“Đây là...”
Cảnh sắc hữu tình đến mộng ảo hiện ra trong tầm
mắt. Trúc xanh mọc dài một bên hồ in bóng xuống mặt nước. Xa xa, tiếng
róc rách của nước chảy từ trong khe hòa cùng tiếng đàn ngân vang thanh
thoát. Gió nổi lên cuốn đi những cánh hoa đào xinh đẹp múa lượn trong
không gian, điểm thêm chút buồn, chút nhớ cho người nhìn.
Men
theo hướng bay của những cánh hoa, các thí sinh đến được một góc khuất
của hồ nước. Ẩn sau một phiến đá to là một chiếc thuyền đơn sơ, trên đó
đã ngồi sẵn một người nam nhân đang đánh đàn.
Mái tóc đen tuyền
xinh đẹp dưới nắng, xõa dài tự nhiên sau lưng. Gương mặt diễm lệ thanh
bình chuyên chú gảy đàn, cứ như mọi thứ xung quanh đều bị ngăn cách khỏi nhạc cảnh của hắn, lại bị nhạc cảnh của hắn dẫn dắt mà hòa tan.
Tiếng đàn biến ảo khôn lường như thế sự xoay vần, kéo tâm hồn của các thí
sinh phải vui phải buồn theo sự thăng trầm của nó. Rồi đột nhiên, tiếng
tiêu trong veo không biết từ đâu vang lên hòa quyện vào tiếng đàn không
một chút gượng ép nào cả. Cầm tiêu song tấu day dưa chạm đến tận cõi
lòng.
Tăng!
Vội vã hoàn hồn, các thí sinh giật thót cảnh giác nhìn nam nhân trên thuyền.
”Không ngờ lại có người đến được đây.” Nam nhân cất giọng êm ả.
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau khó hiểu. Một nữ nhân trong số họ tiến lên hỏi thăm: “Xin thứ lỗi vì chúng ta mạo phạm quấy rầy. Các hạ có thể cho
biết đây là đâu không?”
Nam nhân nhìn sâu vào các thí sinh rồi đứng dậy rời khỏi thuyền bước lên bờ, sau đó chẳng đáp lời mà bước đi.
Mọi người có chút không biết làm sao.
”Đi theo không? Ta thấy nơi này chẳng phải là huyễn cảnh đại lục rồi.”
”Đi đi, dù sao chúng ta cũng không tìm được đường ra.”
Do đó, một nhóm các thí sinh hơn mười người đi theo sau người nam nhân bí
ẩn kia. Họ vốn không phải đi chung nhưng khi lạc bước vào đây thì đã tụ
lại cùng một chỗ rồi.
Mãi một lúc sau, cánh đồng hoa bạt ngàn
hiện ra, sắc hoa muôn màu đua nhau khoe sắc trong nắng gió. Cả không
gian này như bao phủ trong một biển hoa vô tận, quay đầu về sau chẳng
còn thấy được cảnh hồ ban đầu nữa rồi.
”Họ là ai thế?”
Giọng nam này làm các thí sinh ngẩn đầu nhìn qua. Nam nhân này tựa như trích
tiên, đạm mạc và sâu lắng. Trường bào màu trắng cầu kì với hoa văn xinh
đẹp trải dài trên thân áo càng khiến hắn thêm phần cao quý và mông lung.
Nam nhân lúc đầu dừng bước, tử y tao nhã lay động trong gió như cánh bướm chập chờn. Hắn cười đáp: “Khách lạc đường.”
Sau đó, hai nam nhân cùng tiến vào trung tâm biển hoa, chẳng thèm đoái hoài gì đến những 'vị khách' đang ở phía sau.
Vội vã đuổi theo hai người đó, các thí sinh cuối cùng dừng chân trước một
cây cổ thụ vô cùng to lớn. Cái cây này cao đến nỗi xuyên thấu qua mấy
tầng mây chẳng nhìn được điểm kết thúc, thế mà từ bên ngoài nhìn vào lại chẳng thấy sự hiện diện của nó. Thần kì thật!
”Các ngươi nên rời khỏi đây.”
Giọng nói phiêu miểu vang lên tận sâu trong linh hồn của các thí sinh. Họ
bàng hoàng nhìn một 'người' đang dần dần hiện ra từ thân cây. Chẳng thể
nhìn rõ được gương mặt nhưng họ có thể xác định được đây là nữ.
”Cho hỏi, nơi đây là đâu?”
”Đây là Vô Lượng giới, nhất giới.” Nữ nhân nhàn nhạt đáp lời.
Mọi người giật mình. Vô Lượng giới là nơi giao nhau giữa các thế giới tạo
thành kẽ hở thời không. Ở Vô Lượng giới không có thời gian trôi, không
có sinh trưởng, không có tử vong. Tất cả đều tĩnh tại mãi mãi một chỗ,
có thể gọi là thiên đường cũng có thể gọi là địa ngục.
”Nhưng chúng ta đang trong huyễn cảnh đại lục ở Thương Khung a.” Một nam nhân bất an thốt lên.
”Huyễn cảnh đại lục? Vậy hẳn các ngươi bị không gian đó làm đảo lưu mà vô tình đến được đây đi.” Nữ nhân cười khẽ. Nàng ngẩn đầu lên nhìn tầng tầng
tán lá của cây cổ thụ thở dài nói tiếp: “Vô Lượng giới sẽ làm ảnh hưởng
đến tâm trí của các ngươi mất. Để bồi tội, ta tặng các ngươi mỗi người
một Vô Lượng quả, nó sẽ giúp các ngươi nâng cao tinh thần lực.”
”Tiền bối, ngài quá lời rồi. Là chúng ta xâm nhập vào đây, không phải lỗi của ngài.”
”Đúng vậy tiền bối, không có gì phải tạ lỗi ở đây hết.”
”Tiền bối không trách chúng ta làm phiền là tốt lắm rồi.”
”Tiền bối...”
....
”Ha ha...” Nữ nhân bật cười vui vẻ, đúng vậy, không phải lỗi của ta. “Cứ
nhận Vô Lượng quả đi, xem như quà gặp mặt vì chúng ta có duyên.”
”Đa tạ tiền bối.” Các thí sinh cung kính đáp lời.
Nhận lấy Vô Lượng quả từ tay hai người nam nhân kia, các thí sinh cố bình ổn tâm trạng. Nó nhỏ cỡ một quả trứng gà, lớp vỏ ngoài óng ánh luân chuyển ngũ sắc kì lạ, hương thơm đặc trưng dịu nhẹ. Loại quả này họ đã từng
nghe nói đến ở Thương Khung chỉ là không ngờ nó lại có thể nâng cao tinh thần lực.
”Đi đi.” Nữ nhân phất tay, một vòng xoáy tròn xuất
hiện giữa không khung. Các thí sinh có thể thấy được cảnh sắc của huyễn
cảnh đại lục sau vòng xoáy đó.
”Tiền bối, cáo từ.” Dứt lời, bọn
họ lần lượt bước vào vòng xoáy rồi biến mất giữa biển hoa bạt ngàn. Ngay sau đó, cảnh sắc ở đây cũng tan rã đi.
*
”Vô Lượng nhất giới thật đẹp a! “ Một nam nhân vân vê Vô Lượng quả trong tay mà cảm thán.
”Đúng vậy. Không biết các giới khác có đẹp vậy không?” Mọi người cầm chặt Vô Lượng quả yêu thích không buông tay.
”Vẫn cứ ăn nó luôn cho khỏi phiền toái về sau.” Nam nhân đi ở cuối cùng lầm
bầm rồi đưa Vô Lượng quả vào trong miệng. Ngay khoảnh khắc hắn định cắn
xuống thì... “AAAAAAAA!!!!!!!!”
Rầm!!!
Những người còn lại giật thót lập tức quay người ra sau. Nam nhân đi ở phía cuối mặt mày
tái xanh sùi bọp mép mà ngã khụy xuống đất, vô tình đè lê viên ngọc nên
bị truyền tống trận xuất hiện mang ra khỏi huyễn cảnh đại lục. Nơi vị
trí của hắn chỉ còn lại một con sên biển xấu xí chẳng biết từ đâu xuất
hiện.