Xoẹt!
Rầm! Rầm! Rầm!
”Khụ khụ...” Che miệng ho khan vài
tiếng, Doanh Chính ngẩn đầu nhìn đám tử sĩ nằm la liệt ở xa. Khi xác
định bọn chúng đều chết hết thì hắn mới loạng choạng đi đến chỗ phụ thân của mình.
Phụ thân hắn đã bước vào ngưỡng cửa luyện tâm từ lâu.
Nhưng chỉ vì tâm bệnh mà khiến người không cách nào tiến xa hơn trong tu luyện. Rất nhiều người đã khuyên phụ thân buông giải khúc mắc trong
lòng nhưng người thật quá cố chấp. Điều này không chỉ hạn chế sự phát
huy sức mạnh mà còn khiến tu vi của phụ thân lùi dần.
Luyện tâm
mà lại không muốn thả lỏng tâm hồn, tự làm khổ bản thân bằng những gút
mắc ưu thương thì chẳng khác nào đi ngược lại tự nhiên.
Luyện tâm là giữ vững tâm cảnh chứ không phải là giữ vững chấp niệm
Cho nên phụ thân của hắn...
”Chúng ta lại phải rời khỏi thôn rồi.” Doanh Chính dìu lấy Liễu Quân Nhan rồi chậm chạp bước đi.
Nhẹ xoa đầu con trai, Liễu Quân Nhan thấp giọng cười buồn. “Là cha khiến con không có một nơi dừng chân đúng nghĩa.”
Doanh Chính chỉ lắc đầu không đáp. Vì né tránh đuổi giết, hắn và cha đã phải
liên tục thay đổi nơi ở. Lần này có thể ở thôn Châu Diên hơn một năm đã
khiến hắn hài lòng lắm rồi.
”Doanh Doanh, chắc con hận mẫu thân của mình lắm.”
”Không yêu thì sao phải hận.” Doanh Chính nhàn nhạt lên tiếng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Liễu Quân Nhan không nói thêm gì nữa. Vẫn luôn là sư tỷ đúng, hắn không nên để con mình chịu khổ chỉ vì sự ngu ngốc của bản
thân. Tám năm qua sự chịu đựng của hắn cũng đến giới hạn rồi. Có lẽ nên
gặp mặt nàng ấy lần cuối để giải quyết hết mọi chuyện thôi.
”Doanh Doanh, cha đưa con đi gặp mẫu thân. Sau đó dù xảy ra chuyện gì thì con
vẫn sẽ luôn ở bên cha, đúng không?” Liễu Quân Nhan cúi đầu nói khẽ. Đôi
mắt phượng u buồn giờ đã lấy lại sự sắc sảo và minh mẩn như ngày xưa.
”Dạ, con vẫn sẽ luôn ở bên cha.” Doanh Chính nắm chặt tay của cha mình kiên
định nói. Từ lúc sinh ra hắn chỉ có cha là người thân, cho nên hắn sẽ
không để bất cứ ai làm tổn hại người.
”Ha ha...”
Tiếng
cười đột ngột vang lên làm hai cha con cảnh giác quay đầu. Liễu Quân
Nhan lạnh mặt lại nhìn người nam nhân vừa xuất hiện đứng cách mình không xa. Vươn tay đẩy Doanh Chính ra sau người, Liễu Quân Nhan chậm rãi mở
lời.
”Liễu Hà Dung, ngươi còn muốn gì nữa?”
Nghe vậy, Liễu Hà
Dung cười càng thêm càng rỡ. Gương mặt âm nhu có vài nét giống Liễu Quân Nhan giờ đã hiện đầy sự ác độc và ganh ghét, khiến người nhìn chỉ thấy
khó chịu.
”Ngươi hỏi ta muốn gì? Ha ha ha.... ta muốn ngươi chết
ngươi không biết sao. Sao ngươi không chết đi? Chỉ vì ngươi còn sống, đã vậy còn có thêm đứa bé kia khiến Tử Yên dù nghi ngờ ngươi thì nàng ấy
vẫn luôn nhớ đến ngươi. Cho tới hai năm trước phát hiện ra sự thật,
ngươi không biết là nàng ấy đã đau khổ và suy sụp đến thế nào đâu.” Liễu Hà Dung cười mà như muốn khóc. Đôi mắt hằn lên tia máu căm hận nhìn
Liễu Quân Nhan.Bình tĩnh đón nhận ánh mắt giết người của Liễu Hà Dung,
nội tâm của Liễu Quân Nhan dậy sóng mãnh liệt.
”Nàng ấy giống như một con dã thú nổi điên, điều động toàn bộ người trong Nạp Lan gia đi
tìm ngươi. Bọn người hãm hại ngươi năm đó đều bị nàng ấy cho lăng trì
rồi ném vào Huyết Ngục. Ha... đau xót sao, cảm động sao?” Liễu Hà Dung
cười khẩy vài tiếng. “Có biết tại sao tới giờ nàng ấy vẫn chưa tìm được
ngươi không? Một phần là vì thế lực của bọn chúng còn chưa bị diệt hết.
Một phần là do ta.”
”Ca ca, vì sao trước giờ những gì tốt nhất đều thuộc về ngươi đâu?”
Liễu Quân Nhan trầm mặc nhìn Liễu Hà Dung. Đây là đệ đệ của hắn a. Dù không
cùng phụ thân nhưng hai người họ vẫn là thân huynh đệ. Từ nhỏ tới lớn,
không nói tới yêu thương sủng nịnh nhưng hắn đối với đệ ấy vẫn không tệ
bạc chút nào. Đứa trẻ hồn nhiên trong sáng ngày xưa giờ đã bị sự ghen tị ăn mòn, còn đâu là đệ đệ của hắn nữa.
Liễu Hà Dung nhìn ca ca mà mình trước giờ luôn kính trọng, nội tâm tự giễu.
”Ca ca, mẫu thân yêu nhất là ngươi, mọi người yêu nhất cũng là ngươi. Trước giờ ngoại trừ làm cái bóng của ngươi thì ta chẳng bao giờ được ai nhìn
nhận con người thật của mình cả. Phụ thân ta xuất thân từ thương gia nên đối với thư hương thế gia lừng danh như Liễu gia thì không mấy được coi trọng. Ta biết rõ địa vị của mình trong nhà nhưng ta cũng muốn mọi
người công nhận a.”
”Hà Dung, không phải vậy. Mẫu thân...”
”Ta biết mẫu thân yêu ta nhưng yêu đó không công bằng. Những chuyện như vậy ta có thể chịu đựng. Nhưng ca ca, ngươi biết rõ ta yêu Tử Yên, yêu nàng ấy rất nhiều. Dù người nàng ấy chọn là ngươi mà không phải ta thì ta
cũng có thể chấp nhận buông tha. Chỉ là ca ca, ngươi không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà buộc ta thay ngươi gả cho người vốn sẽ là vị hôn thê của ngươi.”
Nói tới đây, nước mắt chảy dài trên gương mặt của
Liễu Hà Dung. Thê quân hiện tại của hắn vốn có tình cảm với ca ca. Chỉ
vì chuyện thay gả mà hắn đã phải thế ca ca chịu mọi cơn giận của nàng
ấy.
Hôn nhân ở Thương Khung đúng là được coi trọng để bảo toàn
hạnh phúc cho người nam nhân. Nhưng điều đó vốn không thể tác động được
đến lòng người. Đã gả đi, hắn cả đời dù ôm hận mà sống thì cũng không có cách nào khác được. Dù hắn làm bất cứ điều gì thì cũng không thể lay
chuyển được tâm ý của thê quân. Hắn hận, hắn thật sự hận...
”Hà
Dung...” Liễu Quân Nhan đau xót nhìn đệ đệ của mình yếu ớt như vậy. Là
lỗi của hắn, là hắn hại đệ đệ thành ra như vậy. Trước đây thấy đệ đệ lúc nào cũng cười vui vẻ khi về thăm nhà, hắn không hề nghi ngờ bất cứ điều gì. Hắn chỉ biết hạnh phúc của chính mình mà quên đi sự ưu thương thầm
lặng của đệ đệ.
”Ca ca, đã có ngươi vì sao còn sinh ra ta làm gì...”
Vút! Vút! Vút!
Màn mưa tên mang theo ngọn lửa cháy rực lao đến xối xả.
Liễu Quân Nhan và Liễu Hà Dung lập tức vận khí bảo vệ bản thân và đánh trả.
Từng đạo năng lượng nồng đậm càn quét trong không gian, tử quang và lục
quang phát ra từ Liễu Quân Nhan và Liễu Hà Dung liên tục giết chết sát
thủ ẩn núp phía xa trong cánh rừng.