Sở Lan Tâm chuyên chú ngồi xem sổ sách quản lý gia tộc. Đầu cô cúi
xuống làm vài lọn tóc lướt qua đôi gò má xinh đẹp rồi rũ xuống trước
ngực. Đôi môi hơi mím lại cùng cái chau mày ngẫm nghĩ, Sở Lan Tâm lúc
này thu hút ánh nhìn của người khác hơn bao giờ hết, trầm tĩnh và sâu
lắng. Tựa như nước dịu dàng êm ả nhưng ẩn dấu bên trong là cả một lực
lượng mạnh mẽ đến không lường được; tựa như nước ôn hòa giản dị mà đôi
lúc cũng rất hiếu thắng ngạo nghễ; tựa như Liên Thuyên Ấn của chính bản
thân nàng ấy.
”Thiếu chủ!” Lan Chi vội vã đi đến bên Sở Lan Tâm.
Thấy cô ngẩn đầu lên ý bảo cứ nói thì nàng lập tức tiến đến cúi người
nói nhỏ vào tai Sở Lan Tâm.
Sững sờ nhìn Lan Chi lui ra cung kính đứng trước mình, Sở Lan Tâm vội buông sổ sách ra mà hỏi lại: “Thông tin chính xác chứ?”
”Chính xác! Là ta vô tình nghe họ kể lại, không sai được.” Lan Chi gật đầu chắc nịch.
”Ha ha ha!” Sở Lan Tâm ngửa mặt lên cười to, ánh mắt rực cháy khí thế hào
hùng. “Vũ Đình Nghiêm Thần! Không ngờ ngươi cũng có lúc ngu ngốc như
vậy. Ha ha ha!”
”Thiếu chủ, bình tĩnh lại.” Lan Chi hốt hoảng
nhìn khắp nơi. Mặc dù đây là Sở gia nhưng ai biết có bị người bất lương
nào nghe được mà đồn ra ngoài không. Khi đó thiếu chủ mang danh bất kính với Diệu vương hay hoàng thất thì khổ. Từ lúc bị Diệu vương gài bẫy thì thiếu chủ của nàng suốt ngày nung nấu ý định trả thù, có thể nói dụng
tâm còn hơn lo cho gia tộc nữa kìa. Chẳng biết là vì uất hận hay vì đơn
thuần thiếu chủ và Diệu vương trời sinh đối nghịch nữa?
”Đúng,
phải bình tĩnh a. Bây giờ ta chỉ cần chờ cơ hội thích hợp nhất là được.” Sở Lan Tâm cười rạng rỡ như trút xuống được gánh nặng. Cô nheo mắt lại
bắt đầu tính toán. “Ngươi nói lễ hội mùa đông hay Tết nguyên đán thì
thích hợp?”
”Ta...” Lan Chi ấp úng. Nàng cũng không có gan như thiếu chủ mà ngồi tính kế nhân sinh của Diệu vương a.
Sở Lan Tâm thấy vậy cũng không ép buộc Lan Chi.
”Hm, để đảm bảo vạn vô nhất thất thì ta cần ra trận rồi. Nhất định phải
khiến họ không dám buông tay ở phút cuối. Hừ, Diệu vương, khà khà... ha
ha ha....”
”Thiếu chủ, chính quân bảo ngài đến đại sảnh cùng Vũ công tử đi dạo.”
Tiếng cười lập tức im bặt.
Lan Chi đứng lùi về sát vách tường, mặt cúi gằm xuống đất, thu nhẹ hơi thở
như muốn bản thân trở nên vô hình nhất có thể. Thị vệ vào thông báo cũng lùi về cạnh cửa lớn, tư thế thủ sẵn để có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Mấy ngày nay ai trong Sở gia cũng biết thiếu chủ nhà họ bằng mặt không
bằng lòng việc hôn sự với Thánh tử của Miên tộc. Chỉ cần có thể, thiếu
chủ lập tức làm khó dễ Vũ công tử ý muốn bảo hắn lui hôn. Ai biết Vũ
công tử như tuyết liên trên núi cao, không ăn khói lửa nhân gian cho nên hoàn toàn bỏ qua phản kháng của thiếu chủ, làm nàng ấy mỗi lần nghe tên Vũ công tử là cứ như núi lửa bạo phát.
Ngoài cửa, thị vệ ấp a ấp úng cố nói hết lời: “Chính quân còn nói, ngài ấy đã gọi Ngọc công tử...”
”Ta đi! Ngươi khỏi nói tiếp.” Sở Lan Tâm phẫn hận thốt lên rồi nhanh chóng
rời khỏi phòng. Phụ thân ơi là phụ thân, ngài dưới gối chỉ có mình con
thôi đấy, cớ gì cứ phải ép con như vậy? Nếu dồn con vào đường cùng thì
đừng trách con bỏ nhà ra đi!
Vũ Đình Nghiêm Thần! Đầu sỏ
gây ra chuyện này chính là ngươi! Chờ kết thúc Giao ước trăm năm thì ta
khiến ngươi nếm thử mùi vị khổ sở mà ta đang trải qua!
---------------------------------
------------------------
”Vòng một thi đồng đội lần này sẽ thi vượt trạm. Địa điểm được chọn là dãy
Lam Sơn - Linh Sơn, sa mạc lạnh Nga Lạc, đầm lầy Sương trắng, rừng Mưa
và Hải Vực.” Lý Chương Hải Thụy đứng trên đài cao công bố thể lệ vòng
thi. Hôm nay hắn đổi sang mặc võ phục theo kiểu dáng của Đông Ly quốc,
một màu đen lịch lãm với chỉ bạc thêu viền xung quanh. Với gương mặt
tuấn tú góc cạnh, cả người tràn ngập lực lượng cùng nụ cười đầy tà khí
quyến rũ, Lý Chương Hải Thụy rất dễ dàng thu hút được ánh nhìn si mê của đa số mọi người.”Mỗi đội sẽ lần lượt bốc thăm cho hai vòng thi. Con số
đầu tiên là cửa vào. Con số thứ hai là địa điểm thi. Con số thứ ba là số trạm phải vượt, tối đa là năm trạm. Con số cuối cùng là số người trong
đội tối đa bị loại, tức là bốc trúng số năm thì cuối cùng cả đội phải
còn trụ được bốn mươi lăm người thì mới xem là qua vòng. Còn ai thắc mắc gì không?”
Thấy mọi người đều tỏ ý hiểu, Lý Chương Hải Thụy mới
ra hiệu bảo người bên quản sự Giao ước bước lên đài cao. Trên đài đặt
sẵn bốn hộp gỗ, bên cạnh đều có người đứng giám sát và ghi chép.
”Lượt bốc thăm đầu tiên, mời đội trưởng mỗi đội.”
Lần lượt từng đội trưởng mỗi đội đều bước lên đài cao. Bên đội của Đông Ly quốc vẫn là Sở Lan Tâm làm đội trưởng.
Nhìn qua bên bọn người Thất Sát điện, Nghiêm Thần nháy mắt ý bảo họ thi đấu
có chừng mực một chút. Vị trí của cô đã được người khác thay vào rồi nên không lo gì mấy. Cô chỉ sợ bọn họ chơi quá hứng thú mà quên mất vượt
trạm thì khổ.
”Đội của Thiên Địa thương hội, 2133!”
”Đội của Nam Hà quốc, 5310!”
”Đội của Bắc Chiến quốc, 3342!”
”Đội của Tây Vệ quốc, 7255!”
”Đội của Nguyệt Lệnh tộc, 9524!”
...
”Đội của Đông Ly quốc, 1111!”
Toàn trường kinh ngạc!
Nhất nhất nhất nhất, quá khí phách a!
Nghiêm Thần cũng hết sức khâm phục Sở Lan Tâm. Tay nàng ta 'đỏ' thật đấy, bốc
được số đẹp đến vậy, không hổ là hào quang nữ chủ a. Kiếp trước đi mua
vé số mà có nàng ta thì chắc may lắm.
Chờ khi lượt bốc thăm đầu tiên công bố xong thì lượt thứ hai bắt đầu. Lần này cả đội để Nghiêm Thần lên đài.
Thong dong cầm ra lá thăm đầu tiên mở ra xem, Nghiêm Thần nhún vai chẳng nói
gì rồi đưa cho người ghi chép. Cô biết mình chẳng thể bốc được số nào
đẹp hơn Sở Lan Tâm đâu.
Lá thăm thứ hai, Nghiêm Thần nhìn vào cũng chỉ bĩu môi một cái rồi thôi.
Lá thăm thứ ba, Nghiêm Thần bắt đầu cảm thấy có điều bất ổn.