Thương Khung có tổng cộng một trăm đường linh mạch chủ chốt lưu động
nguồn năng lượng khổng lồ khắp thế giới này. Sau mỗi lần tụ hội linh
mạch cho Lời chúc phúc thì những đường linh mạch sẽ xuất hiện tình trạng tắt nghẽn năng lượng làm nhiều khu vực bị tàn phá. Ví dụ như từng có
thời gian, dãy Lam Sơn - Linh Sơn nằm trên một đường linh mạch chính, vì việc tắt nghẽn linh mạch mà toàn bộ núi rừng đều trở nên héo úa và
hoang tàn rất lâu, rất nhiều loài dã thú phải di chuyển sang nơi khác
làm náo loạn khu vực biên giới Nam Hà và Trung An.
Chính vì thế, công tác điều hòa linh mạch là vô cùng quan trọng.
Mỗi một Điều linh giả sẽ được đưa đến trung tâm của một đường linh mạch
chính. Ở đó, họ sẽ đóng vai trò như một máy lọc, trung chuyển năng lượng tắt nghẽn từ bên ngoài vào trong cơ thể rồi lại phóng thích năng lượng
đó ra ngoài. Quá trình này diễn ra khá lâu, tùy thuộc vào tình trạng bất ổn của mỗi linh mạch và trình độ khống chế năng lượng của mỗi Điều linh giả.
Năng lượng của linh mạch không chỉ tinh thuần, tức là không chia thuộc tính, mà còn mang theo rất nhiều những mảnh nhỏ của Thiên
đạo. Trong lúc điều hòa linh mạch, nếu Điều linh giả biết tận dụng đúng
cách thì có thể nương theo đó mà cải tạo cơ thể, hấp thu năng lượng,
nâng cao tu vi và xem xét Thiên cơ. Phúc lợi lớn như vậy cả đời người
dường như chỉ có một, thế nên ai cũng muốn tranh thủ hết sức để đạt được tư cách Điều linh giả này.
.
Nghiêm Thần ngồi chống cằm ở trung tâm một linh mạch chính, xung quanh là nguồn năng lượng khổng lồ
liên tục ùa vào cơ thể của cô rồi bị cô điều hòa bức ra ngoài. Bởi vì
năng lượng tinh thuần của linh mạch không thể nhìn thấy được, nếu không
hình ảnh bây giờ có lẽ phải diễn tả là Nghiêm Thần đang ngồi ở trung tâm của hai cánh rẽ quạt khổng lồ đang liên tục chuyển động.
”Haizz...” Thở dài chán chường, Nghiêm Thần ngọ nguậy cái đầu để giảm bớt cơn buồn ngủ ập tới. Cô còn tưởng điều hòa linh mạch sẽ khí thế, hoành tráng hay ảo mộng như tu luyện tuyệt thế võ công trong phim kiếm hiệp, tiên hiệp
gì đấy, không ngờ lại tẻ ngắt như vậy. Cứ ngồi bất động một chỗ làm cái
máy lọc không khí, thật là buồn chán mà.
{Người khác đang nghiêm
túc điều hòa linh mạch, sẵn tiện nâng cao tu vi, chỉ có mình người ở đây than ngắn thở dài chẳng ra hình tượng gì cả.}
Nghe lời chế giễu
đáng đánh đòn của Thiên đạo vang lên, Nghiêm Thần dẩu môi nhàn nhạt đáp: {Không nghiêm túc? Chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, hình
tượng gì đó, ngoài ngươi ra còn có ai khác thấy đâu.}
{Hừ, để ngươi làm Điều linh giả thật là phí phạm mà.}
Nghiêm Thần lập tức cười như con hồ ly gian xảo mà lên tiếng: {Cho nên ngươi đang tự nhận mình ngu ngốc?}
{Ngươi mới ngu ngốc! Cả nhà ngươi mới ngu ngốc!}
{Cả nhà ta ngu ngốc thì ngươi tính là cái thá gì.}
{...}
Nghiêm Thần không nghe thấy Thiên đạo lên tiếng, biết nó hờn dỗi bỏ đi nên
cũng chẳng thèm quan tâm. Cô ngồi thẳng lưng lại, bắt đầu nhắm mắt tiến
vào tu luyện. Mặc dù lần điều hòa linh mạch này không có bao nhiêu tác
dụng với cô nhưng ít nhất vẫn có thể rèn luyện kinh mạch, tinh lọc cơ
thể, củng cố hồn phách.
Cảm nhận năng lượng tươi mát lưu
động trong cơ thể, Nghiêm Thần chuyên tâm rèn giũa và điều hòa nó cho
thông thoáng. Bất chợt, một vài hình ảnh mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện
trong tâm trí của cô. Nghiêm Thần biết đây là những mảnh nhỏ của Thiên
đạo.
Được một lúc sau, Nghiêm Thần bất thình lình mở to mắt, sự
kinh hách không hề che giấu tràn ngập trong đôi con ngươi. Vành môi giật giật vài cái, Nghiêm Thần cười ha ha đến quái dị.
”Không phải đâu, kiểu này... Sở Lan Tâm không hận chết ta mới là lạ.”
Nghiêm Thần vốn cho rằng, xét trong mặt tổng thể thì Sở Lan Tâm là nữ chính,
cô là nữ phụ, tám người bọn Vệ Tường Lâm là nam chính, anh em nhà cô và
những người khác là nam phụ, còn lại là nhân vật quần chúng. Nhưng mà
bây giờ cô thấy gì?
Dưới góc độ của cô thì cô là nữ chính, Sở Lan Tâm là nữ phụ cướp đi thế vận của cô. Còn dưới góc độ của Sở Lan Tâm
thì nàng ta là nữ chính, cô là nữ phụ cướp đi thế vận của nàng ta. Giỡn
chơi nhau đó hả?
”Thiên đạo!!!” Nghiêm Thần la to.
{Chuyện gì a?}
{Năm xưa ngươi đưa ta về đây như thế nào? Kể tường tận chi tiết cho ta nghe!}
{Khụ, khụ... ờ, cái này, ừ thì...}
{Nói trọng tâm!} Nghiêm Thần quát lên, cảm thấy răng nướu gì đó đều đau ê ẩm hết cả.
{E hèm, thật ra là...}
Một khắc.
Hai khắc.
...
Một giờ.
Hai giờ.
...
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
...
Nghiêm Thần trợn to mắt, đầu óc không ngừng tiêu hóa lượng thông tin kinh
khủng vừa được Thiên đạo cho hay. Cuối cùng, cô thở hắt ra, miệng khẽ
lẩm bẩm.
”Thật chẳng khác nào đạo tặc cả...”
***
Sở Lam Tâm chuyên chú vận hành năng lượng bên trong cơ thể. Cô hiện tại đã ở giai đoạn trưởng thành của cảnh giới luyện hồn, chỉ cần tranh thủ cơ
hội điều hòa linh mạch này, cô có thể đột phá bình cảnh để tăng đến
luyện hồn cao nhất.
Nguồn năng lượng nồng đậm không ngừng cải tạo và thúc đẩy tu vi của Sở Lan Tâm. Lớp màng nước mờ ảo ẩn hiện xung
quanh cô đang ngày một to lớn và vững chắc. Sở Lam Tâm ngồi bất động, mồ hôi ướt đẫm trên trán, môi hơi mím lại. Trong tâm thức của cô lúc này,
hàng loạt các hình ảnh về kiếp trước liên tục ùa về làm rối loạn ý chí
của Sở Lan Tâm.
Kiếp trước cô có một gia đình rất hạnh phúc,
ngoài việc chán nản với tính cách yếu đuối của mình thì cô không còn bất cứ phiền lòng nào về cuộc sống. Ông bà hòa ái, cha mẹ yêu thương, bạn
bè thân thiết, việc học thuận lợi, tất cả đều tốt đẹp. Vậy mà cô lại bị
đưa đến Thương Khung. Mặc dù cuộc sống ở đây không tệ chút nào, thậm chí còn khiến cô thoát khỏi bóng dáng yếu đuối lúc trước nhưng tận sâu
trong tâm hồn, Sở Lan Tâm vẫn không thể buông bỏ được khúc mắc của mình.