Thùy mị và dịu dàng, diễm lệ lại mang đầy ưu tư, đây mới chính là con
người thật của ngươi đi? Đứng đối mặt với hắn, Nghiêm Thần thở dài.
Trước đây cứ cảm thấy hắn cao khỏe hơn cô mà suốt ngày bám dính như keo
làm Nghiêm Thần nhiều lúc khó chịu. Giờ thì cô đã đứng cao hơn hắn một
chút mới nhận ra, nam nhân này mảnh mai đến thế nào, cả bề ngoài lẫn nội tâm. Ba năm không gặp, nam nhân này thật biết cách tự hành hạ chính
mình mà.
”Vì sao lại để bản thân gầy thành như vậy? Ngươi không biết tự chăm sóc cho mình sao?”
”Ta... ta... rất nhớ ngươi.”
”Ngày đó ta đã ám chỉ rất rõ ràng. Ngươi đừng lãng phí thời gian của mình nữa.”
”Nhưng là ta làm không được. Ta không cách nào quên được ngươi.”
Nhìn nước mắt lăn dài trên gương mặt đó, Nghiêm Thần có chút mủi lòng. Cô
cũng là người, tất nhiên cũng có tình cảm. Nhưng Thiên Túng đã nói, Trái Đất vốn là một thế giới không cùng cấp với Thương Khung. Nếu cùng cấp,
chỉ cần cô phá vỡ được đại đạo của Thương Khung thì chính cô có thể tự
mở đường hầm thời không mà đi tới đi lui thoải mái. Đằng này lại không
cùng cấp, việc tự ý qua lại hai thế giới như vậy là đối nghịch Thiên
đạo.
Trước đây cô từng sống ở Trái Đất coi như có sẵn 'hộ chiếu'
bên đó, chính vì thế cô mới có thể đi vì linh hồn cô liên thông được hai thế giới. Nhưng nếu cô chấp nhận một người bước vào cuộc sống của mình, cô làm sao có thể bỏ người đó ở lại một mình mà đi. Đi rồi còn không
biết có về được không. Cho nên cô không thể để bất cứ ai có hi vọng với
mình. Càng huống chi...
”Ngươi không cần quên ta. Chúng ta vẫn có thể là bằng hữu mà. Năm đó ngươi còn nhỏ, việc ngộ nhận tình cảm là khó tránh khỏi. Chỉ cần dứt bỏ tình...”
”Ta không muốn!”
Nghiêm Thần sững sờ. Rõ ràng rất gầy yếu lại cứ quật cường như vậy, ngươi đang tự đày đọa cả ngươi lẫn ta đấy.
”Ngươi còn nhớ bài hát đầu tiên ta hát cho ngươi nghe?”
Nghiêm Thần trầm mặc không trả lời.
”Bài hát đó, tên duy nhất một chữ: Niệm.”
...
”Ngươi có thể gọi ta là Doanh Doanh!”
...
”Tiểu Nghiêm nhi, có muốn nghe ta hát không?”
...
...Mùa lá rơi vẫn mãi trôi, bước chân kia vẫn cứ đơn côiNhẹ lắng nghe con tim nơi lồng ngực xuyến xao
Người đã đi đến trời nao, có nhớ chăng nơi chốn tình xưa
Tình vấn vương, suốt cuộc đời vẫn mãi đợi chờ...
...
Hàng loạt những hình ảnh về ngày đầu tiên cô gặp hắn ùa về, Nghiêm Thần mới
nhận ra không biết từ khi nào người nam nhân này đã chiếm giữ một góc
trong trái tim cô. Khiến cô nhớ hắn là Nạp Lan Doanh Chính mà không phải là Liễu Doanh Doanh.”Tiểu Nghiêm nhi, ta nói thật đấy. Nạp Lan Doanh
Chính ta đã chọn ngươi, như vậy ta sẽ dùng cả đời này để yêu ngươi, đợi
ngươi.” Nạp Lan Doanh Chính nhìn thẳng vào đôi mắt của Nghiêm Thần mà
nói. Sau đó, hắn mỉm cười. Nụ cười này thật sự rất xinh đẹp, mang theo
một tình yêu say đắm như hiến dâng cả linh hồn của mình.
Nghiêm
Thần mím môi không thốt nên lời. Cả hai người họ cứ đứng lặng người với
nhau như vậy. Một mỉm cười ưu thương, một trầm mặc khó xử. Tất cả chỉ vì một chữ 'tình', vì trọn đời cho một chữ 'yêu'.
Cô nên làm sao đây?
Tuyệt tình từ chối một lần nữa? Cô sợ tâm trạng của hắn hiện tại sẽ không chịu nổi mà gục ngã mất.
Chấp nhận tình cảm của hắn? Đó chẳng khác nào cô làm tổn thương hắn vào phút cuối.
Vũ Đình Nghiêm Thần, từ khi nào mà ngươi lại không thể dứt khoát thế này?
*
Đại điện lâm vào tĩnh lặng đến quỷ dị. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai con người tuyệt bích ở phía xa kia. Dù không nghe được họ nói cái gì
nhưng cũng đủ để mọi người đoán được đại khái nội dung rồi. Rất nhiều
nam nhân ở Thương Khung này đều ái mộ Diệu vương. Tuy vậy cách hành xử
lạnh nhạt đến vô tình của nàng ấy đã khiến không ít trái tim nam nhân
tan nát. Do đó, mọi người đều đoán tới đoán lui xem khi Diệu vương tới
tuổi trưởng thành thì ai sẽ có vinh hạnh ngồi vào chiếc ghế Diệu vương
quân. Không ngờ hôm nay lại bắt gặp 'mối tình ngang trái' của ngài ấy và Nạp Lan công tử. Tò mò bị khơi dậy mà lại không được nói thật là đày
đọa mà.
Vệ Tường Lâm đứng phía sau cười đến chua xót. Hóa ra
người ngươi yêu là hắn. Ngươi không thể dứt khoát quay lưng bỏ đi chứng
tỏ ngươi đã đặt hắn vào trong tim. Ngươi có thể chấp nhận hắn, vì cớ gì
lại không thể chấp nhận ta? Chỉ cần ngươi cho ta cơ hội, dù kết quả ra
sao ta cũng cam lòng. Nhưng vì sao ngươi cứ muốn cắt đứt mọi con đường
nối giữa ta và ngươi?
”Yêu nàng ấy sao?”
Câu hỏi thoảng như gió này làm Vệ Tường Lâm giật mình. Vội thu lại nét mặt, hắn ngẩn đầu nhìn lên.
”Thanh Nghiêm là một cô gái rất tốt. Chỉ có điều trong chuyện tình cảm, cô ấy
vừa thông minh nhạy bén nhưng đôi lúc cũng rất ngu ngơ chậm hiểu.” Hách
Liên Tân Kỳ cười khẽ. Giống như kiếp trước khi anh và cả đội hỏi cô ấy
vì sao nhận lời làm bạn gái của Trần Nhật Khang, Thanh Nghiêm đã trả
lời: 'Hỏi tôi thích anh ta? Tôi không biết. Chỉ cảm thấy anh ta thông
minh, nói chuyện hợp ý, tiến thoái có lễ nghĩa nên chấp nhận thôi.' Thật là một câu trả lời rất... lý trí mà cũng vô tình nữa.
”Những
điều cô ấy làm đều đã được suy xét cẩn thận. Có thể nó sẽ làm tổn thương người khác nhưng lại là con đường tốt nhất cho cả hai. Nói cô ấy ích kỷ cũng đúng, tự vạch lối cho tất cả mọi người mà không suy nghĩ cho cảm
nhận của họ. Nhưng ngươi cũng đừng quá trách cô ấy, đó đều là xuất phát
từ thật tâm thôi.” Đây là thành quả dạy dỗ của cha mẹ kiếp trước của
Thanh Nghiêm đấy.
Anh biết bởi vì khi Thanh Nghiêm được vào đội,
cha mẹ cô ấy đã từng đến nhờ cậy anh, bằng mọi giá phải khiến cô ấy
trưởng thành nhanh nhất có thể. Trưởng thành là một người con gái uy
nghiêm quyết đoán đến vô tình mà không phải trọng tình trọng nghĩa ôm
lấy mọi rắc rối vào thân. Có lẽ ngay từ đầu họ đã vốn biết sẽ có ngày
Thanh Nghiêm trở về Thương Khung đi.