Trời Đất Tác Thành

Chương 43: Chương 43: Tóc tựa tuyết (1)




Câu này của Kha Khinh Đằng chấm dứt, cả thế giới đều giống như yên lặng theo.

Thành phố S hiện tại đang vào mùa đông dài, thời tiết rất lạnh, ngoài cửa sổ dần dần bay xuống những bông tuyết, cả trời đất trắng xoá, thế giới thuần trắng lại tinh xảo.

Mà ăn ý với cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong phòng bệnh cao cấp tương đối ấm áp cũng trắng xoá.

Trịnh Ẩm đứng bên cạnh giường bệnh thấy tình cảnh như vậy, đã khóc đến thanh âm không thể thốt ra, khuôn mặt Trịnh Đình nghiêm túc dùng mắt ra hiệu với Arthur ngồi trên sofa, bọn họ đem tất cả mọi người vốn đang đứng trong phòng bệnh đưa ra bên ngoài.

Mặc dù khuôn mặt của Cảnh Trạm vẫn lạnh lùng như cũ khiến người ta sợ hãi, nhưng cuối cùng anh ta vẫn xoay người, chỉ để lại Kha Khinh Đằng và Doãn Bích Giới.

Cửa phòng bệnh được đóng lại, Doãn Bích Giới vẫn bất động mà nhìn anh.

Anh ngồi tư thế xổm xuống, cho nên lúc cô cúi đầu không cần cố sức mà có thể nhìn thấy anh, khoảng cách gần như thế, cô có thể trông thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hốc hác và tái nhợt cất chứa nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy.

Toàn thân đều là bi thương, không hề ngạo nghễ với thế giới như thường ngày, tuyệt vọng như vậy, bình tĩnh hờ hững dường như đến mức mất đi mọi thanh âm của anh.

Anh không còn là người đàn ông nắm giữ mọi việc, hô mưa gọi gió, anh chỉ là giống như cô, người cha vừa mới mất đi đứa con của chính mình, gần như đánh mất lý trí.

Cô không nghe lầm, đúng hay không?

Anh nói, bọn họ vừa mất đi đứa con đầu tiên của mình.

Cô còn nhớ, khi ở bãi biển Somalia, cô từng lén ảo tưởng diện mạo của con bọn họ, đứa bé kia, nếu là bé trai thì sẽ kế thừa ngũ quan tuyệt hảo và khuôn mặt lạnh lùng của anh, cũng nhất định sẽ trở thành một người giống anh, kiêu ngạo như vậy, một người đàn ông dũng cảm và xuất sắc. Mà nếu là bé gái, cô biết, anh nhất định sẽ xem con bé như là trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay.

Thật tốt biết bao, cô từng nằm mở tưởng tượng như vậy, chờ tất cả đều yên ổn xuống, nhìn thấy sau này đứa con ở với bọn họ, trưởng thành khoẻ mạnh và bình an.

Cô thề, cô sẽ dùng tất cả chân thành và kiên nhẫn của mình để đối xử đứa con này.

Mà hiện tại, chân tướng của sự thật, trong quá trình cấp cứu cô cảm thấy có thứ gì mất đi từ trong cơ thể mình, hoá ra chính là đứa con của bọn họ.

Rất kỳ quái.

Cô cảm thấy bản thân hình như không nghe được nhịp đập của trái tim mình.

“Đứa bé này còn chưa đủ tháng,” trong phòng bệnh yên tĩnh, anh gằn từng tiếng, bắt đầu rất khó khăn, “Tình huống lúc đó không cho phép anh có sự lựa chọn khác, anh chỉ muốn em bình an, anh không thể chấp nhận bất cứ sự tồn tại nào uy hiếp đến sự bình an của em.”

“Thời kỳ đầu mang thai vốn nguy hiểm, vào lúc em chắn một phát súng cho anh, đứa bé này đã định không có cách nào giữ lại.”

Cô nhìn anh, không nói lời nào.

“Lúc ở bãi biển Somalia, anh đã sớm vạch ra kế hoạch và bố cục dùng để ngả ván bài giả dối, kết quả làm Dell nhầm lẫn sau đó lặng lẽ rời đi, nhưng anh xem nhẹ hắn, cũng xem nhẹ sự nhẫn nại của liên bang, bọn chúng nội ứng ngoại hợp, đi trước một bước tổn hại hai phần ba thuộc hạ của anh.”

Anh kể lại chuyện cũ, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, “Sau đó anh đi tìm em, chiếc di động kia cũng bị bọn chúng nhúng tay vào, may là vì anh đã nghi ngờ Dell, trước đó để lại lá bài là Arthur, cậu ta đi theo chúng ta lên du thuyền, rồi tìm cơ hội tranh thủ một đường sống sót cho chúng ta.”

“Bích Giới, khâu cuối cùng quan trong nhất trong một loạt kế hoạch này, bởi vì lòng tự đại và lơ là của anh mà thất bại, đây cũng là lần đầu tiên anh thất bại trong 29 năm qua, anh mất đi thuộc hạ của mình, để cho tâm phúc của anh bị thương nặng, để người phụ nữ của anh chắn một phát súng cho anh, thậm chí thua mất sinh mệnh của con anh, anh không có gì có thể biện bạch cho bản thân.”

Lúc này anh đem khẩu súng khi nãy chĩa vào Cảnh Trạm mà đưa tới cạnh tay cô, nhìn chăm chú vào mắt cô nói, “Em có thể dùng khẩu súng này, bắn anh, giết anh, chỉ cần em muốn.”

Nhiều lời như vậy, ngữ khí của anh vẫn nghiêm túc.

Anh quả thật đem cái chuôi lạnh lẽo của khẩu súng đưa tận tay cô, cũng đem sinh mệnh của mình đặt ở trong lòng bàn tay cô.

Cô còn nhớ anh từng mang theo tức giận mà đã nói sẽ không nhượng bộ cô đến mức không có nguyên tắc, nhưng hiện giờ, ngay cả mạng sống của anh cũng đặt trước mặt cô thấp bé và hèn mọn như thế.

Cô biết, hiện tại đau khổ mà anh nhận lấy không ít hơn cô chút nào, tất cả bố cục bí quá hoá liều của anh cuối cùng thất bại trong gang tấc, anh đối mặt với mọi sự phản bội của đồng minh, thuộc hạ của anh bị bắt giữ và trọng thương, lúc cô không hề hay biết, cũng là anh đối mặt với sinh mệnh của cô và bé con, một mình vô cùng đau khổ.

Anh cô độc như vậy, lại kiêu ngạo như thế, là người đàn ông cô dùng sinh mệnh để bảo vệ và yêu thương.

Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng nhắm lại vành mắt hơi ửng đỏ, “Anh không phải thần thánh, không phải thật sự làm gì cũng được, bất cứ sai lầm nào đều có thể tha thứ, có cơ hội sửa đổi, anh phải tin tưởng bản thân, chúng ta sẽ có lúc trở lại như xưa.”

Anh hé miệng, hốc mắt sâu thẳm lại hơi ửng đỏ.

“Em không trách anh, đây không phải là lỗi của anh, thai nhi nhỏ như vậy, trong tình hình không ổn định, quả thực không giữ được.” Từng câu từng chữ, hiện tại cô biểu hiện ra sự bình tĩnh và tê dại vốn không nên có, lời nói của cô cũng rất mạch lạc rõ ràng.

Sau khi biết tin tức này, cô thậm chí không khóc, cũng không ầm ĩ, còn không léo nhéo tận lực phát tiết với anh, tình huống anh đã sớm dự tính có thể xảy ra đã không xảy ra, cô bình tĩnh đến mức không hợp với lẽ thường, cũng khiến anh cảm thấy kinh hãi.

Kha Khinh Đằng thấy cô như vậy, lại cảm thấy rùng mình không lý do.

Cuối cùng anh cảm thấy chính mình đang mất đi cô.

“Em không muốn nói đến những chuyện khác, bây giờ em…muốn hỏi anh một vấn đề.” Tiếng nói của cô khàn khàn bởi vì thời gian dài hôn mê, ngũ quan xinh xắn nhìn qua tiều tụy làm người ta hoảng sợ, tựa như hoa huệ vốn xinh đẹp tươi mới, từng chút một héo tàn.

“Em nói đi.” Anh không hề do dự.

“…Đứa bé này,” giọng nói của cô dừng lại một chút, như là đang cố gắng suy nghĩ gì đó, “Không phải tình cờ đến, là do anh tính toán trước đó, từ lúc ở Ai Cập đã quyết định để em mang thai, phải không?”

Cô nhớ tới, từ khi ở Ai Cập, mỗi một lần bọn họ hoan ái, anh không sử dụng bất cứ biện pháp nào.

Khuôn mặt anh khẽ động, sau một lúc lâu, nhắm mắt, “Phải.”

Sau một chữ này, đổi lấy chính là sự trầm mặc của cô.

Kha Khinh Đằng mở mắt đối diện với cô, không né tránh.

Thật lâu sau, mặt cô không thay đổi mà giơ tay lên, nhắm ngay gò má của anh, hạ lòng bàn tay xuống.

“Bốp ——”

Một cái tát.

Kỳ thật cái tát này cũng không nặng, lúc hạ xuống căn bản không dùng nhiều sức, nhưng người đàn ông như Kha Khinh Đằng, cả đời này chưa từng quỳ xuống với người khác, người đàn ông kiêu ngạo đến tận xương cốt, nhưng lại chịu đựng một cái tát của phụ nữ.

Với khả năng của anh, anh hoàn toàn có thể ngăn cản cô vào lúc cuối cùng, nhưng anh không có, anh vẫn nhìn mắt cô, cho đến cuối cùng tiếp nhận trọn vẹn một cái tát này.

Sau khi Doãn Bích Giới đánh xong, thì nước mắt từ trong hốc mắt cô từ từ chảy xuống.

Hành vi như vậy, vốn không khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Tổn thương anh một lần, cô càng đau ngàn lần.

Kha Khinh Đằng chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc.

Dù cho bị oan uổng, bị hãm hại, đối đầu gay gắt với người khác, rơi vào cạm bẫy của kẻ thù, anh cũng chưa bao giờ thấy người con gái này rơi xuống một giọt nước mắt.

“Em xin lỗi…”

Câu xin lỗi của cô, mỗi một chữ đều run rẩy, cô không dám nhìn lại mặt anh, chỉ có thể chậm rãi co người lại, trở vào trong chăn, cẩn thận nằm nghiêng người.

Mà anh nhìn cô, nhìn thấy cô sau khi mất sự khống chế, nằm đưa lưng về phía anh, dùng tư thế gần như cuộn tròn.

Tựa như lấy cái này ngăn cản anh ở bên ngoài thế giới của cô.

“Anh bị thương, cần nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài đi, để em nằm một mình ở trong này,” cô đã kiềm chế tâm trạng của mình, thanh âm nhẹ nhàng từ bên gối truyền đến, “Em không sao, chỉ là muốn yên tĩnh một chút.”

Bước chân anh không chuyển dời, như là ăn sâu bén rễ.

Doãn Bích Giới đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn có thể cảm giác được hô hấp của anh quanh quẩn bên người mình.

Hơn nữa hô hấp này không hề đều đặn và trầm ổn như thường ngày.

Cô biết, trong ngực anh đang có cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt, nhưng ngược lại, cô không cảm giác được cảm xúc của mình, phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng, đau lòng, hiện tại cô tựa như không cảm nhận được gì cả.

Dần dần, chiếc gối cô kê đầu dường như hơi ẩm ướt.

Cô tưởng rằng mình không khóc, nhưng có chút nghi ngờ mà nhẹ nhàng vươn ngón tay, sờ khoé mắt của mình, cô mới phát hiện là một mảnh ẩm ướt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.