhìn mảnh ngọc bội vừa được
Nghiêm Thần đeo vào bên hông của bản thân. Sắc mặt của hắn chuyển đổi
liên tục như một bảng pha màu. “Ngươi, ngươi là...””Hừ, nhớ rồi sao?”
Nghiêm Thần bĩu môi một cái rồi véo hai gò má của Nạp Lan Doanh Chính
đến đỏ lên. “Nam nhân chết tiệt, là do ngươi tự đâm đầu xuống vực sâu.
Dám nói ta hời hợt, tự đại, thích ra vẻ thanh cao... nhiều lần gây
chuyện với ta, còn đuổi ta đi thế mà giờ lại bám dính vào ta, đáng đời
ngươi!””Ta... ta... ta...” Nạp Lan Doanh Chính chỉ còn biết lắp bắp
không thành câu. Quả nhiên là hắn tự tìm ngược, không trách ai được. Họa từ miệng mà ra a!
”Cho nên ngay từ đầu ngươi vốn biết... vốn biết...” Nạp Lan Doanh Chính rưng rưng nước mắt.
”Ngươi cho ta ngu ngốc giống ngươi sao? Mấy thứ đó chỉ là diễn cho ngươi,
Thiên Túng và mọi người xem thôi.” Nghiêm Thần cười nham nhở. Chẳng lẽ
hắn cho rằng cô để mặc hắn tùy ý ôm bản thân, làm nũng với bản thân là
vì tưởng hắn là nữ nhân sao? Kiếp trước dù là Như Sương thì cậu ấy cũng
chẳng dám làm ra những hành động thân mật đến mức như vậy với cô đâu.
Càng huống chi, vì biết hắn là nam nhân nên lần gặp ở ôn tuyền cô mới,
khụ, xấu hổ mà bỏ chạy.
Nhìn Nạp Lan Doanh Chính ỉu xìu như cây
cỏ chết héo, Nghiêm Thần cười đến run người rồi vươn tay kéo hắn vào
lòng của mình. “Ngươi dành ra hai năm thích ta, ba năm yêu ta đợi ta.
Nhưng ta đã dùng hơn chín năm để hiểu ngươi, thích ngươi, yêu ngươi,
thậm chí còn muốn buông tay để ngươi tự do...”
”Thật xin lỗi, xin lỗi... xin lỗi...” Nạp Lan Doanh Chính nắm chặt lấy vạt áo của Nghiêm
Thần mà khóc. Nước mắt mặn chát làm nhòe đi đôi mắt, làm đắng tận cõi
lòng. Thì ra là như vậy, thì ra chính hắn mới là người làm nàng ấy tổn
thương.
”Đứa ngốc.” Khi đó ngươi mới tám tuổi mà thôi, không trách ngươi được.
Không khí lãng mạn này làm Lam Phượng Khuynh bĩu môi một cái. Con gái, con
phản bội đồng minh rồi. Nhưng nhìn Nạp Lan Doanh Chính, Lam Phượng
Khuynh cũng cảm thấy hài lòng. Đứa trẻ này thật sự rất phù hợp với Thần
nhi. Mặc kệ trước đây hắn đã làm ra chuyện ngu ngốc gì thì tình cảm mà
hắn dành cho Thần nhi vẫn không hề thay đổi, trong sáng và chân thành
nhất. Không giống Vệ Tường Lâm vì duyên định mà để ý con bé, không giống Đoan Mộc Ẩn vì tài năng mà để ý con bé, cũng không giống Lý Chiến Dã vì tò mò mà để ý con bé, Nạp Lan Doanh Chính ngay từ đầu đối với Thần nhi
là đơn thuần thích, đơn thuần yêu.
Bảo bối của hắn kiên cường
ngạo nghễ nhưng cũng rất mềm yếu và dễ tổn thương, hắn luôn biết được.
Vì thế, hắn có thể để con gái mình rối rắm ưu tư trong chuyện tình cảm
nhưng nếu con bé muốn yêu một người, hừ, cứ vượt qua ải của hắn trước
rồi nói sau.
Trái ngược với Lam Phượng Khuynh, hình ảnh ấm áp này lại chẳng khác nào một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người Vệ Tường Lâm, Đoan Mộc Ẩn và Lý Chiến Dã. Họ chỉ biết cười buồn, im lặng đứng một
chỗ. Diệu vương như vậy, có lẽ cả đời chỉ chấp nhận một mình Nạp Lan
Doanh Chính mà thôi...
Càng huống chi... Vệ Tương Lâm ngơ ngác
nhìn mảnh ngọc bội được Nghiêm Thần đeo vào bên hông của Nạp Lan Doanh
Chính, hắn mím môi đau lòng. Thì ra chín năm trước là ngươi... Cho nên,
đối với một người thích thù dai bất kể chuyện lớn nhỏ như ngươi thì ba
năm qua, ngươi đối với ta đã tốt hơn Nạp Lan Doanh Chính rất nhiều rồi.
Bất chợt bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Thần, Vệ Tường Lâm áy náy không thôi.
Ngày đó ánh mắt của ngươi cũng giống như vậy, ánh mắt đượm buồn lại mang đầy tang thương. Là ta khiến ánh mắt đó hiện lên ý cười nhưng cũng
chính ta quay lưng bỏ đi không một lời từ giã. Thật xin lỗi...
Trong lúc này, Sở Lan Tâm lại đứng một bên trò chuyện khí thế với Khinh Ưu.
[Ngươi nói mấy nam nhân này sẽ bị Diệu vương xử lý thế nào?]
[Chủ nhân, ngài dùng từ chính xác hơn một chút đi.] Khinh Ưu thật hết nói
nỗi chủ nhân nhà mình. Cái gì mà 'xử lý', làm như họ là trọng tội không
bằng? [Chủ nhân có lẽ ngài không biết, năm nam nhân này đều có một đường duyên tình rất nhạt nối với ngài.]
”Khụ!” Sở Lan Tâm bị sặc nước miếng một cái. Không dấu vết trợn to mắt nhìn năm nam nhân 'nổi tiếng'
trong giới trẻ hiện nay, cô rùng mình. Đừng có nói cô là nữ xuyên không
đến dị giới, sau đó thu hút một dàn nam nhân vào hậu cung, sau đó ngược
nam nữ phụ nam nữ xứng đến chết đi sống lại, sau đó vươn lên đỉnh cao
của thế giới, sau đó nữ phụ nữ xứng gì đó trọng sinh hay xuyên không gì
về vươn lên nghịch tập, sau đó biến cô thành bia đỡ đạn hay vật hi sinh, sau đó... Kịch bản cẩu huyết như vậy cô mới không cần ứng lên người của mình đâu!!!
[Chủ nhân, ngài suy diễn quá nhiều.] Khinh Ưu không nhịn được mà khinh bỉ.
[Không không không, thế giới này có chuyện gì mà không thể xảy ra được chứ.]
Nếu đúng vậy, cô sẵn sàng biến mình từ nữ chính xuống nhân vật quần
chúng. Nếu Diệu vương mà là nữ phụ, khụ, (nàng ta mà là nữ phụ?) cô sẵn
sàng nâng nàng ta lên nữ chính, chấp tay kết nối se duyên nam chính nam
phụ cho nàng ta. Tuy nhiên, nếu Ngọc Nhật Bách mà cũng là nam chính hay
có liên quan gì đấy thì cô không buông tay hắn ra đâu.
[Sở Lan
Tâm! Ta là loại người đói bụng ăn quàng nam nhân của người khác sao?]
Một câu phẫn nộ này của Nghiêm Thần vang lên trong đầu làm Sở Lan Tâm
đứng hình chết máy. Diệu vương???
[Ngu ngốc, không lẽ Khinh Ưu không nói cho ngươi Thần Ấn có thể giúp chủ nhân hai bên liên lạc qua đường tâm linh sao?]
[Ha ha... có, chỉ là không dùng nên... quên mất.] Sở Lan Tâm cười gượng
gạo. Khinh Ưu, ngươi muốn ta chết hay sao mà để Thiên Túng liên lạc thế? [Diệu vương, ta giỡn thôi, ngài đừng để trong lòng.]
[Nói trước với ngươi, sau này đừng có để ý Nạp Lan Doanh Chính và Vệ Tường Lâm đấy.]
[Diệu vương! Ta cũng không phải loại người đói bụng ăn quàng nam nhân của người khác!!!]
[Hừ!]
Sở Lan Tâm phẫn nộ nhìn Nghiêm Thần đang đứng ở xa liếc trắng mắt với cô.
Lo tình tứ với nam nhân của ngươi đi, mắc mớ gì lại chạy tới đây tám
chuyện với ta? Làm hại cô đau tim một hồi. Ủa mà, sao có cả Vệ Tường Lâm nữa? Sở Lan Tâm theo không kịp tư duy của Nghiêm Thần.
[Chủ nhân, tính cách của ngài và Diệu vương thật sự rất giống nhau.]
[Làm gì có chuyện đó.]
[Thật đấy. Chỉ là so về sự lãnh khốc và tàn nhẫn thì ngài không bằng Diệu vương mà thôi.]
Vậy sao... Sở Lan Tâm im lặng đánh giá Nghiêm Thần. Nữ nhân xinh đẹp đoan
chính đó dù lãnh khốc thế nào thì nội tâm vẫn rất mềm mại. Trước đây gặp mặt, dù nàng ta có biểu hiện hòa ái gần gũi rất nhiều thì cô vẫn cảm
nhận được sự xa cách trong đó. Chỉ khi đối mặt với người thân, nàng ta
mới để lộ nội tâm của mình thôi. Giờ thì cô có thể nhìn ra, Diệu vương
đã thật sự mở lòng rồi.
Nạp Lan Doanh Chính người này cũng đủ
chấp nhất. Nếu hắn buông tay, cô khẳng định đời này hắn sẽ không bao giờ bước vào trái tim của Diệu vương được nữa đâu. Haizz... nữ nhân gì mà
lãnh khốc lãnh tình lý trí thấy phát sợ! À mà nữ nhân Thương Khung như
vậy cũng chẳng có gì là lạ.
[Khinh Ưu, ngươi nói ta có cần noi theo con đường lãnh khốc của Diệu vương không? Nhìn thật quá soái!]
[...]