Kỳ Nghi tộc khắp nơi đều là linh khí. Ẩn mình trong từng vụ sương
lạnh giá với những cơn gió thổi đến liên tục, nơi đây lúc nào cũng mang
một vẻ đẹp thánh khiết đến mờ ảo.
Thả lỏng người đi dạo ở khu ranh giới, Nghiêm Thần thích thú quan sát khắp nơi.
Thập đại tộc khế ước cao quý nhất của vũ trụ nối liền với nhau qua các ranh
giới không gian. Từ vị trí cô đang đứng có thể thấy được những màng sáng mỏng ẩn hiện phía xa xa, đó chính là ranh giới nối với các tộc khác.
Ngoài ra, ở Thông nguyên tháp đặt trên đỉnh núi cao nhất của Kỳ Nghi tộc còn có ranh giới nối trực tiếp với Tiên giới chính nguyên. Cô từng được Thiên Túng dẫn đến đó, chỉ là hiện tại cô không có tư cách để vào thôi.
Lúc đứng ở Thông nguyên tháp, Nghiêm Thần cảm thấy sức lực toàn thân dần bị hút đi. Cái cảm giác đầy áp bách bị tàn phá cơ thể giống hệt lúc cô
nhận Lời chúc phúc bản đặc biệt. Cô biết đó là áp súc linh nguyên của
chính nguyên giới. Khi thực lực bản thân không đáp ứng đủ yêu cầu thì
đừng nói đến chính nguyên giới, chỉ việc đứng ngay cửa vào cũng khiến
người ta chật vật khó thở rồi.
Nhưng điều này lại khiến Nghiêm
Thần càng thêm quyết tâm muốn đến được chính nguyên giới, nơi cai quản
cả vũ trụ này, nơi hoàn thiện và xinh đẹp nhất vũ trụ này, nơi có thể
khiến cô thực hiện được nguyện vọng của mình.
Càng huống chi, cô
đã nhận thử thách của Ma Hoàng Đại Đế, cho nên tương lai của cô nhất
định phải ở chính nguyên giới. Nghiêm Thần cô cả kiếp trước hay kiếp này đều có khát vọng muốn chứng tỏ mình, không vì danh vọng, không vì dục
vọng, chỉ đơn giản vì đó là mục tiêu để cô tiến bước mà phát huy hết khả năng của bản thân.
Vị trí Ma Hoàng Đại Đế, cô nhận định rồi!
Hơn nữa... Nghiêm Thần trầm mặc. Chỉ cần trở thành Ma Hoàng Đại Đế, cô sẽ
biết được phụ thân mình khi xưa đã phạm vào lỗi gì mà khiến bản thân bị
tước đoạt đi địa vị Đại Đế, mất hết kí ức và sức mạnh. Đã là người đứng
đầu chính nguyên giới mà phụ thân còn không làm chủ được đại đạo và tâm
cảnh của bản thân sao?
Thở dài một cái, Nghiêm Thần phiền lòng xoay người trở về.
”Diệu vương.”
”Sao ngươi chạy đến đây làm gì?” Nghiêm Thần cau mày bước nhanh đến chỗ Vệ
Tường Lâm. “Năng lượng trong cơ thể ngươi còn chưa bổ sung lại đủ đâu,
về Thánh trì ngay.”
Vệ Tường Lâm bất đắc dĩ gật đầu rồi cùng Nghiêm Thần trở về. Hắn chỉ là muốn đi dạo một lát thôi a.
”Lúc nãy ngươi gọi ta là gì thế?”
Vệ Tường Lâm có chút khó hiểu, sau đó nhìn vẻ mặt cười tươi của Nghiêm
Thần thì bối rối một chút. Tuy vậy, gương mặt đạm mạc ngàn năm của hắn
vẫn chẳng biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thế nhưng Nghiêm Thần lại thấy được lỗ tai của hắn đang đỏ lên.
”Sao nào?”
”Thói quen thôi.”
Nghiêm Thần nhún vai một cái không nói gì. Thấy thế Vệ Tường Lâm có chút bất
an. Nàng ấy sẽ không lại hẹp hòi đến mức vì một cái xưng hô đi?
”Nghiêm Thần.”
Cười hài lòng dừng bước chân, Nghiêm Thần nhướng mày nhìn Vệ Tường Lâm ý bảo nói tiếp.
”Ngươi còn muốn thế nào?” Vệ Tường Lâm thở dài mà nói.
Nắm lấy tay Vệ Tường Lâm kéo đi, Nghiêm Thần cất giọng nhàn nhạt: “Còn nhớ
lần ở Tây Vệ quốc không, gương mặt dịch dung đó, tính cách đó có rất
nhiều nét giống Diệp Đình và ta hỏi ngươi có phải đã quên lời hứa ở Linh Sơn không. Đáng tiếc chuyện đã qua bốn năm, khi đó chúng ta biết nhau
cũng chỉ một ngày, thời gian ngắn như vậy ngươi tất nhiên là không nhớ
được rồi.”
”Ta không nhớ được hình dạng của Diệp Đình.” Vệ Tường
Lâm thấp giọng trả lời. Năm đó sau khi rời khỏi, hắn trở về bận bịu với
chuyện của gia tộc. Đến lúc có thời gian rảnh, hắn mới nhớ đến Diệp
Đình, đáng tiếc đó chỉ còn là những kí ức nhạt nhòa.
Sau này gặp
Nghiêm Thần, tính cách nàng ấy thay đổi rất nhiều, có thể nói hoàn toàn
khác với Diệp Đình nên hắn không tài nào nhận ra được. Nếu không phải
còn nhớ hình dạng mảnh ngọc bội cùng việc thất hứa thì chắc hắn đã quên
mất Diệp Đình từ lâu.
”Cũng phải. Ngay cả Doanh Doanh cũng không nhớ được mà.”
”Nghiêm Thần...”
”Ngươi lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.” Cười trấn an với Vệ Tường Lâm, Nghiêm
Thần lắc đầu tỏ ý không bận tâm gì hết. “Năm đó ta chỉ là muốn tìm bằng
hữu cho mình thôi. Hai người các ngươi đều rất phù hợp, tiếc rằng chúng
ta gặp nhau không đúng lúc.”
Mùi hương nhàn nhạt lan tỏa khắp
nơi, đây là hương của những cơn gió nơi Kỳ Nghi tộc. Thật thần kì có
đúng không? Nghiêm Thần nheo mắt hưởng thụ.
Gió của Kỳ Nghi tộc
mang theo vô vàn những cung bậc cảm xúc của cư dân nơi đây, chuyển hóa
thành những làn hương dịu nhẹ vỗ về những tâm hồn xao động.
Đặc
trưng của Kỳ Nghi tộc là gió. Những cơn gió tự do, những cơn gió thầm
lặng, những cơn gió luôn an ủi bên bạn bất cứ nơi đâu. Đạm mạc và bình
yên, bao dung và tinh tường, đó chính là Kỳ Nghi tộc, cũng đại diện tâm
linh cho chủ nhân của mình.
Siết chặt hơn bàn tay của Vệ Tường
Lâm, cõi lòng Nghiêm Thần nhẹ nhõm. Từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ
làm ngươi đau khổ nữa đâu, cả ngươi và Doanh Chính đều xứng đáng được
yêu thương một cách tốt nhất, trân trọng nhất.
”Đi thôi. Hoàn thành xong chuyện ở đây để còn trở về. Nếu ta mà lỡ mất Giao ước trăm năm thì mẫu thân sẽ giết ta mất.”
”Ân.”
-----------
Ta chọn ngươi vào vị trí Ma Hoàng Đại Đế đời tiếp theo.
Thử thách này chính ngươi phải tự hoàn thành, mười lăm năm là đủ rồi.
Sẵn tiện ta dạy ngươi cách che dấu Ấn của mình luôn.
Nếu thành công, ngươi có thể tự do trở về Trái Đất và biết rõ sự thật về Lam Đế.