“Thái nữ và đại hoàng tử cũng xảy ra chuyện. Những thí sinh khác chỉ
bị thương thông thường.” Lăng Vân cúi đầu đứng sau Nghiêm Thần mà trình
bày tin tức thu được.
”Đại ca và Luân nhi thế nào?”
”Thái
nữ và đại hoàng tử vừa về cung đã bị Tiêu quý quân mang đi dược phòng
cưỡng chế trị liệu, hiện không có vấn đề gì. Nhưng là...”
Nghiêm
Thần nghi hoặc nhìn Lăng Vân rồi lập tức hạ nét mặt xuống. Cô gật đầu
cho phép hắn đến bên cạnh mình. Lăng Vân cung kính cúi thấp đầu rồi tiến đến nói khẽ bên tai của Nghiêm Thần rồi lập tức lùi lại vị trí ban đầu.
Thân là thiếp thân ám vệ, mọi tình báo mà hắn có được đều phải ghi nhớ trong đầu mà không phải ghi ra vật truyền đưa cho chủ nhân, nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện thì mọi thứ về chủ nhân mà hắn biết có thể lập tức bị hủy bỏ chung với hắn mà không phải chờ đến kẻ thù sưu tập trên người lấy
được bất cứ tin tức nào.
Trầm ngâm hồi lâu, Nghiêm Thần hạ giọng
lên tiếng: “Cho người nhìn chằm chằm họ, đặc biệt là Ngọc Nhật Bách và
Tô Mặc Hi. Ta không muốn bị Luân nhi và Sở Lan Tâm xem là tình địch
đâu.”
”Là.” Dứt lời, Lăng Vân biến mất.
Nghiêm Thần phiền
muộn trong lòng. Ma Lam Duật đại nhân đây là cảnh cáo cô hay còn có ý gì khác? Xem ra, cần phải đi ôm bắp đùi ngài ấy rồi, không thể để mọi
chuyện diễn biến xấu được.
[Chủ nhân, tiết tháo của ngài đâu?] Thiên Túng cảm nhận được cõi lòng của Nghiêm Thần nhịn không được mà lên tiếng.
Nghiêm Thần nghiêm trang trả lời: [Minh Đế đã nói ngài ấy cũng xem như phụ
thân của ta. Ta nịnh nọt phụ thân mình, tìm kiếm hỗ trợ có gì là sai?]
[... ha, không sai, được rồi, không hổ là chủ nhân của ta.] Thiên Túng cũng chỉ nghẹn ra được nhiêu đó chữ rồi im bặt.
Coi như tìm được cách giải quyết mọi chuyện, Nghiêm Thần lấy khối lưu ly
xanh ra khắc khắc vẽ vẽ lên đó một chút rồi nhìn nó biến mất, sau đó cô
vui vẻ bước vào phòng bếp. Căn bếp ở dịch quán rất rộng lớn và thoáng
mát, vật dụng sắp xếp ngăn nắp và tỉ mỉ. Cuối phòng là vài kệ để sẵn các loại rau củ còn rất tươi mới, dưới tầng ngầm còn có cả kho đông lạnh để trữ thịt cá.
Nghiêm Thần kêu người chọn một khối thịt nạc heo và vài khúc xương ống rửa sạch cho cô, tự bản thân thì đi đến các kệ rau
củ. Nấu nước dùng, ngoài xương thì còn gì nhỉ? Ngẫm nghĩ một hồi, Nghiêm Thần cầm lấy cái rổ bắt đầu chọn củ cải đỏ bỏ vào trong, sau đó là củ
cải trắng, củ su, củ dền, bí đỏ, khoai lang... rồi đến nấm hương, nấm
rơm,... dạo một hồi thì cái rổ của Nghiêm Thần đã đủ thứ loại tạp nham.
Hai thị đồng của Vệ Tường Lâm và Doanh Chính đứng ở một bên nhìn hành động
của Nghiêm Thần có chút không nói nên lời. Ngài ấy định nấu chay mặn kết hợp sao?
”Này, chủ tử các ngươi có kén chọn gì không?” Nghiêm Thần đột nhiên quay sang hỏi hai thị đồng.
Thị đồng của Vệ Tường Lâm: “Nêm nếm thanh đạm, hạn chế dầu mỡ.”
Thị đồng của Doanh Chính: “Hạn chế dầu mỡ, nhiều rau củ quả.”
Nghe vậy, Nghiêm Thần nhìn lại mấy thứ mình chọn cảm thấy không có vấn đề
gì, chỉ là hai người họ ăn uống với yêu cầu như vậy hèn chi chẳng mập
nổi.
[Chủ nhân, nam nhân phải giữ dáng.] Thiên Túng sửa sai cho lối suy nghĩ 'khác người' của chủ nhân mình.
Giữ dáng? Lại quên mất việc này.Nghiêm Thần thôi suy nghĩ vớ vẩn nữa mà bắt tay vào nấu nướng. Đặt rổ rau củ lên bàn, cô bắt đầu săm soi.
”Diệu vương, ngài... có nấu được không?” Thị đồng của Doanh Chính lên tiếng.
Nghiêm Thần nheo mắt nhìn tên thị đồng đó mà hỏi ngược lại: “Ngươi coi thường ta?”
”Không, không.” Thị đồng vội vã cúi đầu xuống rồi không dám nói thêm gì nữa hết.
[Chủ nhân, ngài có nấu được không?]
[Cả ngươi cũng không tin ta. Phải biết kiếp trước ta một thân trù nghệ tự nuôi sống mình đấy.]
[Đó là kiếp trước. Mười lăm năm rồi ngài có nấu gì nữa đâu.]
[...]
Bực dọc cầm lấy con dao, Nghiêm Thần bắt đầu gọt vỏ củ cải đỏ. Ban đầu có
chút không quen tay, một củ cải đỏ bị cô gọt chỉ còn một nửa. Cảm thấy
phí phạm, Nghiêm Thần cầm lớp vỏ đã gọt lên rồi gọt lại, đem phần củ nát vụn đó để sang một bên. Kế tiếp đến các loại củ cũng như mấy loại nấm,
Nghiêm Thần nhanh chóng xử lý chúng tốt đẹp.
”Đem chúng đi rửa
sạch.” Phân phó hạ nhân phòng bếp xong, Nghiêm Thần quay sang nhìn khối
thịt. Tiếp tục soi mói thêm hồi lâu, Nghiêm Thần đột nhiên vươn tay đến
gần khối thịt, vận năng lượng, ầm, khối thịt nát be bét.
Mọi người trong phòng bếp: “(⊙▽⊙)!!”
Vui vẻ đem thịt để vào cái tô lớn, Nghiêm Thần hài lòng. Nhanh gọn, khỏi
mất công băm nhuyễn. Sau đó cô với tay lấy gia vị bắt đầu nêm vào thịt:
muối, đường, tiêu, tỏi. gừng, hành, húng thơm... có thể nói gần như mỗi
loại gia vị đều bị Nghiêm Thần cho vào một ít. Cuối cùng Nghiêm Thần
dừng tay nêm gia vị rồi trộn đều thịt lên, chia ra làm đôi sau đó để
sang một bên.
Các loại củ và nấm được rửa sạch xong đặt ở trên bàn, Nghiêm Thần bắt đầu lấy chúng ra xắt khoanh, việc này quá dễ.
Tiếp tục nhìn mấy lá bột hoành thánh, Nghiêm Thần cầm lên một lá xem xét. Cô trải lá bột lên lòng bàn tay rồi múc một ít thịt để vào giữ, sau đó gói lại. Nhưng tệ là cô không thể khiến các lá bột dính chặt vào nhau, càng tệ hơn là làm rách bột nữa. Thấy vậy, vị bếp chính của dịch quán đứng ở một bên đành tiến tới hướng dẫn cho Nghiêm Thần.
”Diệu vương,
ngài nên làm nhẹ tay một chút.” Vị bếp chính cầm lấy lá bột, quét nhẹ
một ít thịt lên rồi gấp bốn cạnh lá bột lại, các mép nhỏ bị hắn dùng hai ngón tay nhanh chóng gấp vào trong sau đó ấn nhẹ. Giống như hình một nụ hoa vừa bung cánh, Nghiêm Thần cầm lấy viên hoành thánh của vị bếp
chính lên xem xét. Đơn giản như vậy? Sau đó, cô bắt chước theo hình mẫu
mà làm, bỏ qua năm sáu cái đầu bị hỏng, rốt cuộc Nghiêm Thần cũng vo
xong toàn bộ lá bột hoành thánh.